Bắc Minh lẳng lặng đứng ở một bên, nhìn Âm Tế Thiên tập trung *** thần lực giúp Tiên Yêu thú cởi bỏ chiếc vòng khóa thú.
Lúc này, khuôn mặt của Âm Tế Thiên đầy vẻ nghiêm túc kiên nghị, đôi môi đỏ mọng mím thật chặt, làm cho thiếu niên tăng thêm mấy phần bình tĩnh trầm ổn. Thật khiến y có loại cảm giác, thiếu niên đã trưởng thành, đang muốn vỗ cánh bay đi.
Hắn như vậy, quả rất hấp dẫn người nhìn. Nhưng, lại làm cho tim của y đau thít, cứ lo rằng bản thân mình sẽ không đủ năng lực để bảo vệ được hắn nữa.
Có lẽ, một ngày đó, chính y mới là gánh nặng của thiếu niên!
Bắc Minh quyết tâm, cho dù phải trả cái giá cực lớn, y cũng nhất định tìm cho bằng được một hồn kia về!
Bên kia, Âm Tế Thiên đang cởi chiếc khóa cho Tiên Yêu thú. Chẳng biết là do hắn thả *** thần lực ra hay sao mà hắn lại cảm giác được tâm trạng của Bắc Minh càng lúc càng tồi tệ, làm lây nhiễm sang cả hắn.
Bất quá, rất nhanh Bắc Minh đã bình thường trở lại!
Hắn liếc sang Bắc Minh, quan tâm hỏi: “Đang nghĩ gì?”
Tiên Yêu thú tưởng là Âm Tế Thiên hỏi mình, ngơ ngớ ‘Ah?’ một tiếng.
Âm Tế Thiên trợn mắt liếc nó: “Không hỏi ngươi!”
Tiên Yêu thú cuống quít cúi đầu, không dám nói nữa.
Bắc Minh lấy lại *** thần, hoang mang nhìn Âm Tế Thiên.
Âm Tế Thiên đã có kinh nghiệm trong lần mở Lồng thú cho Bạch Tư, bởi thế loay hoay vài ba cái là giải quyết xong chiếc khóa của Tiên Yêu thú.
Tiên Yêu thú hắng hắng cổ, thử phát âm, cảm kích Âm Tế Thiên: “Cảm ơn Đại nhân! Cảm ơn Đại nhân!”
Giọng nói của nó cực kỳ khàn đục, tựa hồ đã mấy trăm năm chưa từng mở miệng. Y hệt tiếng kêu cạc cạc của quạ đen, rất là khó nghe.
Bỗng, Âm Tế Thiên vụt đứng dậy ôm lấy eo Bắc Minh, cái gì cũng không hỏi, trực tiếp mút lấy đôi môi bàng bạc kia.
Bắc Minh kinh ngạc nhìn thiếu niên trong ngực.
Y biết, chắc Tịch Thiên cũng cảm nhận được nỗi bất an của y, cho nên hắn vừa nhẹ nhàng vừa trìu mến mà mút lấy môi y, như muốn an ủi y hãy vui vẻ lên.
Tâm tình Bắc Minh nháy mắt tốt hơn, khóe miệng cong cong. Y ôm chặt người trong ngực, chuyển từ bị động thành chủ động, không ngừng khiêu khích chiếc lưỡi non mềm kia.
Tiên Yêu thú quỳ trên mặt đất, nhìn Đại nhân nhà mình và một tên nam tử hôn môi, nó sợ tới mức không dám ngẩng đầu. Thẳng đến khi nghe được tiếng thở gấp mập mờ cùng với tiếng rên rỉ, nó mới nhịn không được nuốt nuốt nước miếng, run run rẩy rẩy gọi Âm Tế Thiên, tỏ vẻ sự tồn tại của mình.
“Đại nhân!”
Giọng nói khàn khàn khó nghe kia khiến cho hai người đang đắm chìm trong nụ hôn, thậm chí sắp sửa cởi quần áo lên giường, giật mình tỉnh táo lại.
Bắc Minh lưu luyến không rời, buông đôi môi đỏ mọng ngọt ngào của thiếu niên ra, trừng mắt nhìn Tiên Yêu thú đã quấy rầy hai người bọn họ, rồi nhỏ giọng mắng một tiếng: “Đáng chết!”
Tiên Yêu thú rụt đầu!
Nó cũng không muốn quấy rầy bọn họ, nhưng nếu nó còn im lặng, chỉ sợ hai người trước mắt sẽ lăn thẳng lên giường, trình diễn một màn ân ái ướt át cho nó xem!
Âm Tế Thiên nghiêng mặt, gối trên ngực Bắc Minh mà nhẹ thở dốc, nghe tiếng tim đập phập phồng, hỏi: “Ngươi mạo hiểm chạy tới đây tìm ta, chắc không phải để nhìn ta và đạo lữ ân ái nhỉ?”
Thanh âm của hắn không nhẹ không nặng, nhưng lại khiến cho Tiên Yêu thú run rẩy cả người.
Tiên Yêu thú có chút kinh ngạc liếc trộm Bắc Minh, không nghĩ tới người nam nhân này lại là đạo lữ của Đại nhân.
Diện mạo tuấn mỹ, cũng xứng đôi với Đại nhân, tuy nhiên, năng lực quá yếu.
Tiên Yêu thú không dám nghĩ nhiều, cố gắng bình tĩnh, vội giới thiệu: “Tiểu nhân tên Cửu Vĩ, là Thiên Mã Thú trên núi Yêu Giới Bát Giác. Hơn mười năm trước, bị bắt đến Minh Ngục, trở thành một con nô lệ thú trong phủ đệ của Phụng Âm đại nhân.”
Thời điểm nói đến ba chữ nô lệ thú, thanh âm của nó không đè nén được sự bi thống và lửa giận bất lực.
“Thân là một nô lệ thú, mỗi ngày trừ bỏ làm việc quần quật, bọn ta còn phải khiến chủ tử vui vẻ. Bất quá, phải chi khiến chủ tử vui vẻ mà chúng ta bớt chịu roi chịu đòn còn đỡ. Oái oăm thay, chủ tử vui vẻ hay không vui vẻ, bọn ta đều phải bị trừng phạt. Chẳng qua, chủ tử cao hứng, bọn ta sẽ ít chịu đau khổ hơn một chút.”
Cửu Vĩ càng nói càng nghẹn ngào: “Cách chủ tử trừng phạt bọn ta vô cùng đa dạng, bị đánh bằng roi như hôm nay đã là nhẹ lắm rồi. Cách trừng phạt ác độc nhất, đó chính là lột da bọn ta ra, làm thành áo bào cho chủ tử mặc.”
“Nếu nô lệ thú không còn giá trị lợi dụng nữa, liền bị kéo đi làm thịt nấu thành thức ăn, sau đó ép nô lệ thú khác nuốt vào trong bụng. Mà hồn phách của Tiên Yêu thú đã chết sẽ bị chủ tử thu hồi, về phần xử lý hồn phách của Tiên Yêu thú đó như thế nào, thì khó mà biết được!”
Âm Tế Thiên càng nghe, mày càng nhíu chặt, trong lòng cũng càng lúc càng phẫn nộ!
Trừng phạt như thế này, quả thực chẳng khác gì mấy so với Mãn Thanh Thập Đại Cực Hình!
Bắc Minh thấy thiếu niên ức giận, bèn nhẹ vỗ vỗ lưng hắn, trấn an.
Âm Tế Thiên cũng không biết vì sao mình lại như vậy.
Trước khi hắn đến Minh Ngục, lúc nghe con Tiên Yêu thú đầu lĩnh kể lể, hắn căn bản chẳng có cảm giác gì mấy. Thế nhưng, từ sau khi bước chân vào Minh Ngục, tận mắt thấy cảnh Tiên Yêu thú bị đánh bị quất bằng roi, hắn liền tức giận đến khó áp chế, hận không thể nhảy vào chém cho Quỷ Tiên kia một đao.
Cữu Vĩ hút hút mũi, tiếp tục nói: “Tiểu nhân làm nô lệ thú ở đây đã hơn mười năm, tận mắt nhìn Tiên Yêu thú chết đi, cũng không dưới một vạn. Có thể thấy được, Tiên Yêu thú bọn ta bị tra tấn dã man đến cỡ nào, mới có thể trong vòng mười năm ngắn ngủi, mà chết nhiều tới như vậy.”
“Tiên Yêu thú chết đi, đa số sẽ bị quăng ra Thú Mồ ngoài thành, ở đó chất đầy thi thể của Tiên Yêu thú. Mà mỗi một tòa thành trấn ở Minh Ngục, đều sẽ có một Thú Mồ ngoài thành, là nơi để cho đám Quỷ Tiên xử lý thi thể của Tiên Yêu thú.”
Lúc này, nước mắt đã ngân ngấn trong mắt Cửu Vĩ. Nói xong lời cuối cùng, Cửu Vĩ dập đầu xuống đất mấy cái, cầu xin Âm Tế Thiên: “Đại nhân, bọn ta không thể chịu đựng được nữa, cầu xin Đại nhân cứu bọn ta!”
Cuối cùng, Cửu Vĩ cũng ứa nước mắt, từng giọt từng giọt rơi trên mặt đất, biến thành những đóa bọt nước.
Âm Tế Thiên hỏi: “Sao ngươi biết được, ta có thể cứu các ngươi?”
Cửu Vĩ vội nói: “Là khí tức! Là khí tức cường đại trên người Đại nhân nói cho bọn ta biết, ngài nhất định có thể cứu chúng ta.”
Âm Tế Thiên nhìn ánh mắt tỏa sáng của nó, nghĩ thầm rằng nếu như mình tìm được hồn phách Bắc Minh xong liền dứt khoát rời khỏi Minh Ngục, vậy chắc toàn bộ Yêu thú đều sẽ thất vọng cực độ về hắn.
Tuy nhiên, dù hắn rất phẫn nộ với hành vi trừng phạt Tiên Yêu thú của Quỷ Tiên, nhưng lại không có ham muốn cứu toàn bộ Tiên Yêu thú ra khỏi Minh Ngục.
Trong lòng Âm Tế Thiên, luôn cảm thấy thiếu một cái lý do, một cái lý do tại sao phải cứu bọn nó ra ngoài. Hơn nữa, lý do này đối với hắn rất là quan trọng, tựa hồ có liên quan đến hết thảy mọi thứ.
Chỉ cần tìm được lý do này, thì cho dù liều mạng, hắn cũng sẽ đưa bọn nó ra khỏi Minh Ngục.
“Ngươi về trước đi! Nếu bị người khác phát hiện, ngươi sẽ lại bị trừng phạt!”
Cửu Vĩ sốt ruột nhìn Âm Tế Thiên: “Nhưng mà…”
Bắc Minh trầm giọng đánh gãy lời của nó: “Việc cứu các ngươi, không phải cứ muốn làm là có thể lập tức làm ngay được!”
Cửu Vĩ hiểu được điều đó, nhưng mà trong lòng vẫn không khỏi mất mát.
Nó liếc nhìn Âm Tế Thiên một cái, rồi tròng chiếc khoá vào lại trên cổ, nhảy ra ngoài cửa sổ, theo đường cũ trở về.
Bắc Minh xoa xoa đầu Âm Tế Thiên: “Nghĩ sao rồi?”
Âm Tế Thiên hỏi ngược lại: “Nếu bỗng một ngày, có rất nhiều người nói ngươi là Chúa cứu thế, vậy ngươi sẽ ngay lập tức đứng lên bảo vệ mọi người à?”
Đương nhiên là không!
Bắc Minh hiểu suy nghĩ trong lòng hắn: “Ngươi là cảm thấy mình không có cái trách nhiệm kia, đúng không?”
“Gần giống như thế! Cho đến bây giờ, ta cũng không có ý định dẫn chúng nó rời khỏi Minh Ngục, ta chỉ một lòng muốn tìm thấy hồn phách của ngươi thôi!”
Bắc Minh giúp hắn cởi giầy, cởi áo bào: “Nếu đã nghĩ thông, vậy ngươi cứ nghỉ ngơi cho tốt trước đã! Ngày mai theo Hạ Hầu Lân một ngày nữa, ngày mốt chúng ta sẽ tách ra đi tìm hồn phách.”
Âm Tế Thiên nằm xuống, nhìn thấy Bắc Minh kéo chăn cho hắn xong, liền xoay người bước ra ngoài tấm bình phong.
Hắn vội hỏi: “Ngươi không nghỉ ngơi?”
Bắc Minh nói: “Ta ra ngoài đả tọa tu luyện, nếu không, cái thân thể này lại hư nhược!”
“Nhưng chẳng phải Lệ quản sự đã nói, chúng ta không thể đả tọa tu luyện ở đây sao?”
Bắc Minh cong cong khóe miệng: “Ngươi đừng quên! Bắc Minh không thể! Tuy nhiên, Thôn Phách thì có thể!”
Âm Tế Thiên lườm y một cái: “Thật uổng công ta lo lắng cho ngươi!”
Bắc Minh quay trở lại, hôn một cái lên trán hắn, mới đi ra bên ngoài.
Bên cạnh không có người nằm, Âm Tế Thiên làm thế nào cũng không ngủ được, chỉ có thể nhìn đỉnh giường đến ngơ ngác.
Không biết vì sao, trong lòng hắn luôn có một loại dự cảm rất mãnh liệt rằng, lần này bọn họ sẽ không thể tìm thấy hồn phách của Bắc Minh, cuối cùng sẽ phải nhờ tới Phụng Âm giúp đỡ.
Ngay sau đó, trong đầu hắn hiện lên cảnh: hắn, Bắc Minh, Hiên Viên Duật bị một đám người cười nhạo, chợt lóe rồi biến mất, nhanh đến mức hắn không tài nào bắt giữ được.
Âm Tế Thiên ngớ ra!
Hình ảnh vừa rồi là chuyện gì thế?
Chẳng lẽ là do hắn suy nghĩ lung tung mà ra?