Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 1079: Tử Tà trở về 4

Thời điểm Cố Nhược Vân đang kinh ngạc, bỗng nhiên xuất hiện hình ảnh một bộ hồng y.
Hồng y kia rất là quen thuộc, làm cho tim nàng đập một trận thật nhanh. Nhưng mà, vào lúc Cố Nhược Vân muốn tiếp tục xem, thì hình ảnh chợt biến mất..........
Khắp sơn động, một mảnh yên tĩnh như cũ.


Cố Nhược Vân trầm mặc, ánh mắt lướt khắp sơn động, cuối cùng dừng lại trên đỉnh bếp lò nằm ở một chỗ.
" Nguyên lai Cửu Hoàng ra đời chính là ở đây, khó trách hắn dẫn ta đi vào nơi này, bất quá ta cũng rất hiếu kỳ, có thể sáng tạo ra thần khí rốt cuộc là người có lai lịch gì."


Càng làm cho nàng tò mò hơn, là hình ảnh một bộ hồng y xuất hiện lúc cuối cùng kia.
Đáng tiếc, hình ảnh biến mất nhanh quá, cho nên nàng không thể nhìn thấy người mặc hồng y đi vào sơn động là người nào.


" Tử Tà, xem ra dưới dung nham này là cố hương của Cửu Hoàng, cũng không còn thứ gì khác, chúng ta đi thôi, cũng nên rời khỏi nơi này." Cố Nhược Vân chậm rãi nâng khóe môi, một tia tính toán chợt lóe qua.
" Chúng ta hiện tại liền đi chủ thành, ta quyết không cho phép kẻ nào hãm hại lừa gạt Hồng Liên lãnh địa."


Tử Tà cười cười: " Từ trong sơn động này có thể đi ra ngoài, nha đầu, sở dĩ Cửu Hoàng nhận ngươi làm chủ cũng đều có nguyên nhân."
Nguyên nhân?
Cố Nhược Vân ngẩn người, chẳng lẽ nữ tử rèn ra Cửu Hoàng là người nàng quen thuộc?


Hoặc là nói, có quan hệ huyết thống? Cho nên Cửu Hoàng mới lựa chọn nàng?


Nghĩ đến đây, Cố Nhược vân nhịn không được mà bật cười, lắc lắc đầu, nàng có thể cảm giác được, bản thân cũng không có nhận thức được vị nữ tử kia! Cửu Hoàng lựa chọn nàng có lẽ là trên người mình cùng nữ tử kia có chỗ tương tự....


" Tử Tà, ta biết ngươi không muốn nói tất cả cho ta, bất quá ta tin tưởng, một ngày nào đó ta sẽ tìm được đáp án cho bản thân."
Nàng không phải người thích ép buộc người khác, nếu Tử Tà không muốn nói, nàng cũng không miễn cưỡng hắn.


Sau khi nói xong, nàng liền hướng chỗ sâu trong sơn động mà đi....
............
Phong Lạc thôn.
Trong sơn động sau núi, một con Hỏa Long cuộn thành một đoàn, hấp thu linh khí.


Đương nhiên, Hỏa Long này không thể so sánh cùng Hỏa Long trong dung nham, hình thể nhỏ hơn một nửa! Càng quan trọng hơn là, Hỏa Long này chỉ là linh hồn thể, thậm chí bạc nhược mỏng manh như tờ giấy, tùy thời đều sẽ hôi phi yên diệt.


" Mẹ nó, lão tử như thế nào lại xui xẻo như vậy, không phải là chỉ muốn tìm một thân thể mang ta ra ngoài thôi sao, liền đụng phải cái loại ôn thần này, cư nhiên đem linh hồn ta cắn nuốt! Nếu muốn tu luyện để có thực lực như xưa, không biết phải tốn bao nhiêu năm."


Hỏa Long ủy khuất đầy bụng, đời này làm hắn hối hận nhất, chính là nhìn trúng thân thể ôn thần kia, kết quả thiếu chút nữa đem bản thân hồn phi phách tán.
Ôn thần kia đang cắn nuốt linh hồn nó, nếu không xuất hiện trạng thái tiến cấp, nó tin chắc rằng ôn thần đó sẽ đem linh hồn nó ăn sạch như ăn cơm.


" Ta cảm thấy cả đời này nên ở trong sơn động là tương đối an toàn, nhân loại thật đáng sợ! So với ác ma còn đáng sợ hơn! Ta đời này không muốn lại đụng vào ôn thần đó lần nữa!"


Hỏa Long càng nghĩ càng thấy quyết định của chính mình là đúng đắn, thà mất đi tự do còn hơn bị hồn phi phách tán. Với nó mà nói không có chỗ nào an toàn hơn sơn động này.


Nghĩ nghĩ, Hỏa Long nhịn không được vui vẻ lên, thời điểm muốn tiếp tục khôi phục linh hồn, bỗng nhiên nó thoáng nhìn phía sau sơn động đi ra hai người...........