Trong nhát mắt, trời đất cây cỏ đều đồng loạt im lặng, chỉ có trong nhà xí đơn sơ phát ra tiếng xả nước. Âm Tế Thiên kinh ngạc nhìn hai người trên đỉnh đầu, song phương giơ pháp khí giằng co, giương cung bạt kiếm, khí thế bức người, hết sức căng thẳng.
Ta phắc!
Đây là cái loại tình huống gì? Đánh nhau đến nỗi lôi kéo sang tận nhà xí?
Lúc này, hai người trên kia không hẹn mà cùng cúi đầu, ánh mắt hướng qua chỗ phát ra thanh âm nhìn xuống.
“Mẹ nó! Chưa thấy qua nam nhân đi tiểu bao giờ sao?”
Âm Tế Thiên lấy lại *** thần, nhanh chóng kéo quần lên, chạy ra ngoài nhà xí, xoay người nhìn hai nam nhân đứng trên kia. Lúc này, hắn mới nhìn rõ hai khuôn mặt, một người trong đó mặc áo màu đen, đeo mặt nạ màu trắng, khiến người ta cảm thấy y vừa thần bí lại cao quý, một người thì mặc quần áo thuần trắng, khuôn mặt tuyệt mỹ, tay cầm sáo bạch ngọc, giống như tiên nhân hạ phàm.
Âm Tế Thiên đã cho rằng trên đời này, thực khó có ai so sánh được với Bắc Minh, nhưng nam tử áo trắng trước mặt này, dụng mạo ngang ngửa Bắc Minh. Nếu như nói Bắc Minh là một đóa mẫu đơn rực rỡ, như vậy, nam tử áo trắng chính là một đóa sen thanh tao.
“A!” Khóe miệng nam tử áo trắng hơi nhếch lên, khoảnh khắc ấy, hoa cỏ trong đất trời đều phải vì y mà ảm đạm nhạt nhòa. Lập tức, y lại xoay chuyển ánh mắt nhìn về phía người áo đen, ánh mắt ôn nhuận như ngọc cũng trở nên lợi hại hơn: “Vị đạo hữu này,vì sao lại đánh lén ta?”
Nam nhân áo đen mỉm cười ác ý: “Ta chỉ là muốn xem xem, tuyệt thế thiên tài Hiên Viên Duật được thế nhân xưng tụng, rốt cục có bao nhiêu bản lĩnh mà thôi”
Lời nói ra, loan đao trong tay cũng theo đó hướng nam tử áo trắng đánh tới, nam tử áo trắng không né không tránh, nghênh diện mà tiếp chiêu, rất nhanh hai cái bóng người đánh đến khó phân ai với ai, chẳng rõ ràng cao thấp.
Hiên Viên Duật?
Âm Tế Thiên giật mình nhìn hai bóng người đánh nhau, nam tử áo trắng kia chính là Hiên Viên Duật?
Mẹ nó!
Hắn cho rằng phải đợi ít nhất là vài ngày nữa mới có thể nhìn thấy Hiên Viên Duật, như thế nào cũng không nghĩ tới, nhanh như vậy, ở trong tình huống xấu hổ này, mà gặp Hiên Viên Duật, may mắn hắn có đội đấu lạp, nếu không, thật sự là làm xấu mặt của Bắc Minh rồi. Âm Tế Thiên xem bọn họ càng đánh càng kịch liệt, hơn nữa thân thủ của người áo đen kia thập phần quỷ dị, từng chiêu đều tàn nhẫn trí mạng, vừa thấy liền biết không phải người chính phái, bất quá, hắn càng nhìn càng cảm thấy người áo đen có chút quen thuộc.
Âm Tế Thiên đào lại ký ức của mình, đột nhiên một bóng dáng từ trong óc xẹt qua. Hắn không khỏi sửng sốt, người mặc áo đen kia là đệ tử nổi danh của Quỷ Tu phái – Thôn Phách!
Tịch Thiên đã từng gặp Thôn Phách một lần tại Tiên cảnh Thử Luyện, tuy nhiên cũng chưa từng trực tiếp đối mặt, cũng không có nói với nhau một câu. Bất quá người này tâm ngoan thủ lạt, tàn nhẫn vô tình, làm việc không theo bài bản, y thích nhất là cắn nuốt hoặc chiếm đoạt hồn phách của người tu chân để tăng cao tu vi của mình. Âm Tế Thiên cảm thấy mình không có khả năng cùng y đánh nhau, cho nên tốt nhất là tránh xa hai người kia một chút, bất quá, vừa mới cnhích người một chút, đột nhiên ầm một cái, trước người khoảng ba thước bị đánh một cái hố to.