Phật Môn Ác Thê

Chương 317

Đế Minh tiến vào gian phòng của Hiên Viên Duật, người mới vừa đi tới trước giường, đã bị một vầng sáng màu tím mạnh bắn ngược trở về.

Y nhanh chóng ổn định bước chân, mắt khẽ nhíu lại, gắt gao nhìn chằm chằm vầng sáng màu tím bắn ra từ người Hiên Viên Duật.

Vừa tới hậu viện, Âm Tế Thiên và Bắc Vũ Hoành chợt nghe thấy trong phòng phát ra tiếng động, vội chạy nhanh vào xem.

Bắc Vũ Hoành bước nhanh tới trước giường: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Âm Tế Thiên nhìn vầng sáng màu tím bao phủ quanh người Hiên Viên Duật, nhăn nhăn mày.

Đó là ***g bảo hộ của Quang Thần Vương, chỉ khi mạng sống gặp nguy hiểm, nó mới xuất hiện.

Bắc Vũ Hoành là người phàm, tất nhiên là không nhìn thấy nó. Tuy nhiên, hắn thật không ngờ tới, Quang Thần Vương sẽ đặt ***g bảo hộ trong người Hiên Viên Duật.

Hiện giờ Đế Minh vẫn mang xác thịt phàm thai, tất nhiên không có cách nào phá vỡ chiếc ***g bảo hộ này.

Âm Tế Thiên nghiêm túc quan sát khuôn mặt của Hiên Viên Duật, tuy môi khô khốc, nhưng sắc mặt hồng nhuận, không giống người bị trọng thương.

Nếu hắn đoán không sai, sỡ dĩ Hiên Viên Duật hôn mê bất tỉnh, rất có thể là do y đang thoát thai hoán cốt, để chuyển hóa từ người trần mắt thịt sang thân cốt Thần nhân.

Nếu thật như vậy, rất có khả năng Hiên Viên Duật sẽ khôi phục lại thân phận Quang Thần Vương Tử.

Đế Minh thấy Âm Tế Thiên cứ mãi mê nhìn Hiên Viên Duật, bèn lạnh mặt, tiến lên ôm người vào trong ngực, xoay lưng đi ra khỏi phòng.

Âm Tế Thiên ngẩng đầu nói: “Đế Duật sắp thức tỉnh! Ngươi vẫn nên sớm trở lại bản thể của ngươi thì tốt hơn!”

Hạ Hầu Lân chết, thân là Đế Lân chuyển thế đầu thai, liền sẽ trở lại Thần giới. Bởi vậy, việc bọn họ đang ở Tu Chân giới, đã chẳng còn che giấu được bao lâu nữa.

Đế Minh hỏi: “Cơ thể của bổn tọa ở đâu?”

Âm Tế Thiên kéo tay Đế Minh, xoay người một cái, liền biến mất khỏi sân viện.

“Minh Nhi, thương thế của Duật Nhi có nghiêm trọng lắm không?”

Bắc Vũ Hoành từ trong phòng đi ra, nhìn sân viện không còn bóng người, đành bất đắc dĩ thở dài. Chẳng hiểu sao, dưới đáy lòng ông, mơ hồ có một loại dự cảm không lành!

Ông trở lại gian phòng của Hiên Viên Duật, đang muốn đút cho người trên giường một viên Bảo Mệnh đan, liền phát hiện y đột nhiên vụt mở mắt ra.

Đồng thời, y xoẹt một cái bắt lấy cánh tay đang định đút thuốc kia, đôi mắt lạnh lùng thanh lãnh nhìn chằm chằm vào Bắc Vũ Hoành. Một lúc lâu sau, y mới nhớ ra người trước mắt là ai.

Sắc mặt Hiên Viên Duật nhất thời dịu đi rất nhiều, buông tay ra nói: “Hoành trưởng lão!”

Bắc Vũ Hoành ôn hòa mỉm cười: “Cuối cùng ngươi cũng đã tỉnh!”

Hiên Viên Duật xoa xoa huyệt thái dương, nhàn nhạt ừ hử một tiếng. Nhưng lập tức, như nhớ tới cái gì đó, y mạnh nâng mi mắt, lo lắng hỏi: “Tịch Thiên đâu?”

Bắc Vũ Hoành không trả lời y, mà hỏi ngược lại: “Duật Nhi, phải chăng ngươi đã quan tâm Tịch Thiên quá mức rồi?”

Tháng trước, sau khi Hiên Viên Duật nghe xong chuyện Tịch Thiên bị hồn phi phách tán, y thế nhưng kích động đến mức hộc máu hôn mê.

Hiện giờ tỉnh lại, chuyện đầu tiên y hỏi cũng vẫn là Tịch thiên!

Phản ứng như thế, thật không giống quan tâm đối với bạn bè bình thường.

Hiên Viên Duật chẳng lên tiếng.

Bắc Vũ Hoành thở dài: “Vậy ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi!”

Hiên Viên Duật nghe đợi ông đi khuất, mới lần thứ hai mở to mắt.

Ánh mắt lạnh lùng bình tĩnh, khiến người ta nhìn không thấu y đang suy nghĩ gì!



Âm Tế Thiên và Đế Minh sử dụng thuấn di, rời khỏi sân viện của Hoành trưởng lão. Nháy mắt, người đã tiến vào gian phòng của Đại thôn trưởng Đậu Hoa thôn.

Đế Minh đánh giá hoàn cảnh bên trong, lại nhìn cảnh sắc ngoài sân, lông mày khẽ động, lập tức biết đây là đâu.


Đai thôn trưởng đang ở phòng trong, nghe bên ngoài có tiếng động, liền nhanh chóng chạy ra.

Thời điểm hắn nhìn thấy Âm Tế Thiên, không khỏi sửng sốt: “Tịch Thiên!”

Đại thôn trưởng chuyển mắt nhìn sang nam nhân bên cạnh Tịch Thiên, lúc đối điện với đôi mắt sắc bén của Đế Minh, lại giật mình: “Minh… không, không đúng…”

Hắn không xác định lắm, trước tiên liếc nhìn khuôn mặt cười cười của Âm Tế Thiên, sau đó mới nghiêm túc đánh giá Đế Minh toàn thân đều tràn ra tà khí lãnh lệ kia: “Ngài… Ngài là Vương, Ngài là Vương của chúng ta!”

Đại thôn trưởng kích động nhìn về phía Âm Tế Thiên, thấy đối phương gật gật đầu, bùm một tiếng, cả người liền quỳ xuống: “Thuộc hạ bái kiến Vương, bái kiến Vương hậu!”

Thật tốt quá!

Rốt cuộc hai vị chủ tử cũng đã khôi phục ký ức!

Hơn nữa, hắn chẳng cần phải ở chỗ này đợi nữa!

Âm Tế Thiên đánh gãy lời hắn: “Được rồi! Giờ không phải là thời điểm ôn chuyện. Vạn năm trước, việc ta nhờ ngươi, có làm tốt không?”

Đại thôn trưởng kích động gật gật đầu, vội đứng dậy, chẳng dám chậm trễ: “Thỉnh Vương cùng Vương hậu, đi theo thuộc hạ!”

Hắn mang bọn họ rời khởi Đậu Hoa thôn, đi vào Bắc Hoàng thành, đến trước một tòa nhà lớn.

Âm Tế Thiên nhìn trái nhìn phải, cảm thấy nơi này hết sức quen thuộc. Nghiêm túc nghĩ nghĩ, mới nhớ ra tòa nhà này là nơi mà lần trước Hư Không bảo đến để tìm bạn cũ.

Đại thôn trưởng đẩy cửa vào, sân không lớn, nhưng có bố trí một đạo mê trận.

Hai người Âm Tế Thiên và Đế Minh theo sát bước chân của Đại thôn trưởng, xuyên qua mê trận, đi vào trong phòng. Nguyên bản là một tòa nhà thanh tĩnh, nhất thời trở nên náo nhiệt rầm rầm.

Một đám đông đại hán nhanh nhẹn cường tráng dũng mãnh mặc áo giáp màu đen, đang ngồi vây một chiếc bàn mà đánh bạc. Trong đó, có vài đại hán còn ôm nữ yêu dáng người xinh đẹp ở trong ngực, ngang nhiên vui vẻ, chẳng coi ai ra gì.

Sắc mặt Đại thôn trưởng nhất thời đen thùi, khụ lớn một tiếng.

Tuy nhiên, âm thanh vui đùa ầm ĩ trong phòng, nghiễm nhiên đã lấn át tiếng ho khan của Đại thôn trưởng.

Sắc mặt Đại thôn trưởng đã đen nay càng đen hơn, hắn tiến lên, lật tung bàn, quát lớn: “Thật to gan, ai cho phép các ngươi đánh bạc ở trong này?”

Trước kia tất cả mọi người đều quy củ một cách máy móc, sao mới chỉ qua một khoảng thời gian ngắn, đã biến thành cái dạng này rồi.

Bọn đại hán thấy người tới là Đại thôn trưởng, cổ chợt co rụt lại, vội đứng dậy nhỏ giọng thưa: “Là Hàng Vô ma tướng cho phép chúng ta đánh bạc ở đây.”

Khóe mắt Âm Tế khẽ giật.

Hàng Vô ma tướng trong miệng bọn họ là thuộc hạ của hắn, một trong mười đại ma tướng, nhân xưng Hắc Sát ma tướng.

Đế Minh quay đầu nhìn Âm Tế Thiên, đôi mắt lạnh băng chợt lóe lên một tia trêu tức, tựa hồ muốn nói ‘Ma tướng giỏi do ngươi dạy dỗ ra đó’.

Đại thôn trưởng vừa nghe là Hàng Vô ma tướng, mặt liền đầy bất đắc dĩ. Sau đó, sừng sộ quát: “Đều đứng nghiêm cho ta!”

Bọn đại hán không dám không nghe, tiến lên đứng thẳng thành hàng.

Đại thôn trưởng nghiêng mình, nói với hai người Âm Tế Thiên: “Vương, Vương hậu, mời vào bên trong!”

Bọn đại hán nghe Đại Thôn trưởng gọi Âm Tế Thiên và Đế Minh là Vương và VƯơng hậu, một người hai người ba người đều trừng lớn mắt.

Hai người trước mắt, thật là Vương và Vương hậu của bọn họ?

Nhưng mà, bọn họ nhìn thế nào, cũng chỉ thấy hai người giống y như những tu sĩ bình thường!

Bọn đại hán không biết Âm Tế Thiên và Đế Minh cũng chẳng có gì kỳ quái. Bởi vì tại Thần Ma giới, bọn họ cũng chỉ là binh tôm tướng cua bình thường, cơ hội nhìn thấy Ám Thần Vương và Vương hậu đã ít lại càng ít hơn, có thể ngó xa xa cũng đã rất không tồi rồi.

Huống chi Âm Tế Thiên đã thay đổi khuôn mặt, mà Đế Minh lại thu liễm khí thế trên người, trừ bỏ nhìn giống quý công tử ra, bọn họ chẳng khác người thường là mấy.

Đi đến cửa mật đạo, Đế Minh đột nhiên lạnh giọng nói một câu: “Vô kỷ luật!”

Tức khắc, bọn đại hán cảm giác thấy có một đạo khí tức vô cùng cường đại ập tới. Lòng bọn họ không khỏi sợ hãi, hai chân mềm nhũn, nhao nhao quỳ rạp xuống đất.


Âm Tế Thiên rất là khôn ngoan, lúc Đế Minh nói ra hai chữ kia, hắn liền nhanh chóng ôm lấy cánh tay Đế Minh, sợ bị khí tức vương giả của Ám Thần vương trấn trụ.

[Thường gặp trong truyện cổ trang, đại khái là đè ép, đè nén xuống]

Đại thôn trưởng đi ở phía trước dẫn đường, nếu không đúng lúc đỡ lấy vách tường, thì đã giống như quả cầu thịt, lăn từ cửa cầu thang, lăn xuống dưới.

Đế Minh hết sức hài lòng với hành vi chủ động dán lên của Âm Tế Thiên, rảo bước tiến vào mật đạo.

Âm Tế Thiên nhìn Đại thôn trưởng vừa run rẩy, vừa nỗ lực đi xuống dưới cầu thang, không khỏi tức giận nói: “Ngươi thu liễm một chút đi! Nếu không, hắn không có cách nào dẫn đường được nữa!”

[Ý là thu hồi bớt khí thế]

Mày Đế Minh khẽ nhếch, thoáng thu liễm khí tức trên người!

Đại thôn trưởng vừa được giải thoát liền buông lỏng toàn thân, thở phào ra một hơi, vội đi nhanh xuống.

Dưới thang lầu, là một cái cửa sắt lớn được điêu khắc một cách *** mỹ. Đại thôn trưởng mau chóng xuất ra phù lệnh, mở nó ra.

Phía sau cửa sắt, mọi thứ yên ắng không tiếng động. Hóa ra, bên trong có khoảng một ngàn tên ma binh, xếp thành hàng dài, chỉnh tề ngồi dưới đất, tĩnh toạ tu luyện.

Khi nghe tiếng mở cửa, có hơn phân nửa ma binh rất nhanh đã mở mắt ra, lúc nhìn thấy người đến là Đại thôn trưởng, bọn họ lại nhắm mắt, tiếp tục tu luyện.

Đại thôn trưởng sợ Đế Minh chê bai tính cảnh giác của đám ma binh không cao, vội giải thích: “Vương, đây là Thiên Ma Trận, nếu người nào dám xông tới, liền sẽ lọt vào sự vây công của ngàn tên ma binh.”

Âm Tế Thiên buồn cười nhìn vẻ mặt nơm nớp lo sợ của Đại thôn trưởng, thúc giục nói: “Nhanh dẫn đường đi!”

Đại thôn trưởng không dám chần chừ, lập tức mang bọn họ xuyên qua Thiên Ma Trận.

Trước khi tiến vào cánh cửa tiếp theo, Đại thôn trưởng đóng toàn bộ các cơ quan bên trong lại, rồi mới xuyên qua tầng thứ ba, bốn, năm, tới thẳng tầng thứ sáu.

Ma binh thủ vệ tầng thứ sáu lại càng lợi hại, bên người bọn họ còn có rất nhiều Thần Ma thú cao cấp, mang theo khuôn mặt hung ác, đủ để làm cho người ta chùng bước.

Thời điểm đi vào tầng thứ bảy, Đại thôn trưởng lần nữa thở phào, xoay người cười nói: “Vương, Vương hậu, đã đến!”

Hắn ra lệnh cho mười tên ma vệ giữ cửa mở cánh cổng lớn ra.

‘Rầm’ một tiếng, khi cửa được rộng mở, liền trông thấy một lối đi có trải thảm đỏ, nối thẳng đến Đại điện ở tận cùng bên trong.

Hai bên thảm đỏ, có hơn vạn tên ma vệ cùng ma tướng, với khuôn mặt kích động và vui sướng. Ngay sau đó, bọn họ đồng loạt quỳ xuống, kêu lên: “Cung nghênh Ám Thần Vương trở về!”:

Hai mắt Đế Minh vẫn lạnh băng, nhưng mâu quang bắt đầu khởi động, y buông thắt lưng Âm Thiên ra, chuyển sang dắt tay hắn, bước lên trên thảm đỏ. Y đi với tốc độ tao nhã, lướt qua trước mặt vạn tên ma vệ cùng ma tướng, tiến vào Đại điện, dừng lại ở đài cao nơi tận cùng bên trong.

Trên đài cao, đặt một quan tài thủy *** đen được chạm trổ *** mỹ. Bên trong đó, đặt một nam tử tuấn mỹ với chiến bào màu đen. Tuy hai mắt cùng đôi môi đều gắt gao nhắm lại, nhưng xung quanh y vẫn tản mát ra một cỗ uy nghiêm khiến người ta không dám xâm phạm.

Âm Tế Thiên vội tránh khỏi tay Đế Minh, kích động chạy đến trước quan tài thủy ***.

Bốn gã ma tướng canh giữ bên cạnh lập tức mở nắp quan tài ra.

Âm Tế Thiên quỳ gối xuống, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt lạnh lẽo của nam tử.

Sau đó, thật cẩn thận cầm lấy một bàn tay của y, nhẹ hôn lên đó, vui mừng nói: “Các ngươi làm rất tốt!”

Nam tử trước mắt, vẫn là bộ dáng khi hắn rời đi, không có bất luận biến hóa gì.

Đại thôn trưởng mau mắn nói: “Đây là việc mà chúng ta phải làm!”

Đế Minh đi đến bên cạnh Âm Tế Thiên, nhìn thân thể của chính mình: “Chờ sau khi bổn tọa trở lại thân thể, hãy tiếp tục ăn mừng!”

Âm Tế Thiên sửng sốt, nhất thời không rõ ý của y: “Tiếp tục ăn mừng cái gì?”

Đế Minh không lên tiếng, nằm vào trong quan tài lớn màu đen. Y nhìn Âm Tế Thiên, ánh mắt lạnh băng bỗng trở nên mềm mại hơn: “Chờ ta!”

Âm Tế Thiên cúi xuống gần y, dùng sức hôn môi y một cái: “ Sẽ chờ ngươi!”

Miệng Đế Minh khẽ cong, chậm rãi nhắm hai mắt lại.

“Vương hậu!” Đại thôn trưởng đột nhiên kêu lên.

Âm Tế Thiên đứng lên: “Sao vậy?”

Đại thôn trưởng nhíu mày, đáy mắt hiện lên vẻ lo lắng: “Phong Diệp, không thấy!”

Âm Tế Thiên nhớ đến cái ngày Hạ Hầu Lân bị giết: “Rất có thể hắn đang ở trên Thần giới!”

Đại thôn trưởng biến sắc.

“Đừng lo cho hắn! Hắn sẽ không ngốc tới mức vọt tới trước mặt Quang Thần Vương đâu.”

Lúc này, sắc mặt Đại thôn trưởng mới dịu đi rất nhiều: “Vâng!”

Âm Tế Thiên lại nói: “Lát nữa, chúng ta sẽ trở về Thần Ma giới!”

Đám ma vệ cùng ma tướng đứng dưới đài, nghe Âm Tế Thiên nói thế, nhất thời Đại điện vỡ òa với tiếng hoan hô đầy hưng phấn.

Bọn họ đã thủ trong này hơn vạn năm, rốt cục cũng có thể trở về Thần Ma giới rồi!

[Trấn thủ: phòng thủ, trông coi]