Phật Môn Ác Thê

Chương 197: Ngươi là đang dụ ta nói?

Thần Sử vừa dựng màn chắn lên, Âm Tế Thiên liền nói: “Trước khi hỏi ra vấn đề, ta muốn mời Thần Sử nhìn giúp ta, xem xem trong cơ thể Bắc Minh có phải thực sự tồn tại một mảnh ngụy hồn hay không?”

Thần Sử nhíu mày: “Không phải ngươi nói chỉ hỏi một vấn đề thôi sao? Cớ gì còn bắt xem ngụy hồn?”

Âm Tế Thiên hỏi ngược lại: “Ngươi không giúp ta xem cho rõ, thì sao ta biết đường mà hỏi? Hay là, ngươi không có khả năng nhìn thấu được linh hồn người khác?”

Thần Sử quả thật bị hắn làm tức đến nghiến răng nghiến lợi, đành phải chuyển mắt sang nhìn Bắc Minh. Lập tức, mày hắn ta khẽ nhíu, rồi quay đầu nói: “Ta không thể nhìn thấu linh hồn của người này. Nhưng ta có thể cảm nhận được, trong người y có một mảnh hồn phách rất yếu ớt, chắc nó là ngụy hồn mà ngươi nói!”

Âm Tế Thiên lo lắng hỏi: “Vậy ngươi có biết mảnh ngụy hồn kia còn duy trì được bao lâu nữa không?”

Thần Sử nhướng mày: “Đây chính là vấn đề mà ngươi muốn hỏi?”

Sắc mặt Âm Tế Thiên khẽ biến: “Không!”

Thần Sử nhíu mày: “Vậy rốt cuộc ngươi muốn hỏi cái gì?”

Âm Tế Thiên nói: “Ta chỉ muốn biết nếu một người thiếu mất một hồn, vậy thì một hồn kia nó đi đâu?”

Thần Sử híp mắt: “Ngươi muốn hỏi một hồn kia của Bắc Minh đang ở đâu, đúng không?”

Âm Tế Thiên gật gật đầu!

Thần Sử lắc đầu: “Việc này thật sự rất khó nói! Lúc làm mất linh hồn, có ba khả năng xảy ra! Khả năng thứ nhất chính là mất ở đâu thì quay lại chỗ đó mà tìm! Khả năng thứ hai chính là linh hồn kia đã bay tới Minh Ngục, bắt buộc các ngươi phải tới Minh Ngục gọi hồn trở về! Khả năng cuối cùng là…”

Thần Sử híp híp mắt: “Linh hồn của y đã tiêu thất giữa thiên địa này, bất luận các ngươi có làm gì đi nữa, cũng không bao giờ tìm được nó! Theo ta suy đoán, Bắc Minh rất có thể thuộc khả năng thứ ba, nếu không, tại sao lại có một mảnh ngụy hồn cấy vào cơ thể y chứ!”

Âm Tế Thiên lạnh mặt, trầm giọng nói: “Ta không tin y thuộc khả năng thứ ba!”

Chẳng phải còn hai khả năng nữa sao? Hắn nhất định sẽ tìm được mảnh linh hồn kia trở về!

Thần Sử nhún nhún vai: “Dù sao ta cũng đã trả lời ngươi rồi, bây giờ ta có thể hủy Đồng tâm chú phù lục kia rồi chứ?”

“Từ từ!” Âm Tế Thiên lại một lần nữa lên tiếng ngăn cản!

Thần Sử híp mắt: “Đừng nói là ngươi muốn nuốt lời?”

Âm Tế Thiên hỏi ngược lại: “Ngươi cảm thấy ta có năng lực đi cản ngươi hủy Đồng tâm chú phù lục hay sao mà nuốt lời?”

Thần Sử hừ một tiếng: “Đã tự hiểu lấy như vậy, ngươi còn muốn ta chờ cái gì?”

“Trước đó ngươi đã nói, chỉ có ta và Bắc Minh mới không thể sử dụng nó thôi sao?”

“Đúng vậy!”

“Vậy ta có thể tìm người khác tới sử dụng nó được chứ?”

Thần Sử hừ lạnh một tiếng: “Ngươi tưởng ai cũng có thể sử dụng Đồng tâm chú phù lục à?”

Âm Tế Thiên híp mắt lại: “Ngươi nói vậy là có ý gì?”

“Ngươi hẳn cũng biết ý nghĩa của hai chữ Đồng tâm? Nếu hai người không tâm đầu ý hợp, thì cho dù là đạo lữ cũng không có khả năng sử dụng Đồng tâm chú phù lục! Một khi cưỡng chế sử dụng, rất có thể sẽ phản tác dụng!”


Đáy mắt Âm Tế Thiên tứ khắc đầy lạnh lẽo: “Ngươi ngăn cản ta và Bắc Minh sử dụng Đồng tâm chú phù lục, đừng nói là vì ngươi nghĩ bọn ta không tâm đầu ý hợp?”

Thần Sử tức giận quăng cho hắn một cái liếc xem thường: “Đương nhiên là không! Ngươi nghĩ ta đặc biệt chạy tới đây ngăn cản ngươi, chỉ vì mỗi cái nguyên nhân nhàm chán kia hay sao?”

“Vậy thì vì cái gì?”

“Đương nhiên là vì sợ các ngươi bị phát hiện…”

Thần Sử bỗng khựng lại, nheo nheo mắt nhìn Âm Tế Thiên, cả giận nói: “Ngươi là đang dụ ta nói!”

“Không! Ta chỉ thuận theo lời của ngươi mà hỏi tiếp thôi!” Âm Tế Thiên đầy mặt vô tội!

Thần Sử: “…”

Đúng lúc này, Bắc Diệu Quang và Bắc Hạ đi vào rừng trúc!

Âm Tế Thiên nhanh mắt phát hiện có người tới, nói: “Hai người dử dụng Đồng tâm chú phù lục đã tới!”

Bắc Diệu Quang nghi hoặc nhìn lướt qua trận pháp dưới đất, tiếp đó quay sang Bắc Vũ Hoành và mười vị trưởng lão, hỏi: “Làm sao vậy?”

Chấp pháp trưởng lão sửng sốt: “Gia chủ, sao ngài cũng tới đây?”

Bắc Diệu Quang càng mơ hồ hơn: “Không phải các ngươi bảo hai chúng ta tới đây sao?”

Âm Tế Thiên lập tức bước ra khỏi màn chắn, nói: “Là ta bảo Bắc Đẩu tìm Gia chủ và Hạ tổng quản tới!”

Bắc Diệu Quang quay đầu, nhìn thiếu niên diễm mị đang đi về phía bọn họ, không khỏi ngẩn ra: “Ngươi là…”

Bắc Vũ Hoành giới thiệu: “Hắn là đạo lữ của Minh nhi, Tịch Thiên!”

Đáy mắt Bắc Diệu Quang dâng lên sự kinh hỉ: “Hắn chính là Ngự thú sư cấp mười mà các ngươi nói?”

Âm Tế Thiên tiến lên, trực tiếp hỏi: “Gia chủ, trên người ngài có hai ngàn hai trăm khối linh thạch tuyệt phẩm chứ?”

Khóe mắt các trưởng lão giật một cái, đáy lòng nhiều hoặc ít cũng đã đoán được dự định của Âm Tế Thiên!

Bắc Diệu Quang không chút nghĩ ngợi đáp: “Có chứ!”

“Đồng tâm chú phù lục, không biết ngài đã nghe qua chưa?”

Bắc Diệu Quang chấp chưởng Bắc gia nhiều năm như vậy, đương nhiên có thể từ hai ba câu nói của Âm Tế Thiên liền đoán ra được hắn đang muốn làm gì: “Ngươi muốn bán Đồng tâm chú phù lục cho ta?”

Âm Tế Thiên cười cười: “Nói chuyện cùng người thông minh, quả thật rất tiện! Không cần quanh co lòng vòng!”

Bắc Vũ Hoành vội hỏi: “Tịch Thiên! Không được vô lễ với gia chủ!”

Bắc Diệu Quang cao giọng cười: “Không sao!”

Âm Tế Thiên tiếp tục nói: “Vậy ngài đưa ta hai ngàn hai trăm khối linh thạch tuyệt phẩm, Đồng tâm chú phù lục chính là của ngài!”


Nói xong, hắn quay đầu nhìn về phía Bắc Minh: “Minh, ngươi không có ý kiến gì chứ?”

Bắc Minh ôm Âm Tế Thiên vào lòng, hôn một cái trên trán của hắn: “Cứ làm theo ý của ngươi đi!”

Bắc Hạ nói: “Tiểu nhân nhớ rõ lúc Minh thiếu gia mua Đồng tâm chú phù lục, chỉ tốn một ngàn một trăm khối linh thạch tuyệt phẩm, vậy đây chẳng phải là lừa gạt tống tiền gia chủ hay sao?”

Âm Tế Thiên cắn răng nói: “Ta mà không lừa, thì nỗi tức giận trong bụng ta không tiêu tan được!”

Bắc Hạ cùng các trưởng lão: “…”

Bắc Diệu Quang không thèm để ý, đưa mắt nhìn dang Đồng tâm chú phù lục đã được kích hoạt, mỉm cười nói: “Nếu ta đoán không sai, chắc là ngươi và Bắc Minh vì một lý do nào đó cho nên không thể sử dụng Đồng tâm chú phù lục này được. Nhưng Đồng tâm chú phù lục một khi đã kích hoạt rồi mà thu hồi lại, nó sẽ ngay lập tức hóa thành giấy vụn. Bởi thế, lẽ ra ngươi phải bán cho ta rẻ hơn mới đúng chứ?”

Âm Tế Thiên nhếch môi: “Nói không sai! Tuy nhiên, Đồng tâm chú phù lục có hóa thành giấy vụn, thì đối với Bắc Minh cùng lắm chỉ là mất đi một ngàn một trăm khối linh thạch tuyệt phẩm. Bất quá, gia chủ lại không giống vậy! Ngài không mất linh thạch, mà thay vào đó là cả cái mạng, so sánh giữa hai người, vậy ai hơn ai thiệt?!”

Hô hấp Bắc Hạ lập tức căng thẳng, đột nhiên cảm thấy dùng hai ngàn hai trăm khối linh thạch tuyệt phẩm để mua Đồng tâm chú phù lục thật vô cùng đáng giá!

Bắc Diệu Quang cười ha ha ra tiếng: “Đạo lữ của Bắc Minh nhà ta thực sự rất thú vị! Ta thích! Ta thích!”

Nghe thế, sắc mặt Bắc Minh lập tức căng thẳng, ôm siết Tịch Thiên vào trong lòng, tuyên bố quyền sở hữu của mình: “Gia chủ, việc hiện tại mà ngài phải làm là nhanh chóng đi tìm một người nào đó hâm mộ ngài, đồng thời ngài cũng thích người đó, bằng không chẳng thể sử dụng Đồng tâm chú phù lục được đâu!”

Các trưởng lão cũng cùng nói: “Đúng vậy! Gia chủ! Ngài nên mau mau đi tìm một người mà ngài tâm đầu ý hợp đi, như vậy, Bắc gia cũng không cần phải tái chọn lại gia chủ!”

Mặt Bắc Diệu Quang có chút xấu hổ, mắt không ngừng liếc về phía Bắc Hạ!

Bắc Hạ cũng không khá hơn, hai má hồng hồng, cúi đầu không dám nhìn mặt Bắc Diệu Quang!

Âm Tế Thiên ái muội mà liếc qua liếc lại giữa Bắc Diệu Quang và Bắc Hạ!

Từ thái độ của các trưởng lão cho thấy, chắc chắn bọn họ còn chưa biết gì về chuyện tình của Bắc Diệu Quang và Bắc Hạ. Cũng từ thái độ của hai người Bắc Hạ và Bắc Diệu Quang cho thấy, xem ra Bắc Hạ không muốn công khai chuyện tình giữa hắn và Bắc Diệu Quang!

Đáy mắt Âm Tế Thiên chợt lóe, nói: “Gia chủ! Có chuyện này ta quên nhắc ngài! Nếu trong vòng tối nay ngài không tìm được người tâm đầu ý hợp với ngài, vậy thì Đồng tâm chú phù lục sẽ bị người nọ hủy!”

Hắn hất hất hàm về phía Thần Sử đang đứng, ý bảo người muốn hủy Đồng tâm chú phù lục chính là hắn ta!

“Cái gì!” Tức khắc, Bắc Hạ hốt hoảng cả kinh, nhìn về phía các trưởng lão: “Là thật?”

Sắc mặt các trưởng lão cũng nhất thời trầm xuống, sau đó gật gật đầu!

Trong lòng bọn họ rất là rõ ràng, bọn họ hoàn toàn không phải là đối thủ của Thần Sử, nếu Thần Sử muốn hủy Đồng tâm chú phù lục, chắc chắn bọn họ sẽ không thể nào ngăn cản được!

Âm Tế Thiên nhìn thần tình vừa lo lắng lại vừa do dự của Bắc Hạ, tiếp tục nói: “Gia chủ, nếu ngài không có người tâm đầu ý hợp, vậy ta bảo người nọ hủy Đồng tâm chú phù lục luôn vậy!”

Bắc Hạ cuống quýt lên tiếng ngăn cản: “Từ từ!”

Tất cả các trưởng lão đều nhìn về phía Bắc Hạ!

Bắc Hạ nghẹn đỏ mặt, nhẹ giọng nói: “Ta tới thử xem!”

Chấp pháp trưởng lão tức giận lườm hắn một cái: “Cái gì gọi là thử xem! Chuyện này có thể thử sao?”

Bắc Diệu Quang cao hứng mỉm cười, kéo Bắc Hạ đến bên người, hôn mạnh một cái lên miệng hắn!

Lúc này, các trưởng lão đều hóa đá!

Ngay cả Bắc Minh cũng cứng cả người!

Gia chủ và Hạ tổng quản lại là một đôi?

Đây là chuyện từ khi nào?

Sao bọn họ lại không biết?

Khóe miệng Âm Tế Thiên khẽ cong, có chút hâm mộ mà nhìn bọn họ!

Đúng lúc này, Thần Sử không nhịn được nữa, hô: “Này! Các nguời còn muốn rề rề rà rà tới khi nào? Nếu còn không bắt đầu, ta liền phá hủy Đồng tâm chú phù lục này luôn đấy!”