Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 1059: Đột phá Võ Đế trung cấp 6

Phong Lạc thôn, ban đầu là nơi yên bình, hiện giờ nhiễm máu đỏ, toàn bộ thôn trang trở thành một mảnh tử khí trầm trọng.
Mà nháy mắt Cố Nhược Vân bước vào trong thôn, liền thấy được một màn trước mắt....


Trên mặt đất, nằm vô số những người dân quen thuộc, dưới thân bọn họ đều là máu tươi nhiễm đỏ, mùi máu dày đặc. Mà lúc trước, các thôn dân đó còn nhiệt tình chiêu đãi nàng.


Vậy mà, giờ khắc này, nàng rốt cục không nhìn thấy những thôn dân đó tươi cười, thay thế vào đó là một mảnh nhan sắc tro tàn.
" Ta mới rời đi có mấy ngày cuối cùng lại phát sinh chuyện gì? Là ai giết bọn họ?"
Cố Nhược Vân bước chân lảo đảo, âm thanh không tự giác run rẩy.


Sau đó, nàng thấy khuôn mặt nhỏ đầy tàn nhang nằm trong vũng máu, trên khuôn mặt nhỏ đã không còn nhìn thấy tươi cười thiên chân vô tà của nàng, chỉ duy nhất đôi mắt không có sắc thái mở rất to, phảng phất chết không nhắm mắt.


Cố Nhược Vân vươn tay, nhẹ nhàng đặt trên mắt nàng, đêm mí mắt chậm rãi hạ xuống.
................
" Niệm Dạ, ngươi biết không? Ta mơ ước chính mình trở thành một y sư vĩ đại, ta muốn cứu người! Thậm chí muốn đem mạng người từ tay diêm vương đoạt trở về!"
" Niệm Dạ, ngươi sẽ trở về sao?"


" Thật sao? Chúng ta móc tay nhau, ngươi không được gạt ta."
.................


Cố Nhược Vân chậm rãi nhắm mắt lại, thật lâu sau, nàng mở to mắt nhìn tiểu cô nương ngã trong vũng máu, lẩm bẩm nói: " Tiểu Vũ, ta đã trở lại, đáng tiếc ta về trễ, bất qua ngươi cứ yên tâm, vô luận là ai đối với Phong Lạc thôn làm ra chuyện này ta đều sẽ không bỏ qua!"
" Niệm Dạ....."


Thời điểm Cố Nhược Vân đứng dậy, một âm thanh suy yếu phía sau nàng vang lên, làm thân thể nàng cứng lại, vội vàng tìm kiếm trong đống thi thể nơi âm thanh kia phát ra.
" Niệm Dạ......"
Âm thanh kia lại lần nữa vang lên, mang theo suy yếu nhẹ gọi. Giờ phút này, Cố Nhược Vân mới tìm ra được nơi âm thanh nỉ non phát ra.


" Hoa thẩm."
Cố Nhược Vân bước nhanh đến bên Hoa thẩm, đỡ thân thể của nàng lên nói: " ngươi còn sống? Ở chỗ ta có dược, ngươi nhanh ăn vào."


" Không," Hoa thẩm lắc lắc đầu, toàn thân nàng trên dưới đều là nhiễm máu tươi, thanh âm không có khí lực nói: " thân thể ta... chính ta biết, đã vô dụng..... Chỉ là....chỉ là ta không nghĩ tới, ta có thể kiên trì đến lúc ngươi trở về."


" Hoa thẩm...." Cố Nhược Vân trong lòng hung hăng run rẩy, muốn nói gì, lại bị Hoa thẩm đánh gãy.
" Niệm Dạ, đám người kia....đám người kia là tới tìm ngươi, ta hình như nghe được cái gì.... Cái gì Lâm gia."
Hoa thầm mỗi lần nói một chữ đều thở hồng hộc vẫn kiên trì đem chuyện nghe được nói ra.


Lâm gia!
Oanh!
Trong lòng Cố Nhược Vân xuất hiện từng trận lửa giận, phẫn nộ như ngọn lửa muốn tiêu diệt cả trời đất.
Nàng như thế nào không nghĩ tới, diệt Phong Lạc thôn sẽ là Lâm gia.


" Niệm Dạ..." Hoa thẩm thấy trên mặt Cố Nhược Vân lửa giận ngập trời, còn có tự trách cùng áy náy, có chút suy yếu mở miệng nói: " ngươi là người tốt, chúng ta không trách ngươi, ta....chúng ta chỉ trách đám người tàn nhẫn đó lúc trước nếu không phải có ngươi..... Có lẽ...có lẽ chúng ta không thể nào tiêu diệt đạo tặc, cũng không có được mấy ngày thanh tịnh.... Cho nên, chúng ta đều không trách ngươi."


" Hoa thẩm, ngươi trước ăn dược đi, nói không chừng còn có thể sống sót, ta..."


" Thật sự...thật sự không cần," Hoa thẩm lắc lắc đầu, âm thanh ngày càng suy yếu, tùy thời đều sẽ biến mất như những người nằm kia, " Thân nhân của ta, người quen....còn có các thôn dân đều đã chết, nếu có thể cứu được, ta nghĩ cũng không muốn được cứu, Niệm Dạ, ngươi là một đứa trẻ thiện lương, người Phong Lạc thôn chúng tta....đều không trách ngươi."