Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 1025: Bán thú nhân Lam Ca 1  

"Tiểu tử thối, ngươi mạo phạm Thiên Lang dong binh đoàn chúng ta, sớm muộn gì có một ngày, ngươi sẽ hối hận vì chuyện làm ra hôm nay, chúng ta đi!" Đội trưởng Thiên Lang thấy Hạ Lâm Ngọc không trả lời lời nói của mình, sắc mặt vô cùng khó coi.


Nhưng mà, nếu lại tiếp tục kéo dài, Diệp Ảnh bọn họ sẽ trở về!
Y phải rời đi trước!
Về phần Diệt Thế dong binh đoàn........ Cùng lắm thì lại liên hợp với Trương gia đuổi giết một lần nữa!


"Hiện còn muốn chạy, có phải ngươi cảm thấy có chút muộn hay không?" Hạ Lâm Ngọc nhìn về phía mấy bóng dáng chạy đến từ chỗ không xa, khuôn mặt thanh tú nâng lên một chút cười yếu ớt, nhẹ giọng nói.


Đội trưởng Thiên Lang ngẩn người, đúng lúc này, y cảm giác được sát khí truyền đến từ phía sau, không khỏi xoay người nhìn lại, sau khi nhìn đến khuôn mặt anh tuấn tràn đầy tức giận kia, không khỏi nhíu mày: "Tiểu tử Diệp Ảnh này, trở về thế nhưng nhanh như vậy!"


Nhưng mà, nếu bọn họ muốn đi, chỉ sợ bằng những người này, còn ngăn cản không được y!


"Không nghĩ tới đội trưởng Thiên Lang dong binh đoàn, vậy mà lại làm ra loại chuyện này," Hắn cười lạnh một tiếng, trào phúng mở miệng: "Thừa dịp chúng ta không ở, bắt nạt một thiếu nữ tử và một tên thiếu niên tay trói gà không chặt? Sẽ không sợ truyền ra ảnh hưởng thanh danh của các ngươi ở Bắc Tạp lãnh địa?"


Đội trưởng Thiên Lang "ha ha" cười phá lên, khí phách lăng vân nói: "Được làm vua thua làm giặc, là chân lý không thay đổi trên đại lục này, huống chi, sử thi là do người thắng sửa, cho dù vì thống nhất Thanh Phong thành mà không từ thủ đoạn, thì tính sao? Ở trong mắt những người khác, ta đây là chí khí kiêu hùng, có gì không đúng?"


"Diệp Ảnh, lời nói của y không có gì sai, thắng làm vua thua làm giặc, quả thật là chân lý của mảnh đại lục này."
Ngay tại lúc Diệp Ảnh muốn phản bác, một âm thanh thanh lãnh vang lên bên người hắn, cũng làm cho hắn nuốt xuống lời nói bên miệng.


" ha ha," Đội trưởng Thiên Lang cười to hai tiếng, hơi hơi nheo lại con ngươi dừng ở trên người nữ tử thanh lệ xuất trần ở trong đám người kia, nhẹ nhàng nâng khóe môi: " Diệp Ảnh, ngươi xem đi, ngay cả người bên cạnh ngươi cũng đồng ý với lời nói của ta, ngươi còn cho rằng hành vi của ta là sai?"


Diệp Ảnh cười lạnh lùng một tiếng, giống như không có nghe thấy đội trưởng Thiên Lang trào phúng.
Hắn biết, Cố Nhược Vân nói lời này khẳng định là có lý do.


Quả nhiên, sau khi đội trưởng Thiên Lang nói lời này, Cố Nhược Vân lại nở nụ cười, tươi cười kia rất là lạnh nhạt, làm cho người khác không thấy rõ cảm xúc trên mặt nàng.


" cho nên..............." Nàng dừng một chút, tiếp tục nói: " Lịch sử của Thanh Phong thành, nên do Diệt Thế dong binh đoàn đến sửa! Mà ngươi, trở thành đá kê chân để Diệt Thế dong binh đoàn thống nhất toàn bộ Thanh Phong thành!"
Sắc mặt của đội trưởng Thiên Lang thay đổi.


Như thế nào y có thể nghe không rõ lời Cố Nhược Vân nói?
Ha ha! Này quả thực quá kiêu ngạo, quá cuồng vọng!
Thiên Lang y mới là người sửa đổi lịch sử của Thanh Phong thành! Diệt Thế chắc chắn thần phục dưới chân của y, vĩnh viễn ngẩng đầu nhìn y!


" Cô nương, tuổi trẻ ngông cuồng cũng không phải là chuyện xấu gì, đáng tiếc là ngươi không biết khi nào nên cuồng vọng, khi nào lại nên thu liễm, ngươi cho rằng Diệt Thế dong binh đoàn rất cường đại, cho nên muốn ôm đùi bọn họ, nhưng mà chân ngươi ôm cũng không to, không thể nào che chở người xuất khẩu cuồng ngôn ( mở miệng nói lời ngông cuồng)!" Đội trưởng Thiên Lang cười lạnh một tiếng.


Trong mắt của y, nha đầu kia rõ ràng chính là đến ôm đùi! Diệp Ảnh cũng không nói gì, một tiểu nha đầu như nàng còn dám chạy đến xuất khẩu cuồng ngôn, này cũng muốn chết có gì khác nhau?