Phát Súng Tình Yêu

Chương 51

Edit: Gió
Beta: Đá Bào
Ảnh: Pinterest
Nhạc Nho qua đây là ngoài kế hoạch.
Một đồng nghiệp của anh làm phẫu thuật trong bệnh viện, sau khi tan làm anh nghĩ đồng nghiệp một mình ở bệnh viện sẽ rất cô đơn, vì vậy liền đến chăm sóc.
Nào ngờ khi đi đến hành lang trong bệnh viện lại gặp một gương mặt quen thuộc.


Lúc này anh cũng không có tâm trí hỏi nhiều về chuyện gì đã xảy ra, bởi vì Chu An Bình sau khi nhìn thấy anh, cảm xúc mà cô ngấm ngầm chịu đựng lập tức sụp đổ, ôm chặt anh rồi nức nở, cả người run rẩy, nhìn mà khiến người ta đau lòng.


Nhạc Ngưỡng cũng không nghĩ nhiều, cô biết rằng quan hệ giữa Bình Bình và Nhạc Nho từ trước đến giờ vẫn rất tốt, giống như anh trai ruột vậy, hôm nay em ấy xảy ra chuyện như vậy, nhìn thấy Nhạc Nho nhất định sẽ cảm thấy rất yếu đuối.


Nhạc Ngưỡng vỗ vỗ bả vai Chu An Bình, ở bên nhẹ giọng mà an ủi cô bé: “Bình Bình, bố em ở đây có bọn chị trông nom chắc chắn sẽ không có vấn đề gì, bây giờ em để Nhạc Nho đưa em đi xử lý vết thương, có được không?”


Nói rồi Nhạc Ngưỡng liền nhìn qua Nhạc Nho, ý bảo anh đưa Bình Bình đi.
Mặc dù bây giờ Nhạc Nho vẫn chưa biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng anh có thể nhìn thấy rõ được vết thương của Chu An Bình, tự nhiên mà đau lòng khôn xiết.


Vì vậy anh không quan tâm Chu An Bình đáp lại ra sao, liền ôm cô đi tìm bác sĩ.
Thấy tình trạng của Chu An Bình ổn định rồi, Nhạc Ngưỡng liền chú ý đến phòng kiểm tra sức khỏe.


Lúc này Trần Bạc Viễn đứng bên cạnh cô, bình tĩnh mà nắm lấy tay cô, để cô cảm thấy yên tâm hơn: “Đừng quá lo lắng, rất nhanh sẽ có kết quả thôi.”
Nhạc Ngưỡng ngẩng đầu nhìn anh, sau đó gật gật đầu.


Dù cho cô hiểu được cái đạo lý này, nhưng khi vẫn chưa biết được kết quả kiểm tra của lão Chu, căn bản cô không thể yên tâm được.


Khi bọn họ cứu được lão Chu, không những lão Chu bị shock, mặt mũi còn sưng vù vô cùng nghiêm trọng. Nhạc Ngưỡng một khắc cũng không dám buông lơi, vẫn luôn đợi kết quả của bác sĩ.


Mà ở bên kia Chu An Bình đã được bác sĩ xử lý xong vết thương rồi. Đây là vết thương khi cô chạy trốn mà bị ngã, lúc ấy lão Chu một mình chặn lại đám người để Chu An Bình chạy nhanh đi tìm người, ban đầu Chu An Bình không tình nguyện để bố mình đối mặt với nguy hiểm, nhưng lý trí đã nói cho cô biết, nghe lời bố không thể sai được!


Vì vậy cô bỏ mặc tất cả chạy ra khỏi đây, vội vã gọi cho người đầu tiên xuất hiện trong danh bạ là Nhạc Ngưỡng.
Vừa nghĩ tới những hình ảnh ấy, Chu An Bình toàn thân ớn lạnh, ngăn không được sự lạnh lẽo nổi lên trong lòng.


Như một cơn ác mộng, từ trước tới giờ cô chưa từng gặp qua cơn ác mộng nào như vậy, cho dù bây giờ đã thoát khỏi nguy hiểm, cô vẫn chẳng thể khống chế được nổi lo sợ trong lòng.
Nhạc Nho tỉ mỉ hỏi han cô đã xảy ra chuyện gì, Chu An Bình thuật lại sự việc một cách đứt quãng.


Nhạc Nho thấy cô sợ hãi, hai bàn tay bóp chặt, bởi vì lo lắng cho sự an toàn của bố mà thấp thỏm không yên, trong nháy mắt anh cảm thấy người con gái trước mắt yếu đuối hơn bao giờ hết, giống như đâm một nhát thẳng vào lòng anh, khiến anh cảm thấy đau đớn không thôi.


Anh nắm lấy tay Chu An Bình, mềm giọng an ủi cô, sau khi cô được xử lý vết thương xong anh đưa cô quay về chỗ lão Chu.


Bây giờ cũng đã vừa có kết quả, lão Chu đã thoát khỏi tình trạng nguy hiểm, nhưng bởi vì tình trạng thương tích quá nặng, còn cần thêm chút thời gian mới có thể tỉnh lại, hơn nữa cũng phải nằm viện một khoảng thời gian mới có thể hồi phục hoàn toàn.


Nghe được lời này, Nhạc Ngưỡng như trút được gánh nặng, cảm thấy thân thể cứng đờ của mình cuối cùng cũng có cơ hội được thả lỏng.
Mà đồng nghiệp bên cạnh cũng lần lượt thở phào nhẹ nhõm.”
“Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi.”


Vừa lúc ấy, Nhạc Nho cũng dẫn Chu An Bình quay lại đây, nghe được lão Chu đã không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa, Chu An Bình đột nhiên run rẩy khóc lên, mắt cô sưng đỏ, một câu không cũng chẳng thốt nên lời.


Cảm giác này Nhạc Ngưỡng có thể hiểu được, khi những người thân thiết nhất xảy ra chuyện, thường sẽ phải trải qua rất nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau.


Mà tinh lực và suy nghĩ của con người là có giới hạn, một khi những cảm xúc ấy đã quá mạnh mẽ, hoặc quá độ trào đến, cơ thể liền khó có thể chịu đựng được, sẽ dùng các cách để trút hết ra.
Khóc, cười, hoặc phát ngốc đều là những cảm nhận trực quan nhất.


Nhạc Nho nắm chặt tay cô hơn, cảm giác bản thân như bức tường phía sau lưng Chu An Bình, chỉ cần anh ở đây, anh nhất định, nhất định sẽ bảo vệ cô thật tốt.


Đây là một loại cảm xúc được sinh ra sâu thẳm nơi đáy lòng, hoàn toàn không có bất kỳ sự tham dự nào của lý trí, mà gần như là từ bản năng.


Nhạc Ngưỡng trừ đau lòng là bất an, đè nén lại những cảm xúc với tên côn đồ kia, Chu An Bình vẫn còn ở đây, cô chẳng thể trút hết ra, cô không muốn để Bình Bình cảm thấy sợ hãi và bất an.
Vì vậy cô vẫn luôn nhịn xuống, cùng Nhạc Nho xử lý ổn thỏa chuyện ở bệnh viện.


Sau đó Nhạc Nho ở lại bệnh viện chăm sóc lão Chu và Bình Bình, còn Nhạc Ngưỡng và Trần Bạc Viễn thì rời khỏi bệnh viện, đi đến sở một chuyến.
Ba tên côn đồ kia đã bị khống chế lại ở trong sở.


Sau khi lên xe, những cảm xúc mà Nhạc Ngưỡng đè nén cũng sụp đổ, cô đau lòng cúi đầu. Cái loại cảm xúc khó có thể miêu tả bằng lời cứ thế trào lên.
Trần Bạc Viễn biết được là cô đau lòng, cứ thế ôm cô vào lòng, hai tay dịu dàng vỗ về lưng cô.


Hốc mắt Nhạc Ngưỡng đột nhiên chua xót, đến cả giọng nói cũng bắt đầu run rẩy lên: “Bọn chúng thực sự không phải là người, sao lại có thể ra tay nặng như vậy chứ?!”


Kết quả lão Chu bị đánh không nhẹ, tai trái còn có nguy cơ tạm thời không nghe được, còn bị gãy hai khúc xương sườn, bàn tay bị lệch xương…., những loại vết thương này ít nhất phải mất hai tháng tĩnh dưỡng mới được, thậm chí thời gian hồi phục còn lâu hơn nữa.


Tuổi tác lão Chu cũng đã lớn, đối với ông, thời gian hồi phục những vết thương này không chỉ dài, hơn nữa chỉ xảy ra chút sơ xuất thôi là sẽ để lại di chứng, mà nguyên nhân lại là bị trả thù.


Do bởi Nhạc Ngưỡng thấy một trong số những tên côn đồ là đương sự trong một lần bọn họ cùng xử lý một vụ việc.
Chính là cái tên hẹn hò trên mạng thất bại, có hành vi bạo lực với cô gái kia rồi bị báo cảnh sát.


Có lẽ là vì khi đó lão Chu mắng nhiếc hắn, còn ngăn cản hành vi bạo lực phụ nữ của gã, vì vậy hắn liền ôm hận trong lòng, đem người đánh lão Chu thành ra như vậy.
Vì sao con người có thể trở nên như vậy? Rõ ràng là không thù không oán, liền hủy hoại cả một gia đình!


Cô làm cảnh sát vài năm, thấy rất nhiều những vụ án tích hận thành thù, nhưng khi chuyện này thực sự xảy ra với mình, cô mới thực sự cảm nhận được cái gọi là sợ hãi, cái gì gọi là phẫn nộ đến độ không kiềm chế được bản thân.


Nếu như không phải bản thân vẫn luôn nhắc nhở phải tuân thủ nguyên tắc nghề nghiệp và đạo đức làm người, cô hận không thể ăn miếng trả miếng, đi đòi lại từ mấy người kia!


Sau khi trở về sở, những đồng nghiệp khác lập tức đi đến hỏi thăm tình hình, thậm chí còn có những người đã tan làm rồi nhưng vẫn ở lại.
Sau khi bọn họ nghe được lão Chu xảy ra chuyện lập tức quay về sở, đang chuẩn bị đến bệnh viện thăm hỏi, vừa lúc Nhạc Ngưỡng và Trần Bạc Viễn trở lại rồi.


Nhạc Ngưỡng gọi bọn họ lại: “Bây giờ cũng không còn sớm rồi, lão Chu vẫn chưa tỉnh, Bình Bình cũng bị dọa một trận, bọn họ cần nghỉ ngơi cẩn thận, đợi ngày mai chúng ta đến thăm đi.”
Bây giờ bọn họ còn chưa thông báo cho vợ của lão Chu.


Theo lời Bình Bình nói, hai ngày nay mẹ cô vì tham gia khóa học nghệ thuật trồng cây nên đã ra ngoài rồi, còn chưa trở về, cô sợ mẹ mình trở về với tâm trạng lo sợ sẽ xảy ra chuyện, vì vậy tạm thời bảo Nhạc Ngưỡng đừng nói cho bà biết.
Đợi sau khi bà bình an về đến nhà sẽ nói.


Mọi người nghe được lời này của Nhạc Ngưỡng, cũng đều gật đầu.
Mà sau đó bọn họ trút hết phẫn nộ đối với ba tên côn đồ kia.


Sau khi Nhạc Ngưỡng biết được cách bố trí xử lý sự việc phía sau mới rời khỏi đơn vị, lúc này bố mẹ cũng biết được tin tức này, liên tục gọi đến hỏi han.
Nhạc Ngưỡng không muốn để bọn họ lo nghĩ nhiều, giải thích khoảng hai ba câu.


Thời điểm nhận điện thoại, cô nhìn bản thân mình từ gương chiếu hậu, đột nhiên sợ rằng mình về nhà với cái bộ dạng này bố mẹ sẽ lo lắng không thôi, hơn nữa cô chẳng thể khống chế được cảm xúc của mình.


Hơn nữa, vạn nhất ở bệnh viện có xảy ra chuyện gì, cô phải luôn cảnh giác để có mặt kịp thời, sợ sẽ làm ồn đến bố mẹ.
Vì thế cô nhìn về phía Trần Bạc Viễn: “Trần Bạc Viễn, tối nay…em có thể qua đêm ở căn hộ của anh được không?”


Trần Bạc Viễn tất nhiên là gật đầu đáp ứng, hơn nữa còn dùng tốc độ nhanh nhất đưa cô đến nhà mình.
So với lần trước khi qua đây, lần này đồ đạc đã nhiều hơn rất nhiều.


Ví như đôi dép đi trong nhà của nữ dành cho cô, đồ dùng đánh răng rửa mặt, thậm chí còn chu đáo chuẩn bị quần áo tắm giặt cho cô, đặt gọn gàng trong tủ quần áo.
Đến sàn nhà đều đã trải thảm, phòng ngủ cũng nhiều hơn một chiếc bàn trang điểm.


Trong phòng khách còn đặt một chiếc ổ chó, có cả một đống đồ chơi cho cún.
Xem ra là vì chuẩn bị cho chú cún nhỏ lông vàng anh mua lúc trước.
Nhưng vì không tiện chăm sóc, chú cún nhỏ đã bị Trần Bạc Viễn đem đến Xạ Kích Quán nuôi dưỡng rồi.


Nhìn thấy tất cả, trái tim Nhạc Ngưỡng đột nhiên trở nên mềm nhũn, cảm xúc ủ rũ vì chuyện của lão Chu cũng dần dần tiêu tán.
Sau đó, cô khôi phục được lại sự bình tình, nhận lấy ly nước Trần Bạc Viễn đưa cho, ngồi lên chiếc ghế mây anh đặt ở ban công nghỉ ngơi một chút.


Căn hộ không quá cao, thậm chí còn nghe thấy âm thanh tiếng lá xào xạc vì bị gió thổi trên những tán cây.


Bây giờ cũng đã rất muộn rồi, tòa nhà đối diện cũng chỉ còn vài nhà còn sáng đèn, Trần Bạc Viễn cũng ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cô, dịu dàng an ủi cô: “Đừng quá lo lắng, anh có thể hiểu được cảm xúc lúc này của em, thả lỏng một chút là được.”


Tận mắt nhìn thấy người cùng kề vai sát cánh, vô cùng thân thiết ngã xuống ngay trước mắt mình, loại cảm xúc ấy Trần Bạc Viễn hiểu rõ hơn ai hết.
Bởi vì người bạn tốt nhất của anh, đã bỏ mạng trong một lần làm nhiệm vụ bí mật.
Vì tổ quốc mà chiến đấu, vinh dự vô cùng.


Nhưng sống sờ sờ nhìn người kia ra đi, loại cảm xúc xé tim xé phổi ấy khiến anh khắc ghi cả một đời.
Thậm chí sau lần đó anh còn mắc một hội chứng kích thích, phải dựa vào nghị lực mạnh mẽ mới có thể dần dần thoát khỏi sự khống chế cảm xúc ấy.


Anh nhẹ cúi đầu, giấu lại cảm xúc của bản thâm, nhẹ nói với Nhạc Ngưỡng: “Lão Chu sẽ khỏe lại, chú ấy đã thoát khỏi nguy hiểm tính mạng rồi, em không cần quá lo lắng. Đoạn thời gian này em có thể quan tâm hơn đến con gái và vợ chú ấy, lúc này họ rất cần sự chăm sóc và động viên hơn ai hết.”


Có những lúc đau khổ nhất không phải là người gặp chuyện, mà là người thân của họ.
Nhạc Ngưỡng nghe được lời này, cảm giác như từ đôi mắt của Trần Bạc Viễn nghe được câu chuyện của chính anh.


Vì vậy, cô không tự chủ được mà nhìn về phía Trần Bạc Viễn, hỏi anh: “Trần Bạc Viễn, chuyện như vậy….anh từng trải qua sao?”