Phật Môn Ác Thê

Chương 327

Mọi người chăm chú nhìn vào Ly Trĩ lão tổ.

Khuôn mặt Ly Trĩ lão tổ đột nhiên trở nên vặn vẹo, làn da bắt đầu co rúm lại, nom xem rất kinh khủng!

Ngàn Đạo cùng chúng đệ tử Yêu tu thấy Ly Trĩ lão tổ tự dưng bất động, vội hỏi: “Lão tổ! Lão tổ! Ngài không có việc gì chứ?”

Ly Trĩ lão tổ thống khổ bưng chặt lấy cái đầu đau đớn đến muốn nổ tung kia, trong mắt tràn đầy phẫn nộ cùng không cam lòng, gắt gao trừng Âm Tế Thiên đang được Đế Minh ôm vào trong ngực.

“Bổn… bổn tọa…”

Ly Trĩ lão tổ mới phun ra hai chữ, thân thể đột nhiên bành trướng, phồng lên thành hình dạng một quả bóng!

Mọi người kinh hãi: “Ly Trĩ lão tổ sắp bạo thể, mau chạy đi!”

Ly Trĩ lão tổ là tà tu cảnh giới Đại Thừa, nếu bạo thể, sẽ có một lượng linh lực khổng lồ nổ văng ra. Đừng nói là người có cảnh giới thấp hơn gã, mà ngay cả bốn vị lão tổ khác cũng phải hứng chịu tổn thương không nhỏ!

Sắc mặt Yêu Quái lão tổ và ba vị lão tổ khác khẽ biến, hốt hoảng cùng chúng đệ tử ngự khí bay lên trời.

Tuy nhiên bọn họ mới vừa lấy pháp khí ra, thì rốt cuộc thân thể Ly Trĩ lão tổ cũng không thể chèo chống nổi nữa. Chợt, nổ bùm một tiếng, chấn động vang cả trời đất!

Toàn bộ Hàn Thiên thành đều bởi vì Ly Trĩ lão tổ bạo thể, mà run chuyển lắc lư!

Tu sĩ trong thành nghe được tiếng nổ, nhao nhao ngự khí bay lên không trung quan sát.

“Đã phát sinh chuyện gì!?”

“Không biết! Bất quá, ngoài thành có một cỗ linh lực cường đại đang dao động!”

Đợi chấn động đi qua, đã chuyện của nén hương sau.

Trong cánh rừng ngoài Hàn Thiên thành, nhóm tà tu nhìn nhau, thế nhưng hoàn toàn chẳng có một tia bi thương nào.

Bọn họ liếc sang phía Âm Tế Thiên và Đế Minh, chỉ thấy bọn họ bình yên vô sự ở nguyên tại chỗ. Mà những Yêu tu đứng bên cạnh Ly Trĩ lão tổ trước đó, đã bị nổ thành thịt nát.

Trừ cái này ra, trên mặt đất còn bị nổ thành một cái hố to, cây cối trong phạm vi năm dặm đều biến thành gỗ vụn!

Lúc này, trên đầu họ truyền đến tiếng tích tích tát tát.

Mọi người ngẩng đầu nhìn, liền thấy tuyết mà ban nãy bị linh lực nổ văng, nay từ trên không trung rơi xuống, đánh vào một cái lá chắn trong suốt.

Bọn họ ngẩn người.

Nếu đoán không nhầm thì trước đó Đế Minh vì muốn ngăn cản Ly Trĩ lão tổ xông lại đây, nên đã dùng linh lực tạo nên lá chắn, bảo hộ bọn họ.

Âm Tế Thiên nhìn cái hố lớn dưới chân bọn họ, lẩm bẩm: “Gã cứ thế mà bạo thể à?”

Hắn ngước lên, nói với Đế Minh: “Yêu thú trong Vạn Yêu Sâm Lâm cũng sẽ như vầy ư?”

Đế Minh thản nhiên lên tiếng: “Ừm!”

“Chúng ta phải nhanh đem Yêu giới cướp trở về!”

“Ừm!”

Đế Minh thu hồi lá chắn, mang theo Âm Tế Thiên biến mất trước mắt mọi người.

Bốn vị lão tổ hai mặt nhìn nhau.


Quỷ Quái lão tổ không khỏi cảm khái: “Một tà tu cảnh giới Đại Thừa, cứ thế mà ngã xuống!”

Tình huống như vậy, chỉ sợ Ly Trĩ lão tổ sẽ hồn phi phách tán!

U Vực lão tổ xùy một tiếng: “Đáng đời hắn!”

Yêu Quái lão tổ dựa vào trong ngực Quỷ Quái lão tổ: “Đột nhiên bổn tọa không muốn phi thăng nữa!”

Sau khi phi thăng, có thể sẽ phải tách ra khỏi phu quân!

Hơn nữa, có khả năng giống như Tịch Thiên đã nói, từ lão tổ hô phong hoán vũ biến thành một địa tiên quét rác nho nhỏ, mặc cho người ta sai khiến!

Còn có một điều xấu nhất nữa là, giống Ly Trĩ lão tổ, rơi vào cảnh hồn phi phách tán.

Quỷ Quái lão tổ ôm chặt lấy Yêu Quái lão tổ, nhìn cánh rừng bị màn Ly Trĩ lão tổ bạo thể làm cho hỗn loạn, tựa hồ thông suốt chuyện gì, cười nói: “Không phi thăng, thì không phi thăng! Kỳ thật cũng không có gì ghê gớm!”

U Vực lão tổ hừ lạnh một tiếng: “Các ngươi cũng đừng quên, tu sĩ cảnh giới Đại Thừa, nhiều nhất cũng chỉ sống được năm nghìn năm. Năm nghìn năm sau, nếu các ngươikhông phi thăng, liền sẽ chết già!”

Yêu Quái lão tổ vừa nghe đến chết già, sẽ không còn dung mạo trẻ trung này nữa, vội vàng sửa miệng: “Bổn tọa vẫn nên lựa chọn phi thăng!”

Quỷ Quái lão tổ: “…”

Tà Hàng lão tổ nhìn ba người bọn họ, nhíu nhíu mày: “Chẳng lẽ các ngươi không phát hiện gì sao?”

U Vực lão tổ nghi hoặc hỏi: “Phát hiện cái gì?”

Tà Hàng nhướng mày: “Tu vi hiện tại của Minh thiếu gia Bắc gia, ở trên cả chúng ta!”

U Vữ lão tổ hờ hững hỏi: “Có sao?”

Tà Hàng lão tổ lườm hắn một cái: “Vừa rồi, lá chắn giúp chúng ta ngăn cản Ly Trĩ lão tổ bạo thể, chính là Minh thiếu gia Bắc gia dùng linh lực tạo nên. Nếu không có nó, chúng ta chẳng thể nào hoàn hảo không tổn hao gì mà đứng ở chỗ này nói chuyện.”

Yêu Quái lão tổ cùng Quỷ Quái lão tổ liếc nhau, nhưng cái gì cũng không nói.

Lúc này, từ trong Hàn Thiên thành bay tới rất nhiều tu sĩ, nhìn đến cánh rừng bị nổ thành một mảnh hỗn lọan, không khỏi rối rít líu lưỡi.

Kế tiếp, trong thời gian ngắn ngủn một ngọn đèn, toàn bộ tu sĩ trong Hàn Thiên thành đều biết Ly Trĩ lão tổ đã ngã xuống.



Âm Tế Thiên được Bắc Minh ôm về Minh Thăng Viện ở Bắc gia, tiến vào đại sảnh, liền hỏi: “Thân thể Bắc Minh, ngươi định làm như thế nào?”

Đế Minh nhàn nhạt đáp qua loa: “Đều có an bài!”

“Vậy chừng nào chúng ta rời khỏi Tu Chân giới!”

“Hai ngày sau!”

Âm Tế Thiên ngồi xuống, tiếp nhận nước trà do Bắc Thận rót, miệng nhỏ khẽ nhấp, rồi rơi vào trầm tư.

Lần này bọn họ rời đi, lần sau gặp lại bọn Hoành trưởng lão, rất có khả năng là trên chiến trường giữa Ám Thần vương và Quang Thần vương.

Âm Tế Thiên liếc sang Đế Minh đầy mặt lạnh lùng, nói ít đến đáng thương, âm thầm lắc lắc đầu, không thể trông cậy vào y sẽ nói chút lời cảm ơn với bọn người Hoành trưởng lão.

Lúc này, một tên đệ tử đi đến: “Đệ tử Bắc Hạnh, kiến quá Thiếu gia, kiến quá Thiếu phu nhân!”

Bắc Thận hỏi: “Chuyện gì?”


“Hoành trưởng lão mời thiếu gia đi qua một chuyến!”

Đế Minh khẽ nhíu mi lạnh.

Âm Tế Thiên nhìn ra được Đế Minh không muốn đi, nhưng vẫn khuyên nhủ: “Ngươi qua nhìn xem Hoành trưởng lão có cần giúp đỡ gì không, thừa dịp còn chưa rời đi, giúp người Bắc gia nhiều nhiều chút!”

Làm vậy, cũng coi như trả lại ân tình của Bắc Vũ Hoành.

Đế Minh đứng dậy: “Ngươi cũng đi!”

Âm Tế Thiên lắc đầu: “Ta sẽ không qua đó, ta có chút mệt, muốn trở về phòng nghỉ ngơi!”

Đế Minh thấy đôi lông mày của hắn mang theo vẻ uể oải, đành gật gật đầu.

Thế cũng được, đợi Tế Thiên nghỉ ngơi tốt, buổi tối y mới có thể làm chút chuyện mệt nhọc khác!

Âm Tế Thiên căn bản không biết tâm tư của Đế Minh, đứng dậy, duỗi duỗi người, rời khỏi đại sảnh.

Đế Minh theo chân Bắc Hạnh rời khỏi Minh Thăng viện, đi tới viện của Hoành trưởng lão, liền trông thấy Bắc Vũ Hoành đang nhỏ giọng nói chuyện.

Y vừa bước vào, liền hướng chỗ chủ vị đi tới.

Bắc Vũ Hoành cùng các trưởng lão trông thấy Đế Minh, ngẩn người. Nhìn y cứ như chủ nhân nơi này mà ngồi vào ghế chủ vị, mắt khẽ nhướng lên, từ trong đôi môi mỏng, lạnh lùng phun ra một chữ: “Nói!”

Ý bảo bọn họ có chuyện liền nói.

Các vị trưởng lão đầu đầy mồ hôi, Bắc Vũ Hoành cũng một bộ mơ hồ.

Ông không biết Đế Minh muốn làm gì, nhưng vẫn nói: “Minh Nhi, ta cùng vài vị trưởng lão đang thảo luận về trận bão sấm sét quỷ dị vào tháng trước. Mọi người cảm thấy, nó rất có thể là dấu hiệu nghênh đón tà vật nào đó xuất thế.”

Đế Minh nhíu nhíu mày, cực kỳ khẳng khái đáp: “Không phải tà vật!”

Mọi người sửng sốt, Bắc Vũ Hoành hỏi: “Không phải tà vật? Minh Nhi, ý của ngươi là không phải tà vật xuất thế?”

“Ừm!”

Tuy Bắc Vũ Hoành không biết vì sao mà Đế Minh biết được chuyện này, nhưng ông vẫn lựa chọn tin tưởng lời Đế Minh nói.

“Được rồi, Minh Nhi. Ngươi tới chỗ này của cha, có việc gì không?”

Nghe vậy, Đế Minh càng nhíu mày chặt hơn, gắt gao nhìn chằm chằm Bắc Vũ Hoành với vẻ mặt nghi hoặc. Một lát lâu sau, mới lên tiếng hỏi: “Không phải ngươi bảo bản tọa tới sao?”

Mọi người hiếu kỳ mục đích y tới đây, cho nên không có chú ý tới việc y dùng hai chữ bản tọa.

Bắc Vũ Hoành giật mình: “Không có, ta không có tìm ngươi ah!”

Mắt lạnh của Đế Minh đột nhiên trầm xuống, tựa hồ thông suốt cái gì, con ngươi phút chốc lóe lên tia ngoan lệ, mạnh vỗ bàn, ngay sau đó, thân ảnh biến mất khỏi đại sảnh.

Các trưởng lão ngẩn người nhìn cái ghế trống không, Bắc Vũ Phong khó có thể tin mà chỉ vào đó, cả kinh kêu lên: “Đại ca, chẳng lẽ Minh Nhi cũng biết thuấn di sao?”

“Ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai?” Bắc Vũ Hoành trừng mắt lườm hắn một cái, thầm cảm thấy có cái gì đó không đúng, vội xoay người rời khỏi đại sảnh.

Bắc Vũ Phong vội đuổi theo: “Đại ca, ngươi muốn đi đâu?”

Bắc Vũ Hoành vừa đi vừa nói: “Ta cảm thấy, hẳn là có người cố ý dẫn Minh Nhi rời đi, để làm chuyện bất lợi với Tịch Thiên!”

Các trưởng lão khác nghe nói như thế, vội vã đuổi theo sau.



Âm Tế Thiên trở lại trong phòng, trực tiếp nằm lên giường.

Còn chưa kịp nhắm mắt, liền nghe thấy tiếng ‘rầm rầm’, tất cả cửa chính và cửa sổ trong phòng bỗng đột nhiên đóng sầm lại.

Âm Tế Thiên cả kinh, vội đứng dậy. Không ngờ, dưới thân như bị cái gì dính chặt lại, chỉ có thể nằm yên trên giường không thể động đậy.

Hắn thầm nguyền rủa một tiếng, Ly Trĩ lão tổ có ý muốn bắt hắn đã bị nổ tan xác mất rồi, giờ lại đến phiên ai nữa đây!

Chính là, toàn bộ Tu Chân giới, người có thể bắt được hắn, đã ít lại càng ít!

Đúng lúc này, trên đỉnh màn giường hiện lên một thân ảnh màu trắng, nhẹ nhàng chậm rãi hạ xuống.

Âm Tế Thiên trông thấy khuôn mặt lạnh lùng tuấn mỹ kia, đáy lòng thầm ngẩn ra, mày đột nhiên nhíu lại, lớn tiếng hỏi: “Hiên Viên Duật, tại sao ngươi lại ở trong phòng của ta?”

Miệng thì gọi Hiên Viên Duật, kỳ thật trong lòng hắn rất rõ ràng, người trước mắt đã không còn là Hiên Viên Duật nữa, mà là Thần nhân Đế Duật, vậy mục đích càng không cần nghĩ, cũng biết là tới bắt hắn rồi.