Phật Môn Ác Thê

Chương 201: Đại hôn (1)

Từ lúc Âm Tế Thiên cùng mấy người Hư Vô trưởng lão đi vào khách ***, chỉ có thể dùng một chữ thảm để hình dung!

Mỗi ngày mỗi đêm hắn đều phải nghe các trưởng lão tụng kinh niệm phật cầu phúc cho hắn, cảm giác này quả thực cứ như rơi vào trong hố phân, bị tiếng ruồi bọ vo ve đến ong ong cả đầu!

Cuối cùng, Âm Tế Thiên đành phải phong bế thính giác, tự đả tọa tu luyện, cho dù đám trưởng lão niệm bảy ngày bảy đêm, cũng không liên quan đến hắn!

Lần tu luyện này, hắn phát hiện bảy ngọn lửa trong cơ thể hắn có sự biến hóa. Ngọn lửa màu đỏ bắt đầu có xu hướng phát triển lớn hơn nữa, tựa hồ đây là đại biểu cho tu vi của hắn sắp thăng tiến lên một tầng mới!

“Không phải là hắn đang ngủ đấy chứ?”

Đám trưởng lão niệm kinh cầu phúc cho Âm Tế Thiên xong, gọi hắn mãi mà không thấy phản ứng, bất mãn nói.

Hư Vô trưởng lão hừ lạnh một tiếng: “Chúng ta ngày đêm cầu phúc cho hắn, còn hắn thì tốt rồi, cư nhiên ngủ thiếp đi!”

“A di đà phật!” Hư Thực trưởng lão chắp tay trước ngực: “Tịch Thiên giờ đã là người thường, cho nên không thể nào được như chúng ta ngày đêm niệm kinh mà không biết mệt mỏi! Các người nên ôm hắn về phòng, để hắn nghỉ ngơi cho tốt!”

Tịch Lễ vừa nghe, lập tức bảo Vô Tịnh ôm Âm Tế Thiên trở về phòng!

Vô Tịnh đặt Âm Tế Thiên lên giường, đắp chăn cho hắn kỹ lưỡng, liền rời khỏi phòng!

Cửa phòng vừa đóng, Âm Tế Thiên đang nằm ngủ trên giường bỗng mở mắt ra, nhìn đỉnh màn lầm bầm nói: “Cũng may ngày mai là đến ngày thành thân, chứ nếu ở lại đây thêm vài hôm nữa, chỉ sợ mình sẽ điên mất thôi! Khó trách Hư Không muốn bỏ chạy, đổi lại là mình, có thể chạy xa được bao nhiêu liền chạy bấy nhiêu! Không bao giờ trở lại nữa!”

Hắn nói thầm vài câu, rồi đứng dậy thả lỏng gân cốt. Tiếp đó, phóng người ngồi lên khung cửa sổ, nhìn sao trời mênh mông vô bờ, thưởng thức tiên trà và điểm tâm mang theo từ Bắc gia, cả người cảm thấy vô cùng nhàn nhã!

Đây là buổi tối thanh tĩnh nhẹ nhàng nhất từ khi hắn đến khách ***, không người quấy rầy, cũng không người niệm kinh bên tai!

Âm Tế Thiên vô cùng thỏa mãn mà mỉm cười, rất nhanh, tiếu ý nơi khóe miệng vụt tắt!

Hắn vừa ngồi lên khung cửa sổ, đã cảm giác được có người đang nhìn mình!

Do không nhận thấy ác ý từ phía đối phương, cho nên hắn mới không thèm quan tâm. Thế nhưng, tầm mắt kia càng ngày càng mãnh liệt, cuối cùng khiến hắn chẳng thể xem nhẹ được nữa.

Thêm vào đó, tựa hồ đối phương đang nhìn hắn bằng thái độ chuyên chú đến nóng rực, đặc biệt là khi hắn cười, khiến hắn có cảm giác ánh mắt của đối phương như đang muốn thiêu trụi hắn, làm hắn không khỏi tò mò, rốt cuộc là ai đang nhìn trộm mình!

Âm Tế Thiên nghiêng đầu, liếc sang chỗ đối phương, lập tức nhìn thấy một bóng người mang mặc nạ bạc đang đứng trên nóc khách ***, đặc biệt nổi bật giữa đêm tối!

Thôn Phách!

Âm Tế Thiên phút chốc nheo mắt lại!

Thôn Phách đứng trên nóc nhà, tùy ý để gió thổi bay tóc và y phục của mình. Mắt vẫn không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm thiếu niên ngồi bên khung cửa sổ, từng chút từng chút miêu tả đường nét trên khuôn mặt của Âm Tế Thiên, sau đó khắc sâu hình ảnh ấy vào lòng!


Âm Tế Thiên thử sử dụng lực *** thần hướng Thôn Phách nói: “Ngày mai là ngày vui của ta, ta không muốn sát sinh, thức thời thì cút xa ta một chút!”

Rất nhanh, hắn liền nhận được hồi âm của Thôn Phách: “Ta đã làm gì khiến ngươi chán ghét ta đến như thế!”

Âm Tế Thiên lạnh lùng trừng y: “Trong lòng ngươi biết rõ rồi, cần gì phải hỏi lại ta!”

Thôn Phách không hé răng nữa, tuy nhiên vẫn đứng trên nóc nhà, chẳng có ý định rời đi!

Âm Tế Thiên quay đầu lại, mặc kệ Thôn Phách. Thế nhưng, ánh mắt của đối phương thật khiến hắn không thể nào xem nhẹ.

Hắn khẽ dừng, mau quang lóe lóe, rồi quay sang Thôn Phách, khóe miệng chậm rãi cong lên nụ cười tuyệt diễm, tiếp đó ngoắc ngoắc đầu ngón tay với y, ý bảo Thôn Phách lại đây!

Mắt Thôn Phách khẽ khựng, thái độ Âm Tế Thiên đột nhiên tốt bất ngờ, làm y có chút thụ sủng nhược kinh!

(Được yêu thương mà kinh sợ).

Nhìn nụ cười xinh đẹp kia, bất tri bất giác y như người mất hồn mà tiến lên phía trước, hướng khách *** nhảy tới!

Nào ngờ, vừa mới đến gần một chút, đã bị chiếc ***g bảo hộ trong suốt cản đường. Ngay sau đó, ***g bảo hộ phát ra ánh sáng vàng rực rỡ, một khắc sau, khách *** bỗng chốc ồn ào nhốn nháo!

“Có kẻ muốn xông vào khách ***! Có kẻ muốn xông vào khách ***!”

Dưới tiếng kinh hô, nháy mắt từ trong sương phòng của khách *** ùa ra hơn trăm tên hòa thượng. Đám tăng lữ chữ Tịch thấy người đứng bên ngoài ***g bảo hộ là tà tu, tức khắc ra tay tấn công về phía Thôn Phách!

Thôn Phách thoáng kinh hãi, nhanh chóng lùi về phía sau mười bước!

Ngay khoảnh khắc xoay người rời đi, y bắt được ý cười gian xảo nơi khóe miệng Âm Tế Thiên!

Thôn Phách liền hiểu được mình bị mắc lừa!

Trước đó, chắc chắn Tịch Thiên là cố ý dẫn dụ y chạy qua, theo đó va chạm vào trận pháp do tăng lữ Vạn Phật Tự bố trí, để cho tăng lữ Vạn Phật Tự đối phó với y!

Âm Tế Thiên nhìn Thôn Phách nhanh nhẹn trốn thoát, nhịn không được mà bật cười ra tiếng!

Thẳng đến khi khách *** khôi phục lại yên tĩnh, hắn mới chậm rãi thu hồi nụ cười, tuy nhiên tiếu ý vẫn đong đầy trong mắt. Âm Tế Thiên nhìn về hướng mà Thôn Phách đứng ban nãy, khóe miệng khẽ cong, thâm ý nói: “Đại ngu ngốc, ta sẽ không dễ dàng cho qua như vậy đâu!”

Một đêm trôi qua rất nhanh.

Trời còn chưa sáng, Âm Tế Thiên đã bị một đám bà mai lôi ra khỏi giường. Đầu tiên bắt hắn ngâm mình trong thùng nước rải đầy cánh hoa, sau đó giúp hắn mặc áo trong, rồi đến áo ngoài màu đỏ rực, cuối cùng khoác lên người hắn một chiếc áo choàng lộng lẫy!

Đám bà mai nói với Âm Tế Thiên một đống lớn lời may mắn, sau đó kéo nhau ra khỏi phòng. Tiếp đến vú Liễu và vú Trương vào tới, bắt đầu giúp Âm Tế Thiên chải mái tóc dài!


Âm Tế Thiên xuyên qua gương, quan sát biểu cảm của vú Liễu và vú Trương khi nhìn thấy mái tóc màu lam đậm kia, quả nhiên họ không hề tỏ ra kinh ngạc chút nào, chắc rằng Bắc Minh đã nói cho vú Liễu và vú Trương biết chuyện này, do đó hai người ấy mới được phép đến chải đầu cho hắn!

Vú Liễu cài vào tóc Âm Tế Thiên một chiếc trâm màu xanh nhạt, rồi đội thêm phát quan bằng hồng ngọc bên ngoài. Sau đó ngắm nhìn kiệt tác của các nàng, trên mặt tràn đầy ý cười: “Hôm nay Thiếu phu nhân thật sự rất đẹp! Thiếu gia có thể lấy được Thiếu phu nhân, thật sự là phúc khí của Thiếu gia!”

Tướng mạo của Âm Tế Thiên vốn đã vô cùng diễm lệ, hiện giờ mặc trên người hỉ phục màu đỏ, càng làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn kia trở nên đặc biệt yêu diễm mỹ lệ!

Âm Tế Thiên nghe được từ mỹ, khóe mắt hơi khẽ giật!

Hôm nay là ngày vui của hắn, cũng lười so đo với các nàng!

Lúc này, bên ngoài khách *** đột nhiên vang lên tiếng pháo ‘Bùm! Bùm! Bùm!’

Vú Liễu cười nói: “Nhất định là đội ngũ đón dâu đến!”

Vừa mới nói xong, một bà mai đầy mặt sáng lạn bước vào: “Đội ngũ đón dâu đến! Đội ngũ đón dâu đến!”

Cả người Âm Tế Thiên nhất thời cứng ngắc. Đường đường là nam tử hán đại trượng phu, thế nhưng lại giống phụ nữ mà làm tân nương, hắn thật sự cảm thấy không được tự nhiên chút nào!

Vú Liễu từng tự tay đè đầu ép Âm Tế Thiên bái đường với con gà trống, cho nên khi nhìn thấy sắc mặt Âm Tế Thiên đột nhiên thay đổi có chút khó coi, trong lòng ít nhiều cũng đoán được tâm tư của hắn!

Nàng vội vàng cười nói: “Đã ba ngày rồi Thiếu gia không được gặp Thiếu phu nhân, không biết trong đầu ngài ấy có bao nhiêu là tưởng nhớ Thiếu phu nhân đâu! Thấy giờ lành vừa đến, Thiếu gia liền dẫn đội ngũ đón dâu tới đón ngài!”

Âm Tế Thiên nghe vú Liễu nhắc tới Bắc Minh, sắc mặt nhất thời dịu đi rất nhiều!

“Minh thiếu gia đến! Minh thiếu gia đến!” Đám bà mai đứng bên ngoài hưng phấn kêu lên.

Âm Tế Thiên vừa nghe, lập tức đứng bật dậy, vừa khẩn trương vừa cao hứng mà nhìn cửa phòng rộng mở! Vú Liễu thấy hắn vội vã muốn gặp Bắc Minh như thế, không khỏi che miệng cười trộm!

Âm Tế Thiên nghe tiếng cười, giật mình cảm thấy bản thân có chút thất thố, liền đè nén tâm tình xuống, ngồi trở lại trên ghế, bất quá khóe mắt vẫn như có như không mà nhìn ra phía cửa!

Không quá một khắc, đám bà mai ồn ào hớn hở nói lời chúc mừng. Ngay sau đó, một bóng người áo đỏ tiến vào trong phòng!

Lúc nhìn thấy thiếu niên diễm lệ ngồi trên ghế, Bắc Minh khẽ khựng bước chân, không khỏi ngừng thở, nhìn Âm Tế Thiên đến xuất thần!

Đây không phải là lần đầu tiên Âm Tế Thiên thấy Bắc Minh mặc y phục màu đỏ, tuy nhiên thời điểm Bắc Minh tiến vào, hắn vẫn không khỏi ngây người một chút. Bất quá, rất nhanh đã lấy lại *** thần, chờ Bắc Minh lại đây đón hắn ra ngoài!

Nhưng mà, Bắc Minh cứ ngẩn ngơ đứng yên tại chỗ!

Trong lòng Âm Tế Thiên vừa vội vừa tức lại vừa cảm thấy buồn cười, cuối cùng không kiềm chế được nữa, đứng dậy nhào về phía Bắc Minh, kéo cổ của y xuống, dùng sức hôn một cái lên đôi môi lạnh lẽo kia, nói: “Ta rất nhớ ngươi!”

Dù sao cũng là vợ chồng già, cái gì là thẹn thùng, cái gì là rụt rè, hoàn toàn không có liên can tới hắn. Hơn nữa, hắn quả thật rất nhớ Bắc Minh, mặc dù chỉ không gặp mặt có ba ngày, thế mà giống như xa cách cả ba thu!

“Ta cũng vậy!” Bắc Minh lấy lại *** thần, nhanh tay ôm siết lấy eo của Âm Tế Thiên, cúi đầu mút vào đôi môi đỏ mọng mà y đã tưởng niệm nhiều ngày, đợi đến khi hai người đều thở hồng hộc, mới buông thiếu niên trong ngực ra!

Vú Liễu vội vàng lên tiếng nhắc nhở: “Thiếu gia, hôm nay là ngày vui của các ngài, một lát còn phải kính trà cho trưởng bối, đừng để cho mấy người Hư Không trưởng lão đợi lâu!”

Đám bà mai cũng lập tức vào phụ một tay, để bọn họ mau mau đi xuống dưới kính trà!

Khóe miệng Bắc Minh khẽ cong, dắt Âm Tế Thiên ra khỏi phòng!

Lúc này, bên trong đại viện của khách ***, có rất nhiều hòa thượng đang đứng, còn có đệ tử Bắc gia.

Các trưởng lão đời chữ Hư ngồi thành một hàng, chờ Âm Tế Thiên và Bắc Minh xuống kính trà cho bọn họ!