Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 1172: Người không thể trêu chọc 2

Phut!
Nam tử áo xanh lui về sau hai bước, phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt càng thêm trắng bệch, cắp mắt sắc bén tự như dao nhỏ dừng trên người Cố Nhược Vân.
Xôn xao!
Xôn xao ồn ào!


Trong phút chốc, vô số kiếm kiếm khí nghênh diện đánh tới, từ bốn phương tám hướng phong bế toàn bộ thân thể hắn, cơ hội tránh né hắn đều không có, kiếm khí như con dao sắc bén cắt vỡ da thịt hắn, nháy mắt máu trào ra, đem cả người hắn nhiễm lên một màu đỏ tươi.


" Nha đầu thúi, hiện tại ta xem như ngươi lợi hại!" nam tử áo xanh hung hăng cắn chặt răng, con ngươi âm độc gắt gao nhìn chằm chằm Cố Nhược Vân, " Chờ lần sau gặp lại, ta sẽ làm ngươi hiểu rõ Lâm gia ta lợi hại như thế nào, chúng ta đi!"


Nói xong lời này, hắn phất phất tay, vọng tưởng mang theo những người Lâm gia còn sống rời đi nơi này.
Nhưng Cố Nhược Vân như thế nào lại cho hắn cơ hội?


Thời điểm nam tử áo xanh xoay người, nháy mắt vô số kiếm khí từ sau lưng hắn phóng tới, những người theo sát phía sau nam tử áo xanh còn chưa kịp phản ứng, liền ngã xuống trong vũng máu.
Vì thế dưới chân núi, toàn bộ cũng chỉ dư lại một người là hắn.
Phụt!


Nam tử áo xanh nhìn thấy một màn này, một câu cũng không kịp nói, bước chân tức khắc dựng lên, tựa như một tia chớp hướng về phía sau chạy trốn.
" Muốn chạy?"
Một tiếng cười thanh lãnh bỗng nhiên vang lên, chờ nam tử áo xanh phục hồi tinh thần, trước mặt hắn bỗng xuất hiện một thân ảnh.


Nữ tử một thân thanh y, sắc mặt bình tĩnh, ánh mắt nhìn thẳng hắn phảng phất như có thể xuyên thấu qua tim hắn, làm cả người hắn đều run rẩy lên.


" Rốt cuộc ngươi muốn như thế nào?" nam tử áo xanh căn bản không nghĩ đến, nữa tử vừa rồi hắn không để vào mắt lại có thực lực cường hãn bực này! Đặc biệt là trong tay nàng chỉ có một đoạn kiếm tàn, thế nhưng có thể phát huy ra lực lượng cường hãn như thế.


Cố Nhược Vân nhàn nhạt nhìn nam tử áo xanh, " Nếu đã tới, vậy ngươi liền không cần phải giữ lại."
Bá!


Một đạo kiếm phong phá không mà ra, làm nam tử áo xanh trở tay không kịp, hắn vội vàng nâng lên thanh kiếm chỉ còn chuôi kiếm muốn ngăn cản, một đạo kiếm phong kia trực tiếp xuyên qua chuôi kiếm, rơi vào trên ngực hắn.
Phụt!


Nam tử áo xanh phun ra một ngụm máu tươi, hai chân quỳ trên mặt đất thật mạnh, sắc mặt hắn thập phần trắng bệch, con ngươi phẫn nộ hung hăng trừng Cố Nhược Vân.


" Nha đầu thúi, làm người hãy chừa một con đường sống, ngày sau còn gặp lại, ngươi tốt nhất tiếp thu ý tốt, mọi việc đừng đi quá giới hạn, bằng không sớm muộn gì ngươi cũng sẽ hối hận!"


" Xin lỗi," Cố Nhược Vân nhún nhún vai, cười khẽ nhìn nam tử áo xanh, " Sau này ta không muốn gặp lại ngươi, tự nhiên cũng không cần giữ ngươi lại! Đúng rồi, lúc trước ngươi có hỏi tên của ta, hiện tại ta có thể nói cho ngươi biết, ta tên là.... Cố Nhược Vân!"
Cố Nhược Vân!
Oanh!


Giống như sét đánh giữa trời quang, nam tử áo xanh lập tức ngốc tại chỗ, kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, tràn ngập không thể tin tưởng nhìn tanh y nữ tử giơ đoạn kiếm tàn trước mặt mình, thân thể hắn nhịn không được run rẩy.
Cố Nhược Vân!


Nàng chính là Cố Nhược Vân! Nữ nhi Hồng Liên lĩnh chủ, cũng là người mà gia chủ hạ lệnh đuổi bắt!
Không nghĩ tới hắn ở chỗ này gặp được Cố Nhược Vân, khó trách nữ nhân này không đem Lam gia để vào trong mắt.
Phụt!


Thời điểm trong lòng nam tử áo xanh giống như ngàn con ngựa chạy qua, đoạn kiếm tàn trong tay nữ tử đã chém xuống, không lưu tình chút nào thanh y nữ tử chém ngang đoạn eo, máu tươi như suối chảy ra, nhiễm đỏ toàn bộ dưới chân núi.