Phật Môn Ác Thê

Chương 47: Không xong

Không khí trong đại viện vui mừng bừng bừng, từ tổng quản cho tới gia phó, mỗi gương mặt đều mang theo tươi cười, mà ngay cả những hộ vệ ngày thường chẳng nói chẳng cười cũng khắc chế không được mà khóe miệng kéo lên, hơn nữa nhìn thấy Âm Tế Thiên trở về, tươi cười lại càng rõ ràng hơn.

“Tiểu nhân gặp qua thiếu phu nhân!”

“Thiếu phu nhân hảo!”

“Thiếu phu nhân, ngài đã trở lại!”

“Thiếu phu nhân, ngài vất vả!”

Chỉ cần là gia phó đi ngang qua Âm Tế Thiên cũng sẽ dừng lại hướng hắn vấn an, ngay cả hạ nhân làm việc ở xa nhìn thấy Âm Tế Thiên trở về liền đồng loạt dừng công việc trong tay kích động chạy đến trước mặt hắn vấn an. Âm Tế Thiên từ khi vào cửa Bắc gia chưa từng thấy hiện tượng này, còn khiến hắn có chút thụ sủng nhược kinh.

Trở lại Minh Thăng viện, Âm Tế Thiên lập tức phân phó Bắc Duy Bắc Sinh đi xuống nghỉ ngơi. Bắc Duy và Bắc Sinh vừa rời khỏi Minh Thăng viện, đã lập tức bị hộ vệ canh giữ ở môn khẩu chặn lại, hưng phấn nói: “Bắc Duy Bắc Sinh, các ngươi trở về thật đúng lúc, nhanh chóng đến chỗ Cần tổng quản lĩnh tiền thưởng!”

Bắc Duy và Bắc Sinh liếc nhau, nghi hoặc nói: “Tiền thưởng?”

“Đúng vậy! Là thiếu phu nhân đặc biệt thưởng chúng ta!”

Một hộ vệ khác vui mừng nói: “Thiếu phu nhân phi thường hào phóng, từ khi ta vào Bắc gia tới này là lần đầu được nhận nhiều tiền thưởng như vậy. Cho dù ta không ăn không uống không mua gì cũng chẳng có được nhiều linh thạch như vậy.”

Bắc Sinh tò mò hỏi: “Có bao nhiêu linh thạch?”

Hộ vệ thần bí hề hề vươn ra một cái ngón trỏ: “Chừng này nè!”

Bắc Sinh nhướng mày: “Một trăm viên trung phẩm linh thạch?”

Hộ vệ ở mức Trúc Cơ kỳ, mỗi tháng chỉ có một trăm viên linh thạch loại xấu, cứ cho là không ăn không uống không may mặc cũng phải ước chừng hai mươi năm mới dành dụm đủ một trăm viên trung phẩm linh thạch.

“Không! Không! Không! So với ngươi đoán còn nhiều hơn!”

Bắc Duy nhịn không được chen vào nói: “Không phải là một nghìn viên trung phẩm linh thạch đó chứ?”

“So với một ngàn viên còn nhiều hơn!” Hộ vệ nói tới đây, lại một lần nữa trở nên kích động.

Bắc Duy và Bắc Sinh phút chốc trừng lớn hai mắt: “Chẳng lẽ là mười viên thượng phẩm linh thạch?”

Hộ vệ vẫn như cũ cười lắc đầu. Bắc Sinh bất đắc dĩ lắc đầu xem thường: “Người đừng có đùa nữa!”


Hộ vệ cười đắc ý: “Gia phó trong viện Hoành trưởng lão, mỗi người thưởng ba nghìn viên thượng phẩm linh thạch, đệ tử của Hoành trưởng lão thưởng sáu nghìn viên thượng phẩm linh thạch, mà hộ vệ chúng ta mỗi người được thưởng một vạn viên thượng phẩm linh thạch, về phần Cần tổng quản bọn họ, ta cũng không biết được.”

Hắn cười vươn tay khoát lên trên vai Bắc Sinh: “Hảo tiểu tử, ngươi chính là người bên cạnh thiếu phu nhân, tiền thưởng của ngươi so với chúng ta nhất định nhiều hơn!”

“Một… một vạn viên thượng… thượng phẩm linh thạch!” Bắc Sinh nghe được con số kinh người kia thì nói chuyện cũng cao giọng hơn. Hắn một ngàn năm ăn uống cần kiệm cũng chẳng được nhiều như vậy. Trong viện Âm Tế Thiên nghe lén đoạn đối thoại của bọn họ, khóe miệng không nhịn được mà kéo lên một đường cong. Khó trách gia phó và các đệ tử trong viện Hoành trưởng lão đột nhiên trở nên nhiệt tình như thế, nguyên lai là nhận được tiền thưởng của hắn, như vậy sau này có muốn tìm người làm việc gì đó trong viện Hoành trưởng lão cũng dễ dàng hơn rất nhiều. Tục ngữ nói rất đúng, bỏ được hài tử mới có thể giữ được chồng. Mất cái này thì được cái kia, hắn mất đi một khối tuyệt phẩm linh thạch, sẽ có một ngày hắn sẽ đòi lại từ bọn họ.

Âm Tế Thiên trở về phòng, liền nhìn thấy Bắc Minh đang ngồi trên ghế tập trung tin thần xem sách.

“Trở lại!”

Bắc Minh nghe được tiếng chân, hơi hơi nâng mắt, thản nhiên nói một câu sau đó lại tiếp tục vùi đầu đọc sách. Âm Tế Thiên ngồi xuống đối diện Bắc Minh liếc qua một cái quyển sách mà hắn đang đọc, bên trong đều là mấy chữ nhìn cũng không hiểu đành phải dời mắt đi, lấy ra tờ giấy, cầm lấy bút treo ở giá, quét qua nước mực chuẩn bị đem toàn bộ đồ ăn viết vào trong sổ. Đang muốn đặt bút thì ngòi bút đột ngột dừng lại ngay giữa không trung.

Không xong!

Hắn quên mất mình không viết chữ bằng bút lông được. Nhớ lúc Hư Vô trưởng lão phạt hắn sao chép kinh Phật, viết chữ bằng bút lông quả thực rất khó, không nói đến việc nét chữ chẳng có chút *** tế nào, còn đem trang giấy chọc thủng hết động này đến động kia, thật sự là tái hiện được nét chữ cứng cáp mà cổ nhân từng nhắc tới. Bắc Minh đang xem sách thì liếc nhìn Âm Tế Thiên chậm chạp không hạ bút viết, đáy mắt hiện lên vẻ quan tâm hỏi: “Làm sao vậy?”

Âm Tế Thiên cắn cắn môi. Đánh chết hắn cũng không nói với Bắc Minh là hắn không biết dùng bút lông! Có chôn sống hắn hắn cũng không nói với Bắc Minh là hắn viết chữ bằng bút lông đặc biệt khó coi! Tóm lại, hắn chính là không muốn mất mặt trước Bắc Minh chứ đừng nói là nhờ y giúp!

Âm Tế Thiên liếc Bắc Minh một cái, đột nhiên, mâu quang hiện lên một tia sáng, buông xuống bút lông thở dài: “Lúc trước, khi dọn đồ ăn cho yêu thú ta không cẩn thận làm trật cổ tay phải, giờ cầm bút liền đau.”

Lời này đương nhiên là lừa Bắc Minh, nói bị trật tay chẳng qua là muốn cho Bắc Minh chủ động giúp hắn viết trướng. Bắc Minh nhăn lại mày, đứng dậy đi đến bên người Âm Tế Thiên, bắt lấy cổ tay của hắn giơ lên. Âm Tế Thiên không trốn, cũng không có khả năng trốn. Không quan tâm là Bắc Minh nhìn ra cái gì, chỉ cần hắn không thừa nhận, Bắc Minh cũng sẽ không làm gì được hắn. Bắc Minh kéo ống tay áo của hắn, vừa thấy liền nói: “Không có sưng, hẳn là không nghiêm trọng!”

Bắc Minh vận khí trong lòng bàn tay, dùng linh lực nhẹ nhàng nhu nhu cổ tay của Âm Tế Thiên. Âm Tế Thiên giật mình cảm giác từ cổ tay truyền đến cỗ linh lực bất chợt lo lắng, ngẩng đầu nhìn Bắc Minh, phát hiện sắc mặt y nhất thời trở nên tái nhợt. Đột nhiên trong nháy mắt, Âm Tế Thiên cảm thấy chính mình không nên nói dối, rầu rĩ hỏi: “Ngươi rốt cục là bị bệnh gì? Vì sao thân mình khi tốt khi xấu? Chẳng nhẽ không có người trị liệu sao?”

Bắc Minh liếc hắn một cái, thản nhiên nói: “Không biết!”

Âm Tế Thiên thấy hắn không muốn nói, trong lòng nhất thời cảm thấy không thoải mái, phút chốc rút tay về, hờn dỗi nói: “Đã tốt hơn rồi!”. Lập tức quên luôn mục đích của mình, căm giận mà cầm lấy bút lông, nhưng đầu bút còn chưa hạ được xuống, đã bị Bắc Minh đoạt đi bút: “Ta viết giúp ngươi!”.

Âm Tế Thiên há miệng định cự tuyệt, chính là khi nghĩ lại nói dối cũng không phải là muốn hắn làm hộ sao? Hắn trừng mắt nhìn Bắc Minh, có chút không tình nguyện mà mở miệng: “Hồng Linh cốc, Mộc Tiên thảo… Lá Hàn Bảo, Ba mươi cân là mười ba khối hạ phẩm linh thạch, mỗi loại đồ ăn chay thì mua sáu nghìn cân…”

Âm Tế Thiên một bên nói, một bên chú ý tới sắc mặt Bắc Minh, thực nhanh nhìn thấy hai bên thái dương của hắn chảy ra mồ hôi. Trải qua vài ngày ở chung, hắn phát hiện Bắc Minh không chỉ không thể tùy ý sử dụng linh lực của mình, hơn nữa vẫn không thể làm việc vất vả, nếu không thân thể của hắn sẽ trở nên cực kỳ suy yếu. Bắc Minh viết nét cuối cùng, ngẩng đầu hỏi: “Còn nữa không?”

“Không có!”

Âm Tế Thiên nhìn sắc mặt Bắc Minh cùng với tờ giấy kia nhợt nhạt y nhau, liền một câu cám ơn cũng không có, liền cầm lấy sổ nhỏ hướng cửa đi ra, chính là vừa đi tới cửa, vẫn nhịn không được mở miệng nói một câu: “Ngươi nghỉ ngơi cho tốt.”

Bắc Minh nhìn bóng dáng vội vàng rời đi, khóe miệng chậm rãi kéo lên hiện ra một tia ý vị sâu xa.


Âm Tế Thiên sau khi rời đi Minh Thăng viện, liền đi dạo trong đại viện của Hoành trưởng lão cả một buổi chiều, thuận tiện nghe lén nhóm gia phó nói chuyện bát quái, thẳng tới khi màn đêm buông xuống, mới trở lại Minh Thăng viện, vào nhà liền nhìn thấy Bắc Minh ngồi ở bàn đùa nghịch một cái bình sứ trắng nhỏ. Bắc Minh nhìn thấy Âm Tế Thiên trở về, thuận tiện nói: “Lại đây, bôi thuốc!”

“Bôi thuốc?”

Âm Tế Thiên lộ ra vẻ nghi hoặc, một hồi lâu mới nhớ ra chính mình nói dối để lừa Bắc Minh thay mình viết sổ sách, lừa y mình bị trật cổ tay.

“Đã tốt hơn nhiều rồi, không cần bôi cũng được.”

Sắc mặt Bắc Minh trầm xuống: “Lại đây!”

Âm Tế Thiên biết tính cách Bắc Minh rất cố chấp, nếu không để hắn bôi thuốc, chỉ sợ tối nay ngủ cũng không yên. Hắn đành phải đi tới, mặc y hết ấn lại xoa. Bắc Minh nhắc nhở nói: “Sau khi bôi thuốc rồi thì không thể đụng vào nước!”

“Ừm!”

Đúng lúc này một gia phó độ tuổi trung niên đi tới: “Bái kiến thiếu gia, thiếu phu nhân, tiểu nhân đã đun xong nước nóng, đặc biệt phụng mệnh quản sự tới giúp thiếu gia pha nước tắm rửa thay quần áo.”

Bắc Minh gật gật đầu. Trung niên nam tử đi đến sau bình phong, thực nhanh tiếng nước từ trong bình phong truyền ra, ngay sau đó khí nóng màu trắng từ trong bình phong bay ra. Âm Tế Thiên ở trong lòng sợ hãi than, nước lửa song linh căn thế nhưng còn có diệu dụng đến mức này, so với nước ấm đun bằng năng lượng mặt trời còn muốn tiện hơn.

Ngay lúc hắn đang xuất thần, Bắc Minh đột nhiên nói: “Tốt!”

Âm Tế Thiên lấy lại *** thần, liền nhìn đến cổ tay phải của mình, bị băng đến tận lòng bàn tay, băng giống y như cái bánh chưng, lúc này, thái dương xuất hiện mất cái hắc tuyến.

Mẹ nó!

Tay hắn có nghiêm trọng đến thế à? Huống chi hắn vốn đâu có bị thương!

“Thiếu gia nước đã chuẩn bị xong!” Trung niên nam tử từ trong bình phong đi ra.

“Đi xuống đi!”

Ngay lúc trung niên nam từ rời đi, thuận tiện đóng lại cửa phòng, Bắc Minh đứng lên, vươn tay liền giúp Âm Tế Thiên cởi nút thắt áo. Âm Tế Thiên sửng sốt, nhảy dựng lên, giữ áo cả giận nói: “Ngươi muốn làm gì?”

Bắc Minh đứng đắn trả lời: “Thoát y!”

Hắn đương nhiên biết Bắc Minh đang thoát y, hơn nữa còn là thoát y phục của hắn. Âm tế Thiên căm giận nói: “Ngươi thoát y của ta làm gì?”

“Tắm rửa!”

“Ngươi muốn tắm rửa, vậy sao lại thoát quần áo của ta?”

“Ngươi tắm mà!”

Âm Tế Thiên bị hắn trả lời ngắn ngủn mà tức giận đến nghiến răng nghiến lợi: “Ta có thể tự cởi!”

“Tay ngươi đau!” Bắc Minh tiến lên một bước. Âm Tế Thiên rốt cục cảm nhận được cảm giác tự lấy đá đập chân mình. Nhìn tay phải bị băng thành cái bánhchưng, cắn răng nói: “Ta tối nay không tắm rửa!”

Đừng tưởng tay hắn đau là có thể chiếm tiện nghi của hắn! Bắc Minh hơi hơi nheo mắt lại, nhìn hắn không nói. Ngay lúc Âm Tế Thiên cho rằng Bắc Minh không giúp hắn thay quần áo nữa thì Bắc Minh đột nhiên động thủ cởi y phục của mình.