Phật Môn Ác Thê

Chương 350-2: Đại kết cục (hạ) (2)

Sau khi Đế Duật cầm nguyên thần của Đế Lân rời khỏi, mắt vẫn tiếp tục quan sát thế cục trên chiến trường.

Binh Tướng của bọn họ đã bị Binh Tướng của Ám Thần Vương kiềm chế chặc chẽ, không có dư lực phản kích, tử thương vô số. Có thể thấy được đại thế đã mất.

Mà y bị Đế Minh đánh một chưởng hồi ở Yêu Giới kia, giờ vẫn chưa khỏi hẳn. Hơn nữa, lúc nãy còn trúng thêm một đòn Ma Phệ nghiêm trọng.

Giờ chỉ còn cách tạm thời rút lui trước, chờ bọn hắn khôi phục nguyên khí, tìm cơ hội đánh thêm một trận nữa cũng chưa muộn.

Đế Duật nhanh chóng truyền lệnh cho Binh Tướng. Sau đó, ngay trên đỉnh đầu của Quang Thần Vương, mở ra thông đạo dẫn tới Thần Giới.

Quang Thần Vương đang nỗ lực thoát khỏi trận pháp, đột nhiên cả người khựng lại, ngước mắt nhìn lên, bắt gặp trên đầu xuất hiện một vầng sáng vàng.

Quang Thần Vương giận dữ: “Là ai, chưa trải qua sự đồng ý của bổn vương mà đã dám mở ra thông đạo dẫn tới Thần Giới!”

Đáng tiếc, không người nào trả lời ông.

Thông đạo kia xuyên qua trận pháp, chiếu thẳng lên bộ mặt tức giận của Quang Thần Vương. Quang Thần Vương nổi lên, chuẩn bị bay về Thần Giới.

Trên chiến trường, toàn bộ Binh Tướng của Quang Thần Vương đều tháo chạy về hướng thông đạo.

Ma binh đang vây khốn Quang Thần Vương nhìn thấy tấm lưới bay lên, hai mặt nhìn nhau. Nhận được mệnh lệnh, liền giải trừ trận pháp, toàn bộ rút khỏi chỗ đứng.

Sau khi Quang Thần Vương có được tự do, ý niệm đầu tiên chính là muốn diệt trừ Đế Minh. Không ngờ lại bị Đế Duật kéo cánh tay lại: “Phụ Hoàng, nhi thần đã ra lệnh cho Binh Tướng rút lui rồi.”

Quang Thần Vương khó có thể tin quát: “Cái gì? Ngươi nói lại lần nữa xem!”

Đế Duật trầm mặt: “Phụ Hoàng, đại thế của chúng ta đã mất. Nếu không lui bình, không khéo toàn quân đều bị diệt.”

Tuy rằng Quang Thần Vương rất tức giận, nhưng vẫn còn lại chút lý trí.

Ông đảo mắt quan sát bãi chiến trường, đa số Binh Tướng chết đi, toàn là người Thần Giới. Cuối cùng, nhìn thấy Bắc Vũ Hoành và Phong Diệp đứng một chỗ, cũng không tiếp tục khăng khăng muốn cùng Đế Minh đánh một trận nữa. Xoay người, dẫn đội ngũ bay trở về Thần Giới.

“Đuổi theo!” Đế Minh thét ra lệnh.

Toàn bộ Binh Tướng của Ám Thần Vương tức tốc đuổi theo. Nháy mắt khi thông đạo Thần Giới muốn đóng lại, ba người Minh Vương, Ma Vương và Yêu Vương hợp sức ngăn cản nó. Để cho toàn bộ Binh Tướng thuận lợi bay vào Thần Giới.

Âm Tế Thiên và Đế Minh vừa vào tới Thần Giới, liền cầm Ám Thần Liêm thật và giả lên, trực tiếp đánh về phía Quang Thần Vương.

Những Binh Tướng còn lại cũng tiến lên, lần thứ hai nổ ra cuộc hỗn chiến. Trong nháy mắt, toàn bộ Thần Giới chỉ toàn là tiếng chém giết.

Lúc Quang Thần Vương và Đế Minh đánh nhau, dùng hết sức lực chỉ có thể tay ngang cơ thôi. Bây giờ lại có thêm Âm Tế Thiên tham gia, ông liên tiếp bị bại lui, có thể nói là không thể nào đánh trả, trúng thương liên tiếp.

Tuy rằng với năng lực của ông, có thể khiến cho miệng vết thương khép lại ngay chỉ trong nháy mắt. Thế nhưng, bị tóc của Âm Tế Thiên đả thương, tốc độ khép lại sẽ giảm đi rất nhiều.


Qua nửa canh giờ, trên người Quang Thần Vương đã có hơn mười vết thương, chiến giáp màu tím dính đầy vết máu.

Cuối cùng, Quang Thần Vương bị đánh đến đỏ cả hai mắt, điên cuồng quơ Quang Thần Kiếm chém lung tung, Thần lực trong người chạy toán loạn.

Đế Minh thừa dịp ấy, ngưng tụ thần lực, đánh mạnh lên mệnh môn của Quang Thần Vương. Âm Tế Thiên lập tức dùng Thần lực, tiến vào trong cơ thể Quang Thần Vương, cắt đứt Thần mạch của ông ta.

Quang Thần Vương thét lên thảm thiết, toàn bộ Thần lực bạo phát ra bên ngoài, hung hăng đánh về bốn phía.

Đế Minh vội ôm Âm Tế Thiên vào trong ngực, ngăn cản Thần lực văng trúng. Binh Tướng đứng gần đó đều bị Thần lực cường đại đánh đứt đoạn Thần mạch, ngã xuống đất bỏ mình.

Quang Thần Vương mở to hai mắt, nhìn chằm chằm Đế Minh, không thể tin được ông cứ như vậy mà chết trên tay hai người này.

Thân thể ông đột nhiên loạng chà loạng choạng, té ngã trên mặt đất, sau đó nguyên thần bay ra khỏi cơ thể.

Đế Minh lập tức vung Ám Thần Liêm lên, làm cho nguyên thần của Quang Thần Vương biến mất khỏi trời đất.

Có người vui mừng hô: “Quang Thần Vương đã chết!”

Đế Duật đang đánh nhau với Huyết Hồn, nghe được tiếng hô ấy, cả người chấn động.

Phụ Hoàng đã chết?

Ma Binh, Ma Tướng vô cùng vui sướng, càng thêm ra sức giết địch.

Binh Tướng của Quang Thần Vương cũng mất đi lòng tin, vừa đánh vừa thối lui.

Đế Minh nhìn thi thể của Quang Thần Vương, đôi môi mím thật chặc.

Trải qua gần vạn năm, cuối cùng y cũng báo được thù cho Phụ Hoàng.

Âm Tế Thiên có chút không tin mà đá đá thi thể Quang Thần Vương, nhướng đôi mày: “Cứ vậy mà chết?”

Dĩ nhiên, nếu hắn sớm biết chỉ cần liên thủ với Đế Minh là có thể dễ dàng giết chết Quang Thần Vương, thì trong quá khứ, hắn không cần xem bói, dẫn đến cuối cùng bị chiến bại.

Lúc này, Quỷ Sát chạy tới nhắc nhở: “Vương, hiện tại chính là thời cơ tốt để tiêu diệt toàn bộ Binh Tướng của Thần Giới.

Lời gã vừa dứt, bầu trời đột nhiên vang lên tiếng sấm đinh tai nhức óc, đì đùng vang dội không ngừng. Ngàn vạn tia sấm sét màu tím từ trên trời nện xuống, hễ đánh trúng ai là toàn thân lập tức tê liệt, mất đi khí lực.

Âm Tế Thiên đã từng nhiều lần nghịch thiên bói toán, đã nhiều lần gặp phải những tia sấm sét như vậy. Hôm nay vừa nghe được tiếng sét, phản ứng đầu tiên chính là lấy ra tấm chắn, đặt trên đỉnh đầu của hắn và Đế Minh, ngăn cản sấm sét tập kích.

Hắn đảo mắt nhìn vô số người đã ngã dưới đất, nghi ngờ hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”


Đế Minh nhíu chặt đôi mày: “Không biết!”

Dưới chân bỗng nhiên lay động kịch liệt, dường như trời long đất lở, làm cho mọi người cảm thấy khủng hoảng tột độ.

Âm Tế Thiên dùng thị giác, nhìn lướt qua toàn bộ Thần Giới, nhưng không thấy Tà Ma Chi Địa đâu cả. Không khỏi ngẩng người: “Tà Ma Chi Địa và Quang Thần Chi Địa tách đôi rồi.”

Đời Ám Thần Vương trước, Tà Ma Chi Địa là nơi Ám Thần Vương và các vị Thần Ma sinh sống. Từ khi Ám Thần Vương bị Quang Thần Vương giết chết, Tà Ma Chi Địa liền biến thành nơi đóng đô của bọn Yêu Ma.

Đế Minh nghe vậy, khuôn mặt đạm mạt bất ngờ toát lên vẻ sững sờ.

Y dùng thần thức tìm kiếm, quả nhiên như lời Âm Tế Thiên nói, ranh giới của Tà Ma Chi Địa xuất hiện một vết rách.

Âm Tế Thiên nhìn thấy từ trong thi thể của Quang Thần Vương bay ra ba cái phù ấn cổ quái: màu xanh, màu tím, màu vàng. Vội hỏi: “Minh, ngươi mau nhìn! Bên trong thi thể Quang Thần Vương bay ra ba cái phù ấn kì quái kìa!”

Đế Minh nhanh chóng thu hồi thần thức, nhìn về hướng ấy, ánh mắt lạnh lẽo chợt lóe lên tia sáng: “Là truyền thừa của Tam giới Thần, Tiên, Nhân.”

Y nhanh chóng bay qua, muốn tiêu hủy nó đi, không ngờ bị một lực lượng không biết tên bắn ngược trở về.

Ba đạo truyền thừa bay vút về một địa phương cách đó không xa, dung nạp vào cơ thể Đế Duật đang ngã xuống đất.

Lập tức, trời đất thay đổi, gió to nổi lên, càng lúc càng kịch liệt, thổi thẳng vào mặt mọi người đến đau rát, ngay cả mắt cũng không thể mở ra, chỉ có thể cảm giác được cả thân thể mình như bị quấn chặt lại.

Đợi một lúc, khi cuồng phong dừng hẳn, thì đã qua một nén nhang.

Mọi người mở hai mắt ra, đều không khỏi sửng sốt.

Bọn họ không chỉ trở về đội ngũ của Quang Thần Vương và Ám Thần Vương lúc ban đầu, mà còn ở tại ranh giới giáp giữa Tà Ma Chi Địa và Quang Thần Chi Địa.

Mặt đất lúc này đã bị chém ra thành một khe nứt lớn, hai bên vô pháp vượt qua. Hơn nữa, chúng nó càng có xu hướng cách ra xa, dường như muốn ngăn cản bọn họ tiếp tục chiến đấu.

Âm Tế Thiên nhìn Đế Duật đang dẫn đầu đội ngũ của Quang Thần Vương, không khỏi híp mắt một cái.

Hắn cảm thấy, Đế Duật dường như có chút khang khác so với lúc trước.

Y tựa như lúc mới bắt đầu cuộc chiến, chiến giáp sạch bóng chẳng dính chút vết máu, tóc tai chỉnh tề, khuôn mặt kiên nghị, chính khí hào hùng. Cả người còn phát ra ánh sáng màu bạc, thần thánh bất khả xâm phạm, thậm chí còn có một chút chí khí vương giả.

Đế Minh nhìn chằm chằm phía đối diện, nhàn nhạt nói: “Y thừa kế vương vị của Quang Thần Vương.”

Rồi hơi dừng lại một chút: “Hơn nữa, còn nhận hết Thần lực của Quang Thần Vương đời trước, truyền thừa Tam giới đã ở trong người y.”

Âm Tế Thiên nói: “Cho dù y kế thừa vị trí Quang Thần Vương, cũng không có biện pháp thay đổi cục diện được.”

Đế Kinh vươn tay ra trước, lập tức bị màn chắn bắn ngược trở về: “Thiên Đạo không cho phép chúng ta tiếp tục đánh nhau.”

“Vì sao?”

Đế Minh giải thích: “Thuở khai thiên lập địa, Quang Thần Vương và Ám Thần Vương là cùng tồn tại trên đời, vừa hỗ trợ vừa kiềm chế lẫn nhau. Đây là để Lục giới được cân bằng. Hai Vương phải cùng có, thiếu một người cũng không được.”

Đó cũng chính là nguyên nhân mà lúc trước Quang Thần Vương không có giết y.

Âm Tế Thiên nhíu chặt đôi mày, chẳng nói gì.

Đế Minh chằm chằm nhìn Binh Tướng của Quang Thần Vương càng lúc càng xa, cầm Ám Thần Liêm hướng xuống đất, ra lệnh: “Tam giới nghe lệnh, từ đây về sau, bổn tọa cùng Quang Thần Vương, không đội trời chung.”

Giọng nói kiên định vang lên, Tà Ma Chi Địa một mảnh hoan hô,Quang Thần Chi Địa thì lại im lặng không tiếng động, lẳng lặng nhìn Tà Ma Chi Địa càng lúc càng xa, đến chỉ còn một chấm đen nhỏ.

Từ giờ phút này, Ám Thần Vương và Quang Thần Vương chính thức trở thành kẻ địch, đồng thời đại biểu cho trận chiến hiện tại đã kết thúc, cũng đại biểu cho trận chiến sau này bắt đầu. Tam giới: Nhân, Tiên, Thần cùng Tam giới: Yêu, Quỷ, Ma sẽ như nước với lửa.