Nàng còn chưa kịp bước qua ngạch cửa, đã bị hai gã hộ vệ ngăn cản.
" Đứng lại, nơi này là Giang gia, thỉnh trình lên bái thϊế͙p͙!"
" Bái thϊế͙p͙?"
Cố Nhược Vân giật mình nói: " Ngươi đi bẩm báo Giang lão, nói Niệm Dạ đến bái phỏng."
Niệm Dạ?
Hai hộ vệ đứng gác trước cửa hai mặt nhìn nhau liếc mắt một cái, cuối cùng một người hộ vệ mở miệng tiếp tục nói: " Cô nương, người tới bái phỏng gia chủ chúng ta rất nhiều, nhưng nhất nhiết ngươi phải trình lên bái thϊế͙p͙, chúng ta sẽ giúp ngươi đưa đến tay gia chủ, nếu gia chủ đồng ý, ngươi mới có thể đi vào, đây là quy củ Giang gia."
" Phát sinh chuyện gì?"
Vào lúc này, một đạo âm thanh ôn nhuận từ sau lưng truyền đến.
Nghe âm thanh này, Cố Nhược Vân sửng sốt một chút, sau đó nàng quay đầu nhìn nam tử ôn nhuận từ phía sau đi tới.
Nam tử kia tựa hồ không nghĩ sẽ gặp được Cố Nhược Vân ở chỗ này, thần sắc cứng lại, rất nhanh lại khôi phục như bình thường.
" Ôn thiếu gia."
Hai gã hộ vệ hiển nhiên nhận thức vị nam tử ôn nhuận như ngọc này, cung kính củng củng nắm tay, nói: " Vị cô nương này, là tới bái phỏng gia chủ, ta chỉ muốn nàng trình lên bái thϊế͙p͙ mà thôi."
Ôn Ngạn!
Cố Nhược Vân nhàn nhạt cười,, nàng thật ra không nghĩ tới sẽ được gặp hắn ở chỗ này!
" Thật đúng là có duyên," Ôn Ngạn cười cười, " Cố cô nương xác thực là cố nhân của ông ngoại, chỉ là từ Vân Phong thành từ biệt đã mấy tháng, chưa từng nghĩ đến gặp được Cố cô nương ở đây, ta còn chưa có cảm tạ cô nương ngày đó ở Vân Phong thành giúp chúng ta diệt trừ Tuyết Ngọc đạo tặc đoàn."
Cố Nhược Vân nhún nhún vai: " Lúc đó, ta chỉ muốn lên đường mà thôi, giải quyết Tuyết Ngọc đạo tặc đoàn chỉ là thuận tay."
" Mặc kệ có thuận tay hay không, Cố cô nương đã giúp chúng ta một cái đại ân, như thế nào? Ngươi muốn tìm ông ngoại?"
" Không sai," Cố Nhược Vân gật gật đầu, đã tới Chủ Thành, vô luận có thế nào ta cũng phải tìm Giang lão ôn chuyện, cũng không biết Giang lão thường không có trong phủ."
" Nếu gia gia thấy Cố cô nương đến nhất định rất vui vẻ," Ôn Ngạn nâng môi cười nhạt, tươi cười kia như ánh mặt trời, gột rửa lòng người, thực thoải mái, " Đi thôi, hiện tại ta mang ngươi đi gặp ông ngoại."
Có Ôn Ngạn dẫn đường, hai gã hộ vệ không còn ngăn cản, chẳng qua trong mắt bọn họ đều là khϊế͙p͙ sợ, không nghĩ tới Cố Nhược Vân thực sự nhận biết Giang lão. Phải biết rằng, toàn bộ Giang gia, Giang lão luôn cẩn thận trong các mối quan hệ, phỏng chừng cũng chỉ có tôn tử hắn Giang Mặc Trúc cùng cháu ngoại Ôn Ngạn mới có thể gặp hắn thường xuyên.
Khi nào, Giang lão lại bất cẩn quen biết một tiểu cô nương?
Hơn nữa nghe Ôn thiếu gia nói, hai người quan hệ giống như không bình thường!
Nghĩ vậy, hai gã hộ vệ có chút hối hận, sớm biết như vậy đã nịnh bợ nàng thật tốt, nói không chừng trước mặt gia chủ nói tốt cho bọn họ một chút, bản thân liền không cần ở đây trông cửa.
................
Bên trong đình viện độc đáo, một lão giả râu bạc trắng ngồi giữa sân, trước mặt là bàn cờ, đang đánh cờ một mình.
So với mấy tháng trước gặp nhau, rõ ràng lão giả đã già hơn rất nhiều, cho dù hắn nghe ra tiếng bước chân Ôn Ngạn, cũng không có ngẩng đầu, nhàn nhạt nói một câu: " Ngạn nhi, ngươi đã đến rồi?"
" Vâng, nhận được thư của ông ngoại, ta liền từ Vân Phong Thành chạy đến, chỉ là không biết ông ngoại gọi ta trở về Giang gia là có chuyện gì?"