Phật Môn Ác Thê

Chương 224: Thượng cổ bí cảnh (8)

Nghe thế, Kế Đường và Chương Nhạc đều cứng đờ cả người!

Quỷ Tông Phái? Thôn Phách – đồ đệ của Si Mị lão tổ, Võng Lượng lão tổ?

Kế Đường và Chương Nhạc quay đầu nhìn lại, khi thấy trong bóng đêm, có một người đeo mặt nạ trắng ngồi dưới gốc cổ thụ, bọn họ không khỏi run rẩy thân hình. Hai người đều nhìn ra được, tu vi của Thôn Phách cao hơn bọn họ, đáy lòng nhất thời dâng lên nỗi sợ hãi.

Kế Đường lấy lại *** thần, tức khắc giãy dụa điên cuồng, miệng bi phẫn hét lên: “Tịch Thiên, ngươi là người cửa phật, sao lại tiếp tay cho tà tu hút hồn phách của bọn ta. Ngươi không sợ việc này truyền ra ngoài thì thanh danh của Vạn Phật tự sẽ mất hết hay sao? Chẳng những thế Vạn Phật tự còn bị tu sĩ chính phái xa lánh, bị khu trục khỏi Nam Bộ nữa?”

Thôn Phách liếc sang Âm Tế Thiên, muốn nhìn xem hắn sẽ xử lý như thế nào.

Âm Tế Thiên nhíu nhíu mày, hỏi ngược lại: “Ngươi cảm thấy chuyện này có khả năng truyền ra ngoài sao?”

Kế Đường cứng đờ người, run run rẩy rẩy hỏi: “Ngươi là có ý gì?”

Âm Tế Thiên cười khẽ: “Ý là người chết sẽ không thể mở miệng!”

Kế Đường hoảng sợ trợn to hai mắt: “Ngươi…”.

Chương Nhạc cuống quít hỏi: “Nếu chúng ta thề với trời sẽ đem chuyện này nói ra ngoài, ngươi sẽ bỏ qua cho chúng ta chứ?”

Một bên nói chuyện, một bên hắn âm thầm dùng lực nhấc thân mình lên, nào ngờ ngay cả một chút cũng không ngẩng được.

Đáy lòng Chương Nhạc vừa vội vừa sợ. Không phải mọi người đều nói đồ đệ của Hư Không trưởng lão đã bị hủy linh căn rồi à? Vì sao sức lực lại lớn như vậy, dễ dàng đem một tu sĩ Hóa Thần Kỳ dẫm dưới chân? Âm Tế Thiên cũng nhận thấy động tác nhỏ kia, chân đột nhiên dùng sức, rắc một cái xương thắt lưng của Chương Nhạc tức khắc gãy làm làm đôi. Hắn đau đớn thét to một tiếng.

Âm Tế Thiên cười nhạo nói: “Cho dù các ngươi có thề với trời, đảm bảo sẽ không đem chuyện này nói ra, nhưng không có nghĩa là sẽ không đem chuyện này viết ra. Không thể viết, các ngươi còn có thể vẽ, không thể vẽ, còn có thể dùng những cách khác để thông báo cho mọi người biết! Bởi vậy, bản nhân sẽ không tin lời thề có trăm ngàn chỗ hở như vậy được, bất quá ta lại tin rằng người chết chẳng thể mở miệng nói ra chuyện này, nhất là một thi thể – không có linh hồn!”

Âm Tế Thiên quay sang hỏi Thôn Phách: “Ngươi nói xem, ta nói có đúng không?”

Trong mắt Thôn Phách lóe lên ý cười đầy tà khí: “Đúng!”

Âm Tế Thiên mắt lạnh: “Nếu đã vậy, xin nhanh lên một chút!”

Chương Nhạc hoảng hốt. Hắn chịu đựng đau đớn trên lưng, vội vàng ném một cái Bạo phá phù cấp cao về phía Âm Tế Thiên. Âm Tế Thiên vẫn luôn phòng bị, cho nên nhanh nhẹn nhảy sang một bên, mảnh phù theo đó rơi xuống đất, phát ra tiếng nổ ầm vang.

Lực đè trên lưng Kế Đường và Chương Nhạc biến mất, bọn họ cuống quít bò từ trên đất dậy, đồng thời phát lệnh cho Khế ước thú nhảy ra khỏi túi thú tấn công về phía Âm Tế Thiên, sau đó vội vàng lấy ra pháp khí định bỏ chạy.

Tuy nhiên, bọn họ mới chỉ đứng trên pháp khí, đã bị Âm Tế Thiên đột ngột xuất hiện trước mặt đá một cái, Chương Nhạc văng ra ngoài, vừa vặn ngã đến chỗ Thôn Phách.


Thôn Phách nhanh chóng bày ra trận pháp, khóa Chương Nhạc ở bên trong, để hắn không thể động đậy được. Kế tiếp vươn tay đặt ngay thiên linh cái của đối phương, cưỡng chế đem hồn phách hút ra.

Chương Nhạc thống khổ vô cùng, khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn, đau đớn hô to: “Tịch Thiên! Việc ngươi giúp y hút hồn phách của tu sĩ, cho dù bọn ta không nói ra, nhưng chắn chắn sẽ có một ngày, tu sĩ chính phái cũng phát hiện ra được chuyện này thôi!”.

Âm Tế Thiên cười nhạo nói: “Nếu ta sợ bị người khác phát hiện, ta đã không làm như vậy!”

Bên kia, lúc Kế Đường vừa bị Âm Tế Thiên đá văng ra, lập tức có một con yêu thú bay tới, dùng tứ chi giẫm lên người gã khiến gã không thể đứng dậy được. Lòng gã vừa hoảng vừa sợ vừa nóng vội, gã cố hết sức dãy dựa nhưng khi nhìn lên gã mới phát hiện, đây không phải là Khế ước thú của mình hay sao? Khế ước thú của gã thì phải bảo vệ gã chứ, sao lại kềm giữ gã?

Đúng rồi! Còn những Khế ước thú khác đâu?

Kế Đường kinh nghi nghiêng đầu, liền trông thấy Khế ước thú của mình và của Chương Nhạc đang ngoan ngoãn đứng cạnh Thôn Phách, giống như là vây xem cuộc vui, lẳng lặng nhìn Thôn Phách hấp thụ hồn phách của Chương Nhạc!

Sao có thể như vậy?

Kế Đường chợt nhớ tới việc đạo lữ của Minh thiếu gia Bắc gia chính là Ngự thú sư cấp mười, không ngờ tới Ngự thú sư cấp mười lại lợi hại như vậy. Ngoại trừ việc có thể thuần phục Yêu thú, còn có thể làm cho Khế ước thú đã có chủ ngoan ngoãn nghe lời hắn.

Ngay thời điểm đó, gã hiểu được mình trốn không thoát, ánh mắt khiếp sợ bỗng nhiên đỏ lên, điên cuồng vặn vẹo: “Tịch Thiên, ta nguyền rủa ngươi, nguyền rủa ngươi không được chết tử tế. Chẳng những thế, sau khi chết ngươi còn bị điện chủ Minh điện ném tới tầng thứ chín mươi chín của Minh ngục, nhận hết khổ hình tra tấn, ngươi… A!!!”.

Còn chưa nói xong, gã đã bị Thôn Phách phóng ra uy áp, đánh tới cả người đau đớn.

Âm Tế Thiên không chút để bụng mà liếc qua Kế Đường. Ngay cả hướng Thiên Đạo thề hắn còn không tin, nói chi là một lời trù ẻo vu vơ. Cái này đối với hắn chẳng có nghĩa lý gì cả. Âm Tế Thiên cúi xuống nhặt túi thú của Kế Đường lên, trừ bỏ Khế ước thú đang giẫm trên người Kế Đường, số còn lại đều bị hắn thu trở vào túi thú.

Hắn thấy trong nhất thời Thôn Phách sẽ không thể hút sạch hồn phách của Chương Nhạc và Kế Đường được. Cho nên hắn đi tới gốc đại thụ phía sau Thôn Phách, cầm lấy tóc của mình lên, bắt đầu nghiên cứu!

Nhớ lại lúc ở trong tượng đá, thiếu niên kêu Thí Thần kia có nói qua, chỉ cần hắn không cho tóc đả thương người khác thì nó sẽ không đả thương người khác! Nhưng nếu hắn bảo tóc đi giết người, vậy có nghĩa là tóc sẽ giúp hắn giết người, đúng không nhỉ?

Âm Tế Thiên thử sử dụng ý niệm điều khiển mái tóc dài phía sau. Ngay lập tức, dưới sự điều khiển của đại não, tóc từ dài biến thành ngắn, bảo nó qua bên trái, nó tuyệt đối sẽ không qua bên phải, bảo nó chui xuống dưới đất, nó tuyệt đối sẽ không bay lên trời. Trừ cái này ra, nó còn có thể biến hóa hình dáng thành các loại binh khí khác nhau, hơn nữa còn chém sắt như chém bùn, vô cùng bén nhọn.

Đương lúc Âm Tế Thiên đùa nghịch mái tóc đến không biết trời trăng mây nước gì, thì Thôn Phách từ bên kia đi tới. Y vừa nhìn thấy bóng dáng Âm Tế Thiên đang dựa vào gốc đại thụ, bỗng có một cái bóng đen đánh về phía y, bất quá còn cách Thôn Phách khoảng một thước, nó dừng lại

Thôn Phách nhìn cây giáo màu đen trước mặt, khẽ giật mình!

Âm Tế Thiên ngẩng đầu, thản nhiên nói: “Trước khi chết, ngươi có nên giải thích một chút hay không, vì sao khi đó ngươi phải hủy linh căn của ta?”

Thôn Phách không lên tiếng, bình tĩnh nhìn vào mắt Âm Tế Thiên, rồi lại quay sang cây giáo màu đen trước mặt. Đột nhiên, y tiến một bước dài về phía trước, mắt thấy cây giáo màu đen kia sắp cắm vào mặt y, thì nó lại giật lùi về sau hai thước.

Nhìn đến đây, đáy mắt Thôn Phách lóe lên ý cười nồng đậm, nói một cách chắn chắn: “Ngươi sẽ không giết ta! Không! Phải nói là ngươi không nỡ giết ta!”


Nghe vậy, Âm Tế Thiên nhướng nhướng mày, nhấp nhấp môi, sau đó cười khẩy nói: “Trước khi ngươi trả lời cho ta biết lý do ngươi hủy linh căn của ta, đương nhiên ta sẽ không giết ngươi!”

Thôn Phách lại tiến lên phía trước một bước, cây giáo màu đen cũng theo đó lui về sau một thước, ý cười trong mắt y lại càng rõ ràng.

“Nếu ta vẫn không trả lời vấn đề của ngươi, vậy chẳng phải ngươi sẽ không giết ta ư? Nếu đã như thế, ta đây lại càng không nói!”

Âm Tế Thiên chăm chăm nhìn y, cây giáo màu đen đột nhiên mềm xuống, biến trở về mái tóc dài thường ngày.

Thôn Phách hơi ngẩn ra, nghi hoặc hỏi: “Tóc ngươi…”

Âm Tế Thiên lạnh lùng nói: “Chuyện không liên quan tới ngươi!”

Thôn Phách tiến thêm hai bước về phía hắn.

Âm Tế Thiên vung Chân Cú Kiếm đặt lên cổ y: “Cách xa ta ra, nếu không…”

Hắn còn chưa nói xong, Thôn Phách bỗng ôm siết hắn vào lòng, nỉ non nói: “Đồ đại ngốc!”

Âm Tế Thiên nghe được thanh âm sủng nịch mà chỉ duy nhất một mình Bắc Minh mới có, cả người ngẩn ra, kinh ngạc nhìn đôi mắt ôn nhu dưới lớp mặt nạ.

“Ngươi…”

Thôn Phách buông hắn ra, gỡ mặt nạ xuống, hé lộ khuôn mặt tuấn mỹ thuộc về Bắc Minh.

Âm Tế Thiên kinh ngạc nhìn khuôn mặt quen thuộc kia, chầm chậm giơ tay lên, nhưng lại đột nhiên đẩy mạnh y ra, cười lạnh nói: “Ngươi tưởng rằng biến thành Bắc Minh thì ta sẽ không nỡ giết ngươi sao? Ta cho ngươi biết, đừng có nằm mơ!”

Thôn Phách lui lại hai bước, nhìn khuôn mặt xinh đẹp đang phừng phừng giận giữ kia, đáy mắt có chút bất đắc dĩ. Âm Tế Thiên không thèm đối diện với biểu cảm đầy vẻ nuông chiều của người kia, vụt xoay người đưa lưng về phía y.

Thôn Phách đi lên, từ phía sau luồng tay ra ôm lấy Âm Tế Thiên vào lòng, nhẹ giọng nói: “Kỳ thật ngươi đã sớm biết, đúng không?”

Âm Tế Thiên cười lạnh nói: “Biết cái gì? Ta chẳng biết gì hết!”

Hắn làm bộ giãy, thấy thế người phía sau lại càng dùng sức ôm chặt hắn hơn.

“Ngươi buông ra!”

“Không buông!”

Thôn Phách cứ như sợ hắn chạy trốn, càng ra sức siết chặt. Âm Tế Thiên tức giận nói: “Ta sắp tắt thở tới nơi rồi nè!”

Thôn Phách không có buông hắn ra, hai tay vẫn ngoan cố siết chặt. Âm Tế Thiên thản nhiên nói:

“Trước khi nghe được lời giải thích của ngươi, ta sẽ không chạy.”

Thôn Phách hỏi lại: “Thật?”

“Ừ!”

Thôn Phách chậm rãi buông tay ra, đợi Âm Tế Thiên xoay lại thì kéo hắn ôm vào trong ngực.