Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 1020: Thân phận của Cổ Lan 8

Cổ Lan nói lời này, làm các dong binh tức đến sắc mặt xanh mét, khi bọn hắn muốn đi dạy dỗ nha đầu thối này một chút, nam tử trung niên thân là đội trưởng nâng tay lên, ngăn lại sự xúc động của bọn họ.


" Cổ Lan," Hắn nhìn về phía Cổ Lan, sắc mặt âm trầm nói: " Ngươi quá coi trọng tiểu tử Diệp Ảnh kia, nếu chúng ta đơn đả độc đấu, ta tuyệt sẽ không bại bởi hắn, ta chỉ là không nghĩ cho thế lực khác thừa cơ lợi dụng, cho nên để giảm thương vong, cũng chỉ có thể phiền toái ngươi đi với Thiên Lang dong binh đoàn chúng ta một chuyến, về phần tiểu bạch kiểm ngươi mang về kia.............."


Nam tử trung niên dừng một chút, bên môi nâng lên một độ cong lạnh lẽo: " Cũng chỉ có thể trách hắn có tiếp xúc với Diệt Thế dong binh đoàn!"
Ngụ ý, đối với thiếu niên Cổ Lan mang về, hắn sẽ không bỏ qua!
Bất kể người nào có quan hệ với Diệt Thế dong binh đoàn, một người y cũng không lưu lại!


Nhổ cỏ không nhổ tận gốc, tức lưu lại hậu hoạn!


Cổ Lan không nghĩ tới Thiên Lang ngay cả Hạ Lâm Ngọc cũng không buông tha, trong lòng tức giận hơn, cười lạnh trên mặt càng sâu: " Hạ ca ca chỉ là khách nhân của Diệt Thế dong binh đoàn chúng ta mà thôi, lại không nghĩ rằng Thiên Lang dong binh đoàn các ngươi sẽ phát rồ đến trình độ này! Chỉ là, ta nghĩ khuyên các ngươi một câu, có một số người là các ngươi vĩnh viễn cũng không thể trêu chọc vào, đừng đưa tới mầm tai vạ lớn hơn nữa cho mình!"


Giờ khắc này Cổ Lan không còn hình tượng xinh đẹp điềm mỹ trước kia, cả người tản mát ra khí thế khϊế͙p͙ người không giống với lính đánh thuê.
" ha ha ha."


Nam tử trung niên cười lớn hai tiếng, tiếng cười kia vô cùng kiêu ngạo và cuồng vọng: " Cổ Lan, ngươi còn trẻ tuổi mà thích khẩu xuất cuồng ngôn ( mở miệng nói lời ngông cuồng), đến nay Thiên Lang ta còn không biết trừ bỏ mấy đại thế gia ở thành chủ ra, còn có người nào là ta không thể trêu vào? Chẳng lẽ ngươi muốn nói với ta, thiếu niên kia là công tử của thế gia nào đó ở chủ thành?"


Trên mặt của y mang theo trào phúng, con ngươi khinh miệt nhìn về phía Cổ Lan.
" Hắn không phải."
Cổ Lan cười lạnh một tiếng.


Hạ ca ca đương nhiên không phải là công tử của mấy thế gia chủ thành kia, chỉ là......nàng và mấy thế lực kia có chút quan hệ mà thôi. Nếu Thiên Lang dong binh đoàn thật sự giết nàng, tin tưởng bọn chúng sống cũng không được lâu lắm.


Bởi vì, nếu những người đó nhận được tin tức, nhất định sẽ báo thù vì nàng!
" Đã không phải, Thiên Lang ta sẽ không thể trêu vào!" Nam tử trung niên hơi nheo lại đôi mắt, hiện lên vẻ lãnh liệt: " người đâu, bắt Cổ Lan cho ta, những kẻ không phận sự khác, giết cho ta!"
" Ta xem các ngươi ai dám đi vào!"


Sắc mặt Cổ Lan đại biến, vội vàng dùng thân thể ngăn ở cửa lớn, phía trên khuôn mặt điềm mỹ rốt cục lộ ra vẻ sốt ruột, hung tợn trừng mắt nhìn đám người trước mặt này.
Giờ khắc này nàng hối hận, hối hận mang Cố Nhược Vân và Hạ Lâm Ngọc về Thanh Phong thành.


Ban đầu các nàng cũng chỉ là muốn báo đáp ân tình của bọn họ, nên muốn mời bọn họ đến làm khách mà thôi! Lại không nghĩ rằng, Thiên Lang dong binh đoàn lại thừa dịp đội trưởng không có ở đây mà tiến đến giết hại, sớm biết như thế, thì không nên mang Hạ Lâm Ngọc về lãnh địa của Diệt Thế dong binh đoàn.


Đáng tiếc, trên đời này cũng không có thuốc hối hận.
Nàng có thể làm, chính là cản tất cả kẻ địch ở ngoài cửa, không để cho bất luận kẻ nào tiến vào cánh cửa này.
" TIểu sư tử, xuất ra giúp ta."
Đúng lúc này, Cổ Lan cắn răng hô to một tiếng.


Trong cửa lớn đột nhiên truyền ra tiếng rít gào, rồi sau đó lập tức trông thấy một con sư tử cả người là lửa vọt ra từ trong cửa, nhe răng trợn mắt nhìn về phía nhân loại vọng tưởng muốn xâm nhập phía trước này.


" Tiểu sư tử, bất luận như thế nào, chúng ta cũng không thể để cho kẻ nào xúc phạm tới Hạ ca ca, cho nên ngươi giúp ta cũng dây dưa với bọn họ, ít nhất kéo dài đến khi đội trưởng trở về!"
Mà hiện tại nàng có thể làm, cũng chỉ có như vậy.


Nghĩ vậy, tầm mắt của Cổ Lan nhìn về phía bầu trời không xa, mắt to trong veo như nước, dần dần mang theo một chút ưu thương.
Đội trưởng, các ngươi mau mau trở về, nêu không, ta sợ ta kiên trì không được lâu lắm.......