Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 1007: Thánh thú run rẩy (ba)

Edit: kaylee
"Đội trưởng, ta sớm nói, nếu thật sự muốn đi đường này, nhất định sẽ liên lụy toàn bộ dong binh đoàn! Các ngươi khen ngược, thừa dịp thánh thú ở thời kì đột phá mấu chốt nhân cơ hội đi qua, nhưng mà ngươi cho rằng Linh Thú Thiên Phạt Chi Sâm sẽ cho chúng ta đi vào?"


Anh thúc một kiếm ngăn cản lợi trảo của Phi Ưng, trên mặt tràn ngập sốt ruột, nhịn không được trách cứ Diệp Ảnh.
Diệp Ảnh vẫn không nói gì, sắc mặt lại theo Linh Thú càng ngày càng nhiều mà ngưng trọng lên.


Ở đây thực lực của hắn là cao nhất, đã tới Võ Đế sơ cấp! Vì vậy đối mặt những Linh Thú này có thể thành thạo! Nhưng mà, lqđ trong dong binh đoàn cũng không thiếu người thực lực thấp, bọn họ căn bản không phải là đối thủ của Linh Thú.


Hơn nữa, hắn cũng luôn có một khắc linh lực hao hết kia, tới lúc đó, sẽ là thời điểm chết của bọn hắn!
Nhưng mà.........
Diệp Ảnh ngẩng đầu nhìn về phía bóng dáng màu xanh bên trong gió nhẹ kia, đáy mắt hiện lên vẻ ao ước.


Ngay cả hắn cũng không biết vì sao, bản thân sẽ gửi gắm tất cả hi vọng ở trên người vị nữ tử.
........
Bên trong gió nhẹ, bóng dáng màu xanh kia xuyên qua ở trong đàn Linh Thú, nháy mắt giơ tay chém xuống, một cái đầu lập tức rơi xuống, máu tươi tại chỗ.


Cố Nhược Vân cũng không có triệu hồi Linh Thú nào tác chiến! Bởi vì này là lần đầu tiên sau khi nàng đột phá tới Võ Đế, chiến đấu với nhiều kẻ địch như vậy! Một cơ hội tăng lên thực lực tốt như vậy, như thế nào nàng lại buông tha?


Nhưng mà, có một số Linh Thú biết không phải là đối thủ của Cố Nhược Vân, cho nên đã nghĩ tìm Hạ Lâm Ngọc bên người nàng xuống tay.


Nhưng mà, phàm là Linh Thú có loại ý đồ này, lại là còn không có tiếp xúc đến Hạ Lâm Ngọc, đã bị kiếm trong tay Cố Nhược Vân cắt bỏ đầu! Hoặc là, thân thể trực tiếp bị nàng chém thành hai đoạn.
"Này…... Này........"
Người dong binh đoàn dần dần có chút xem choáng váng.


Thực lực của đội trưởng đã được cho là rất mạnh rồi? Nhưng cho dù là đội trưởng, cũng không có khả năng giết Linh Thú cường đại như thế trong chớp mắt! Hơn nữa, trong đó còn có mấy con đã tới cảnh giới Võ Đế!


Mà nàng, chẳng những một kiếm giết đối thủ trong chớp mắt, mà còn có thể lo lắng cho tên thiếu niên cụt tay bên người nàng kia.
Nhất tâm nhị dụng (một lòng lo hai việc), đây là làm như thế nào?
Sắc mặt Anh thúc cũng từ tức giận lúc ban đầu chuyển biến thành kinh ngạc, cuối cùng lại là vẻ mặt xấu hổ.


Ngay từ đầu, hắn cho rằng Cố Nhược Vân có mang tâm gây rối đối với bọn họ, mới muốn dẫn Diệt Thế dong binh đoàn tới nơi này, làm cho nhóm Linh Thú Thiên Phạt Chi Sâm giải quyết bọn họ. Cũng chưa từng dự đoán được, lee~lqđ thực lực của thiếu nữ này vậy mà lại cường đại như thế.


Nàng có năng lực xuất chúng như vậy, làm sao cần hao hết khổ tâm kéo bọn hắn tiến đến trước mắt Thú Vương? Trực tiếp ra tay không phải được rồi sao?


Cũng đến lúc này, Anh thúc mới tin tưởng, Cố Nhược Vân thật sự không phải là gian tế được phái tới Thiên Lang dong binh đoàn! Mà là thật sự trùng hợp đi tới Thiên Phạt Chi Sâm, cũng trùng hợp gặp bọn họ………...
"Bá!"


Bỗng nhiên, trường kiếm trong tay Cố Nhược Vân giương lên, một đạo kiếm khí sắc bén thổi qua, bay thẳng đến phía Anh thúc.


Anh thúc sửng sốt một chút, còn chưa có suy nghĩ cẩn thận đã xảy ra chuyện gì, lại nghe thấy bên cạnh truyền đến một tiếng vang ‘phù phù’, hắn lập tức nhìn thấy một con Ngân Sói đang gần mình trong gang tấc, lợi trảo chỉ thiếu một chút đã cắm vào trong cổ của hắn.


Mà một đạo kiếm khí kia của Cố Nhược Vân, chính giữa móng vuốt của Ngân Sói, nhất thời, một cái móng vuốt sói rớt xuống, máu tươi văng ra khắp nơi, nhiễm đỏ xiêm y của hắn.


Thân mình Anh thúc cứng lại rồi, xấu hổ trên mặt càng nồng đậm, như là nghẹn ở trong cổ họng, ngay cả một chữ cũng nói không nên lời.


Thì ra, nàng vẫn luôn chú ý tình huống của dong binh đoàn, càng là bất kể hiểm khích lúc trước cứu hắn một mạng! Nếu không có nàng, bản thân đã chết ở dưới lợi trảo của Ngân Sói.
Nhưng phía trước, hắn lại chất vấn nàng như thế.........