Phật Môn Ác Thê

Chương 233: Bí cảnh thượng cổ (17)

Bắc Minh ngẩn người. Bắc Thần lại nhíu mày: “Ta thấy chân ngươi chạm đất trước mà? Sao giờ lại đau mông?”

Âm Tế Thiên nhớ tới bộ răng sắc nhọn của con cá quả kia liền nghiến răng: “Ta bị cắn mông.”

Sắc mặt Bắc Minh tối hù hù, lạnh giọng hỏi: “Ai cắn?” Y mà biết là ai thì chắc chắn y sẽ khiến hắn sống không bằng chết.

“Con cá quả.” Âm Tế Thiên vừa tức vừa xấu hổ bảo Bắc Thần: “Ngươi xoay người sang chỗ khác đi!”

Bắc Thần buồn cười nói: “Đều là nam nhân, ngươi…”.

Hắn ta còn chưa nói xong đã bị Bắc Minh bắn tới một ánh mắt lạnh lẽo, đành mất tự nhiên đưa tay quẹt quẹt mũi rồi xoay người qua. Âm Tế Thiên nghiêng nghiêng mình, nhịn đau nói: “Ngươi nhanh tay lên, không thì vết thương thối ra mất!”.

Bắc Minh nhìn cái mông dính bê bết máu, nói khẽ: “Ừm”.

“Đúng rồi! Miệng vết thương có độc, phải hút chất độc ra nữa!” Âm Tế Thiên xấu hổ, nói đến chữ ‘hút’ thì hạ giọng xuống, nhỏ như tiếng muỗi kêu. Bắc Thần phụt một cái cười ra tiếng. Bắc Minh lạnh mặt lườm lườm Bắc Thần, rồi nhẹ tay giở y bào Âm Tế Thiên lên. Lúc y thấy trên quần có bốn cái lỗ, mày chợt nhíu, cá mà có thể cắn thủng y bào thượng phẩm thì quả không phải tầm thường. Bắc Minh kéo quần Âm Tế Thiên xuống, nhìn thấy chiếc khố dính đầy màu đỏ đỏ đen đen, mắt liền nheo lại:

“Sao lúc bị thương không bôi thuốc luôn đi?” Y nhớ y có dự trữ rất nhiều thuốc trị thương trong Nhẫn không gian của Âm Tế Thiên.

Âm Tế Thiên tức giận trợn mắt nói: “Ta cũng muốn bôi thuốc lắm chứ, nhưng môi trường nơi đó rất độc, không khí ô nhiễm, thuốc mỡ chẳng có tác dụng gì cả!”

Bắc Thần xen mồm hỏi: “Ngươi rơi xuống chỗ nào?”

“Chỗ có con ma quy rất lớn, chung quanh toàn là đầm lầy đen. Hơn nữa khí độc ở đó còn ngăn cản linh lực của tu sĩ. Bởi vậy mà pháp bảo, phù chú, thuốc mỡ chẳng thứ nào có tác dụng hết!”

“Ma quy!!” Bắc Thần giật mình kêu lên: “Ngươi có thể thoát khỏi ma quy ư? May mắn thế!”

“Ma quy không làm hại người, nhưng cứ nửa canh giờ lại trầm mình vào đầm lầy một lần.” Âm Tế Thiên nhớ đến thói quen kia của ma quy, liền cảm thấy tức điên lên.

“Cho nên ngươi mới chật vật như vầy?”

“Ừ! A! A! Nhẹ tay thôi! Nhẹ thôi!”

Âm Tế Thiên không muốn giống các chị các bà đau liền gọi cả liệt tổ liệt tông ra, thế nhưng thật sự rất đau, giống như thịt với vải khố đã dính vào nhau luôn rồi ấy! Bắc Minh nghe tiếng kêu thảm thiết của hắn, ngón tay khẽ run rẩy, không dám động vào nữa, chuyển sang bốc một đám bùn đen đưa lên mũi ngửi ngửi. Tức khắc sắc mặt y liền trầm xuống:

“Bùn đen này có độc!”

Bắc Minh kéo tay Âm Tế Thiên lên bắt mạch, sau đó thở ra một hơi. Âm Tế Thiên nghiêng đầu nhìn Bắc Minh hỏi: “Độc đó có xâm nhập vào bên trong cơ thể không?”

“Không!” Bắc Minh thả tay hắn ra: “Trước đó, ngươi đã ăn thuốc giải độc rồi à?”


Âm Tế Thiên nhớ rằng Huyền Ngọc trưởng lão có cho hắn ăn viên thuốc, mắt đảo một cái nói: “Ừ!”

“May là ngươi kịp ăn nếu không thì…” Bắc Minh không thể nào tưởng tượng được kết quả xấu ấy.

Bắc Thần lại nói: “Nếu bùn này có độc, chúng ta nên mau mau tìm nơi nào đó ăn toàn để Tịch Thiên tắm rửa, rồi tranh thủ xử lý vết thương?”

“Ừm.” Bắc Minh giúp Âm Tế Thiên thay khố mới.

Âm Tế Thiên vẫn không động đậy, tò mò hỏi: “Chúng ta đang ở đâu?”

Bắc Thần nói: “Lúc đụng phải ngươi, bọn ta vừa vặn rời khỏi chỗ Oan hồn!”

Âm Tế Thiên kinh ngạc hỏi: “Các ngươi làm thế nào để thoát khỏi đó?”

Bắc Thần đầy hổ thẹn kể: “Từ khi bước vào đó, một mình Bắc Minh đối phó với bọn chúng, ta chẳng giúp được gì.”

Âm Tế Thiên nghe Bắc Thần nói thế mới để ý thấy sắc mặt Bắc Minh tái nhợt, hắn chịu đựng cơn đau, ngồi dậy hỏi: “Ngươi vẫn ổn chứ?”

Bắc Minh nhìn gương mặt lem luốc đầy vẻ sốt ruột và lo lắng kia, khóe miệng cong lên, ôm chặt người vào lòng: “Ngươi không sao là tốt rồi!”

Lúc y chứng kiến Tịch Thiên bị hút vào long quyển phong, trong lòng vẫn luôn bất an khó chịu. Mãi đến khi thấy hắn bình an vô sự trở ra, mới an tâm hơn. Âm Tế Thiên nói:

“Người ta toàn bùn, vấy bẩn ngươi mất!”

“Không sao!” Bắc Minh lại càng siết chặt hơn.

Âm Tế Thiên khẽ cười:

“Thế ngươi không thấy thối sao?”

“Không hề!”

Bắc Thần nghe thấy đoạn đối thoại của bọn họ, không nhịn được mà lẩm bẩm: “Có khi bây giờ Minh tiểu tử ngửi cái gì cũng thấy thơm.”

Âm Tế Thiên vươn tay ôm chặt lấy Bắc Minh, rồi như chợt nhớ tới cái gì đó, gấp rút móc Dưỡng Linh Thảo trong Nhẫn không gian ra, đưa cho Bắc Minh.

“Ta tìm được trên núi Ma quy.”


Bắc Minh cầm lấy nhúm cỏ be bé màu đen, lúc nhận ra nó thì vừa vui mừng cũng vừa sợ hãi nói:

“Dưỡng Linh Thảo? Còn là Dưỡng Linh Thảo sắp lên cấp Thần???”

“Hả?”

Bắc Thần nghe thấy Dưỡng Linh Thảo sắp lên cấp Thần thì không kìm lòng được xoay người lại, rồi vội vội vàng vàng chạy đến cạnh Bắc Minh, cướp lấy nhúm cỏ trong tay y:

“Để ta xem nào!” Hắn ta vừa nhìn liền bật thốt lên: “Không hổ là Dưỡng Linh Thảo! Linh khí rất sung túc!”

Âm Tế Thiên tò mò hỏi: “Dưỡng Linh Thảo là cái gì?”

Bắc Thần tức giận trừng hắn: “Đến cả Dưỡng Linh Thảo mà ngươi cũng không biết?”

Âm Tế Thiên lườm hắn ta một cái: “Không biết mới hỏi!”

Bắc Minh giải thích: “Dưỡng Linh Thảo sinh trưởng ở nơi u ám ẩm ướt, được nuôi dưỡng bằng linh khí thuần khiết nhất trong trời đất. Bản thân nó không chỉ chứa một lượng linh khí cực lớn, mà còn có thêm công năng thanh lọc. Tu sĩ nào hấp thu nó thì nội trong một thời gian ngắn tu vi sẽ tăng tiến cực nhanh. Ví dụ như tu sĩ mới ở đầu Hóa Thần kỳ, hấp thụ linh khí của nó xong sẽ lên ngay Hóa Thần kỳ đỉnh phong, thậm chí là thăng cấp.”

“Bất quá, bình thường tu sĩ chỉ dùng nó khi gặp bình cảnh, hoặc là cần vật dẫn để đột phá thăng cấp!”

Âm Tế Thiên cái hiểu cái không hỏi: “Ý của ngươi là, nếu Gia chủ Bắc gia ăn Dưỡng Linh Thảo, sẽ có thể thuận lợi thăng cấp?”

“Ừ.”

Âm Tế Thiên nhìn y: “Nếu… Thân thể đình trệ nhiều năm, ở mãi Kim Đan kỳ như ngươi, thì có thể đột phá cảnh giới không?”

Bắc Minh lộ vẻ chần chừ: “Cái này ta không rõ, chắc cũng có khả năng.”

Bắc Thần ngại ngùng chen vào giữa hai người: “Tịch Thiên, cho ta một mảnh Dưỡng Linh Thảo nhỏ bằng móng tay có được không?”

Âm Tế Thiên lập tức hô: “Sao thế được!” Kế đó hắn quay sang Bắc Minh nói: “Ở trong Đầm Lầy Đen, linh lực phù chú pháp bảo gì gì hoàn toàn là vật vô dụng. Cho nên, để lấy Dưỡng Linh Thảo cho Bắc Minh, ta đã không ngần ngại trèo lên ngọn núi cao hơn mười trượng, thậm chí có lần suýt trượt lăn xuống. Miệng vết thương thì bị mưng mủ, mà thuốc mỡ lại không có tác dụng, ta đành phải chịu đau để nó dần thối rữa”.

Bắc Thần nghe hắn nói thế, cũng rất ngại ngùng. Âm Tế Thiên vừa nói hai tay hai chân đều bị thối rữa, Bắc Minh liền vội vàng kéo tay hắn lên xem. Ngoại trừ nhem nhuốt vì dính bùn, thì chẳng còn miệng vết thương nào cả. Y hơi chút nghi hoặc, chẳng nhẽ Tịch Thiên nói vậy là vì không muốn cho Bắc Thần xin Dưỡng Linh Thảo? Thế nhưng, hắn không giống như đang nói dối, vẻ mặt Tịch Thiên rất nghiêm túc, mỗi câu mỗi chữ đều mang theo phập phồng, biểu hiện rõ tình cảnh nguy hiểm khi ấy.

Bất quá, Tịch Thiên cũng đã nói năng lực của hắn không hề có liên quan đến linh lực. Nếu đúng như vậy, hắn chỉ cần sử dụng thuấn di là thoắt một cái liền đứng trên đỉnh núi rồi. Hoàn toàn chẳng cần thiết phải tay không leo núi, để bản thân rơi vào cảnh nguy hiểm như vậy. Còn nữa, Tịch Thiên không hề biết Dưỡng Linh Thảo có tác dụng gì, sao hắn lại biết y đang cần tìm Dưỡng Linh Thảo?

Bắc Minh nhìn Âm Tế Thiên đang cố nín cười, nói: “Ngươi…”

Âm Tế Thiên ngắt đứt lời của y: “Ta vất vả hái Dưỡng Linh Thảo cho ngươi, ngươi còn ý kiến ý cò gì nữa?”

Bắc Minh nhướn nhướn mày không nói. Y chẳng định nêu ý kiến, chỉ là cảm thấy người hái Dưỡng Linh Thảo không phải là Tịch Thiên. Nhưng y cũng chẳng quan tâm người nọ là ai, cũng chẳng quan tâm người nọ có phải vì hái Dưỡng Linh thảo mà thật sự tay không trèo lên đỉnh núi hay không. Y chỉ cảm tạ người nọ đã đưa dưỡng linh thảo này cho Tịch Thiên thôi.

Âm Tế Thiên thấy Bắc Minh im lặng, mới quay sang nói với Bắc Thần:

“Hái Dưỡng Linh Thảo là vì Bắc Minh, nếu ngươi muốn thì cứ mà hỏi y.”

Bắc Thần vui vẻ nhìn Bắc Minh: “Minh tiểu tử!”

Bắc Minh lấy lại *** thần, gật gật đầu. Bắc Thần cũng ngại lấy nhiều, chỉ ngắt một ít to bằng ngón cái là được, chỗ còn lại trả về cho Bắc Minh.

Sau nửa canh giờ, rốt cục ba người cũng tìm được nơi an toàn để nghỉ ngơi.