Hiên Viên Duật đang định xuất môn tìm Âm Tế Thiên thì gặp Bắc Minh đi tới, trong lòng hắn có chút kinh ngạc. Thoạt nhìn, hôm nay Bắc Minh có vẻ quý khí hơn xưa, khiến hắn nhịn không được mà nhìn lâu thêm một chút. Cuối cùng, ánh mắt hắn dừng lại trên chiếc trâm cài tóc của Bắc Minh. Lúc trông thấy sáu chữ trên đó, Hiên Viên Duật không khỏi bật cười: “Minh sư đệ, trâm cài tóc của ngươi thật đặc biệt! Ngay cả ý tứ cũng đặc biệt. Bất quá, ngươi sợ sẽ có người nào khác ngoài Tịch Thiên thích ngươi sao? Vậy thì ngươi hãy yên tâm về ta. Bởi trái tim của ta đã sớm trao cho người khác, không hề có chút ý tứ gì với ngươi cả!”
Bắc Minh nghe Hiên Viên Duật hô trái tim của y đã trao cho người khác, phút chốc liền nheo mắt lại, trong đó biểu lộ rõ vẻ không vui. Bắc Đẩu thấy khí lạnh tỏa ra từ chủ tử nhà mình càng lúc càng nặng, vội nói: “Hiên Viên công tử, ngài hiểu lầm rồi! Sơ trâm trên đầu chủ tử nhà ta là do Thiếu phu nhân đặc biệt đến Ngọc Y *** đặt làm tặng cho chủ tử.”
Đáy mắt Bắc Minh tức thời tràn đầy đắc ý, trong lòng thầm tán thưởng Bắc Đẩu một tiếng. Sắc mặt Hiên Viên Duật khẽ biến, khóe miệng nhếch lên, châm chọc một câu: “Hóa ra là do Tịch Thiên tặng! Vậy Minh sư đệ tới tìm ta không phải là muốn khoe khoang đó chứ?”
Chỉ một câu mà đã đâm trúng tim đen của Bắc Minh, thế nhưng y nhất quyết không nhận.
“Ta tới là để bàn với ngươi về chuyện Bí cảnh!” Bắc Minh nghiêng đầu nhìn Bắc Đẩu dặn dò “Ta muốn nói chuyện riêng với Hiên Viên sư huynh, ngươi đi chuẩn bị tiên trà và tiên quả.”
Ngay khi y nghiêng đầu nói chuyện với Bắc Đẩu thì ánh nắng chiếu vào trâm cài tóc, theo đó tia sáng khúc xạ lóe lên một cái, vừa vặn đập vào mắt Hiên Viên Duật, khiến hắn không khỏi nheo nheo mắt lại.
Lúc Bắc Minh quay đầu về, ánh sáng lại một lần nữa chiếu qua mắt Hiên Viên Duật. Bắc Minh nhìn Hiên Viên Duật xoa xoa đôi mắt, khóe miệng nở nụ cười như không cười.
Hiên Viên Duật thầm nguyền rủa vài tiếng trong bụng. Thời điểm Bắc Minh bước vào phòng, hắn ở sau lưng mà trừng chiếc sơ trâm kia, nhưng chợt nhớ lại dòng chữ ghi trên đó, không khỏi phì cười ra tiếng. Hắn dám khẳng định, chắc chắn Bắc Minh đến đây để khoe khoang chứ chẳng phải vì chuyện Bí cảnh.
Bắc Minh ngồi lên ghế, nhìn sắc mặt đen xì của Hiên Viên Duật, mọi đè nén trong lòng nhất thời biến mất không con tung tích.
“Hiên Viên sư huynh, sao huynh cứ đứng ở cửa mãi vậy? Huynh không muốn nói chuyện Bí cảnh sao?”
Hiên Viên Duật ngồi xuống cạnh y, mỉa mai: “Bộ dạng hiện tại của ngươi thật khiến cho người ta chán ghét, bất quá so với trước kia thì có sức sống hơn một chút.”
Bắc Minh không thèm để ý mà nhướng mày nói: “Chỉ cần Tịch Thiên thích là được rồi! Những kẻ khác ghét hay không cũng chẳng quan trọng.”
Hiên Viên Duật cười lạnh một tiếng: “Xem ra ngươi thật sự động tâm với Tịch Thiên.”
Bắc Minh không phủ nhận, thản nhiên nói: “Nếu ngươi không thật sự động tâm với Tịch Thiên, vậy đừng có quanh quẩn xung quanh hắn nữa!”
Hiên Viên Duật nhếch môi: “Theo ý ngươi, ta mà thật sự động tâm với Tịch Thiên thì có thể quanh quẩn xung quanh hắn?”
Ánh mắt Bắc Minh lạnh đi: “Nếu ngươi thật sự động tâm với hắn, ta khuyên ngươi nên cách hắn càng xa càng tốt, bởi vì…” Khóe miệng y cong lên một độ cung đầy tự tin: “Tịch Thiên mãi mãi sẽ không thích ngươi, cho nên ngươi mau chết tâm đi.”
Hiên Viên Duật híp mắt, nhìn chằm chằm vẻ mặt tự tin của Bắc Minh, nói: “Minh sư đệ, ngươi có biết rằng quá tự tin sẽ trở thành tự phụ không?”
“Hiên Viên sư huynh, thất bại của con người thường là do thiếu tự tin mà ra!”
Nhất thời trong phòng im phăng phắc, hai người ra sức mà trừng nhau. Hai bên cứ lom lom nhìn đối phương, tựa hồ không có một bên chào thua thì sẽ không ngừng lại. Lúc này, Bắc Đẩu bưng trà và tiên quả tới, đặt ở giữa hai người, đồng thời cũng ngăn trở tầm mắt của cả hai.
Hiên Viên Duật lấy lại *** thần, cười nói: “Cái loại cảm giác này, cứ như là được trở về mười một năm trước vậy!”
Bắc Minh lạnh lùng liếc hắn một cái, bưng chén trà lên cẩn thận nhấp một ngụm. Hiên Viên Duật nhìn Bắc Minh chằm chằm: “Sắc mặt Minh sư đệ so với mấy tháng trước đã hồng nhuận hơn nhiều. Hơn nữa lời nói cũng nhiều thêm. Có phải là thân thể đã không còn gì đáng ngại nữa không?”
Động tác uống trà của Bắc Minh nhất thời khựng lại, ánh mắt tối đen: “Cơ thể của ta không tới phiên Hiên Viên sư huynh quan tâm.” Y đặt chén trà xuống nói: “Chúng ta vẫn nên nói chuyện Bí cảnh đi.”
Hiên Viên Duật nghe y nhắc tới Bí cảnh, lập tức thu lại vẻ tươi cười: “Lần này là Thượng cổ Bí cảnh, bên trong hung hiểm khó dò. Đừng nói đến tu sĩ Kim Đan kỳ, mà ngay đến cả Luyện Hư kỳ như ta đây cũng không dám lỗ mãng xông vào!” Khóe miệng hắn lại nở nụ cười châm chọc: “Ta vốn định kéo ngươi đi cùng. Tuy rằng tu vi của ngươi không đủ nhưng lại có khế ước thú cao cấp bảo hộ. Thế nhưng nghĩ lại, tu vi của ngươi chỉ mới Kim Đan kỳ, cho dù là có khế ước thú cao cấp cũng chưa chắc có thể bảo hộ ngươi được an toàn.”
Bắc Minh nghe vậy, mắt tiếp tục híp lại, lần thứ hai nhấc chén trà lên, tựa như chẳng mấy để ý mà chậm rãi nhấp một ngụm trà, khiến cho người ta không thể biết được y đang nghĩ cái gì.
Bắc Duy, Bắc Sinh đợi Âm Tế Thiên rời khỏi Minh Thăng viện liền nhỏ giọng bàn tán về chiếc sơ trâm trên đầu Bắc Minh.
“Bắc Duy, ngươi có thấy cái trâm trên đầu Thiếu gia không?”
Bắc Duy không nhịn được mà phụt một tiếng, nhìn thấy Âm Tế Thiên đứng phía trước nên cố nhịn xuống: “Có thấy! Đâu là Thiếu phu nhân giúp Thiếu gia thủ thân như ngọc. Có cái trâm đó trên đầu thì ai mà muốn tiếp cận Thiếu gia cũng phải khựng tay.”
Âm Tế Thiên nghe được lời thì thầm của bọn họ, khóe miệng khẽ nhếch lên. Tuy rằng trâm là hắn tìm người đặt làm, thế nhưng mà Bắc Minh cài lên đầu, người khác nhìn thấy sẽ cho rằng tự Bắc Minh chủ động tìm người làm, rồi tự mình dùng.
Nói đi cũng phải nói lại, nếu như không có dũng khí hy sinh vì người thương thì sẽ chẳng dám cài đám trâm có chữ kia trên đầu, đây cũng là một biểu hiện cho thấy Bắc Minh rất để ý đến hắn. Không uổng công hắn bảo người khắc chữ: “Tịch Thiên yêu Minh nhất!”
Kỳ thực khi hắn dặn khắc những lời này, không chỉ là nói lời trong lòng hắn, mà còn muốn Bắc Minh mềm lòng mà đáp ứng cài trâm. Bất quá, lúc nói cho người điêu khắc và lúc người khác nhìn thấy những lời này, hắn thật sự rất xấu hổ. Do đó mới cố ý dùng màu vàng khảm trên chiếc trâm màu xanh nhạt, mục đích là không muốn để câu nói kia quá rõ ràng.
“Thiếu phu nhân, người đi quá rồi!” Ở phía sau, Bắc Duy kêu lên. Âm Tế Thiên lấy lại *** thần, phát hiện mình đã bất tri bất giác đi huốt Thú Viên lúc nào không hay. Bắc Sinh trêu ghẹo nói: “Thiếu phu nhân, có phải ngài lại nghĩ tới Thiếu gia không? Cho nên mới có thể đi quá luôn?”
“Ừ.” Âm Tế Thiên thành thật thừa nhận, sau đó bỏ mặc hai kẻ còn đang ngẩn người, đi thẳng vào trong Thú Viên. Vào sân, hắn liền cảm giác được không khí nơi này bất thường. Trong viện, không chỉ vừa bẩn vừa loạn, mà ngay cả các đệ tử trong thú viên cũng biếng nhác, cửa không lau, rác không quét, còn có vài đệ tử ở trong góc cười cười nói nói.
Đúng lúc có người nhìn thấy Âm Tế Thiên đến liền cuống quít kéo đồng bạn đứng lên, cung kích hô: “Tịch tổng quản!”
Các đệ tử khác nghe tiếng cũng vội vàng ngẩng đầu, nhanh chóng đứng dậy chỉnh lại quần áo rồi gấp rút tập họp trước mặt Âm Tế Thiên. Âm Tế Thiên nhìn lướt qua hơn trăm tên đệ tử Thú Viên: “Kêu tất cả đến đại điện, quản sự hay đệ tử nào không đến đều hạ xuống làm người hầu Bắc gia!”
Các đệ tử vừa nghe, lập tức chạy đi tìm những người khác ra đại điện. Chưa đầy một chén trà nhỏ, hơn sáu trăm tên đệ tử và quản sự toàn bộ đã đến đông đủ. Âm Tế Thiên ngồi ở vị trí tổng quản, không nhanh không chậm mà uống trà nóng do đệ tử bưng tới. Hắn nhìn đám đệ tử và quản sự đang dần mất kiên nhẫn, khóe miệng khẽ cong lên. Sau khi uống trà xong mới rì rì mở miệng: “Ai nói cho ta biết, vì sao Thú Viên không có đệ tử nào quét tước?”
Lập quản sự nói: “Không có tổng quản cho nên sẽ không có người điều phối chuyện quét tước!”
Âm Tế Thiên nhướng mày lên: “Nói như vậy chuyện điều phối quét dọn cũng là do tổng quản phụ trách?”
“Dạ.”
Âm Tế Thiên cười khẽ một tiếng: “Nếu đến cả chuyện điều phối quét tước cũng cần tổng quản ra mặt, vậy quản sự như ngươi để làm gì?”
Hắn không cho quản sự thanh minh, tiếp tục nói: “Ngươi đừng vội nói, để ta đoán! Nếu tổng quản là người an bài chuyện quét tước, vậy quản sự như ngươi sẽ là người quét dọn?!”
Đệ tử Thú Viên đứng xung quanh đồng loạt che miệng cười trộm. Lập quản sự đỏ mặt trừng Âm Tế Thiên: “Ngươi…”
Ánh mắt Âm Tế Thiên bỗng trở nên khắc nghiệt: “Chẳng nhẽ ta nói sai rồi? Chuyện nhỏ như quét tước cũng đợi tổng quản phụ trách, vậy giữ quản sự lại làm gì?” Ánh mắt hắn sắc lẻm, lia đến mười lăm tên quản sự: “Ta hạn cho các ngươi trong vòng nửa canh giờ, sắp xếp cho các đệ tử dọn dẹp sạch sẽ Thú Viên từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài. Nếu không thì chức quản sự không cần các ngươi làm nữa!”
Hơn sáu trăm tên đệ tử đều hít hà. Mà mười lăm trên quản sự nhất thời hai mắt đều trừng đến đỏ cả lên!