Phật Môn Ác Thê

Chương 191: Đừng có nhịn

Âm Tế Thiên vừa cùng Bắc Sinh, Bắc Duy bước ra khỏi Minh Thăng Viện, lập tức mọi ánh mắt xung quanh đều đổ dồn tới.

Đặc biệt là những đệ tử đi ngang qua, ai cũng nhất nhất cung kính kêu Thiếu phu nhân. Giọng nói, thái độ so với lúc được thưởng linh thạch càng to, càng tích cực, càng ân cần hơn. Làm cứ như Âm Tế Thiên chỉ liếc mắt một cái là có thể nhớ hết bọn họ vậy!

Rời khỏi Bắc phủ, Bắc Sinh lập tức xì một tiếng: “Lúc Thiếu phu nhân còn chưa phải là Ngự thú sự cấp mười, bọn họ đối xử với Thiếu phu nhân như thế nào? Hiện tại biết Thiếu phu nhân là Ngự thú sư cấp mười rồi mới liều mạng lấy lòng, có phải là đã quá muộn hay không!”

Âm Tế Thiên nghĩ đến sự nhiệt tình của các đệ tử Bắc gia, nhếch môi cười châm chọc, hỏi: “Có nơi nào ở Bắc hoàng thành nhận làm ngọc trâm không?”

Bắc Duy nhanh chóng nói: “Có ạ! Có một cái Ngọc Y *** thuộc Hoa gia ở Phố Thương Nghiệp. Có thể đặt áo bào, cũng có thể yêu cầu bọn họ làm ngọc trâm. Còn bán son phấn bột nước cho các cô nương!”

“Đi! Chúng ta đi xem!”

Ba người vừa vào Ngọc Y ***, Âm Tế Thiên liền đi thẳng đến quầy hàng bày ngọc sức!

Ban đầu, chưởng quầy là chú ý tới hai người Bắc Sinh và Bắc Duy đang mặc áo bào của Bắc gia, rồi mới nhìn về phía tiểu công tử xinh đẹp mà bọn họ theo phía sau.

Ngay khi thấy chu sa chí giữa mày Âm Tế Thiên, ánh mắt chưởng quầy liền sáng lên, nhanh chóng gọi tiểu nhị tới, nhỏ giọng dặn dò vài câu sau đó tự mình tiến lên chào đón: “Vị tiểu công tử này, ngài muốn mua ngọc trâm sao?”

Âm Tế Thiên tùy tiện cầm trâm cài tóc dành cho nam tử lên nhìn một chút, hỏi: “Ở đây có làm trâm cài tóc theo yêu cầu không?”

“Đương nhiên có! Dạ thưa, không biết tiểu công tử muốn làm trâm cài loại gì! Chúng ta còn có bản vẽ tay cho công tử lựa chọn.”

Âm Tế Thiên thấy thái độ săn đón của chưởng quầy, tâm trạng cũng tốt lên theo: “Ta muốn làm…”

Hắn đột nhiên dừng nói nhìn Bắc Sinh và Bắc Duy đang đứng hai bên phải trái nói: “Các người đi chung quanh một chút, đừng cản trở ta cùng chưởng quầy thảo luận công việc!”

Chưởng quầy cười nói: “Tiểu công tử, trong cửa hàng có phòng trà, chúng ta có thể vào bên trong bàn chuyện.”

Bắc Sinh phản đối nói: “Không được!”

Gã cũng không muốn lại một lần nữa để lạc mất Thiếu phu nhân ngay dưới mí mắt của mình!

Bắc Duy theo sau nói: “Thiếu phu nhân! Chúng ta ở ngay phụ cận đi dạo một chút, nếu ngài có gặp chuyện gì, phải gọi chúng ta một tiếng!”

Âm Tế Thiên phất phất tay, tiếp tục cùng chưởng quầy thương thảo: “Ta muốn làm như thế này!”

Âm Tế Thiên chấm chấm mực vẽ lên giấy hình mẫu của ngọc trâm cùng với hoa văn điêu khắc trên đó, tiếp theo chọn lựa màu sắc, cuối cùng còn định chế thêm vòng tay và vòng cổ.

Chưởng quầy nhất nhất đem yêu cầu của Âm Tế Thiên đều ghi vào sổ, viết viết, bỗng nhiên lại nhịn không được phì cười một tiếng, rồi vội vàng nhịn lại.

Âm Tế Thiên liếc ông ta một cái: “Ngươi muốn cười thì cứ việc cười đi! Đừng có kềm nén sẽ dễ bị nội thương lắm đấy!”

Lúc hắn định chế cái này, cũng đã chuẩn bị tốt việc bị người khác giễu cợt. Chính vì như thế nên mới bảo bọn Bắc Sinh đi xa một chút!

Chưởng quầy không được tự nhiên mà ho nhẹ một tiếng: “Xin lỗi, tiểu công tử!”

Đúng lúc này, bên cạnh truyền đến một thanh âm kinh ngạc: “âm đ*o hữu!”


Âm Tế Thiên quay đầu nhìn lại, người tới chính là nam tử trẻ tuổi mà hắn gặp được ở cửa hàng Hoa gia khi kiểm tra!

Hắn mỉm cười: “Thanh Liên đạo hữu!”

“Chúng ta như vầy có tính là hữu duyên không!” Thanh Liên cười đi đến trước mặt Âm Tế Thiên, nhìn trâm cài tóc trên mặt bàn: “Người muốn mua trâm cài tóc sao?”

“Ta muốn đặt làm trâm cài tóc!”

Thanh Liên lấy lệnh bài bên hông đưa cho chưởng quầy xem: “Ta là quản sự vườn thú của Hoa gia, hắn định làm gì đều tính lên cho ta!”

Âm Tế Thiên phản đối nói: “Không được! Ta làm trâm cài tóc là để tặng cho người ta! Làm sao lại để ngươi trả tiền được!”

Thanh Liên cười nói: “Đã như vậy, kia xin mời chưởng quầy, lấy giá cả hợp lí nhất bán cho vị tiểu công tử này!”

“Được!” Chưởng quầy cười chuyển sang nhìn Âm Tế Thiên: “Không biết tiểu công tử còn yêu cầu gì nữa không?”

Âm Tế Thiên nóng lòng muốn trâm cài tóc làm xong nhanh lên một chút, liền hỏi: “Có thể trong vòng hai ngày, đem vật ta yêu cầu làm xong không?”

“Đương nhiên có thể! Đến lúc đó, chúng ta sẽ phái người đưa đến quý phủ cho ngài!”

Âm Tế Thiên lại dặn dò vài câu, hoàn tất tiền đặt cọc, mới nói với Thanh Liên: “Không nghĩ tới mới mấy ngày không gặp, Thanh Liên đạo hữu đã là tiểu quản sự của Hoa gia rồi!”

Thanh Liên mỉm cười một cái: “Ta cũng thật không ngờ ngươi là người Bắc gia, thảo nào lại không muốn cùng ta vào Hoa gia.”

Thanh Liên đưa mắt nhìn quanh bốn phía: “Nơi này không tiện nói chuyện, chi bằng chúng ta đến trà lâu uống chén trà tiên, như thế nào?”

Tất nhiên là Âm Tế Thiên không có ý kiến, gọi Bắc Sinh, Bắc Duy rồi cùng Thanh Liên đi đến trà lâu.

Bốn người chọn một sương phòng của trà lâu, gọi ít trà và điểm tâm, ngồi xuống ngay bên cạnh cửa sổ.

Thanh Liên mở miệng nói “âm đ*o hữu, có chuyện không biết có nên nói hay không!”

“Thanh Liên đạo hữu, có chuyện cứ nói đừng ngại!”

Thanh Liên thấy Âm Tế Thiên nói vậy thì cũng không ngần ngừ nữa: “âm đ*o hữu vừa là tăng lữ của Vạn Phật tự, vừa là người Bắc gia, hiện giờ lại là Ngự thú sư cấp mười. Chuyện này đối với tu sĩ chính phái mà nói quả là sự kiện đáng để cao hứng. Tuy nhiên, đối với người tà phái mà nói, ngươi là cái gai đâm trong tay bọn họ, cũng đâm trong mắt bọn họ, bọn họ thề nhất định sẽ tìm cơ hội mang ngươi đi. Hơn nữa năm vị tà tu lão tổ đều tụ tập tại Nam bộ, đối với ngươi càng như là hổ rình mồi. Nếu như không thể mang ngươi đi được, lấy tính cách của nhóm người đó, nhất định sẽ giết ngươi, khiến ngươi không thể đứng về phía chính phái. Cho nên, âm đ*o hữu, ngươi vẫn nên ít ra khỏi Bắc gia là tốt nhất!”

Âm Tế Thiên nhăn mày!

Lúc nãy hắn ra ngoài, một lòng cũng chỉ nghĩ muốn làm ngọc trâm, đúng là không cân nhắc đến việc này!

“Đa tạ Thanh Liên đạo hữu đã nhắc nhở!”

Thanh Liên thấy đề tài quá mức nghiêm túc, liền nói sang chuyện khác: “Nghe nói âm đ*o hữu chuẩn bị cùng Minh thiếu gia của Bắc gia đại hôn, vậy ta trước chúc ngươi cùng Minh thiếu gia bạch đầu giai lão, vĩnh kết đồng tâm!”

Âm Tế Thiên chân thành nói lời cảm tạ: “Cảm ơn! Đến lúc đó Thanh Liên đạo hữu nhất định phải đến Bắc gia uống một ly!”

Tuy hắn thấy hôn lễ giũa nam nhân và nam nhân làm cho hắn cảm thấy không được tự nhiên, nhưng mà lúc nghe người khác chúc hắn cùng Bắc Minh sống đến bạc đầu, lại không kiềm được cảm thấy vui vẻ.


Thanh Liên nhìn nụ cười mỹ lệ này, không khỏi thất thần, thậm chí quên phải nói lời tạ ơn với Âm Tế Thiên!

“Tịch Thiên!” Đột nhiên một đạo thanh âm trong trẻo từ dưới lầu truyền lên!

Âm Tế Thiên vừa cúi đầu nhìn, liền nhìn thấy Hiên Viên Duật đang ở dưới lầu vẫy vẫy tay với hắn, đứng bên cạnh Hiên Viên Duật còn có Thanh Hải, Thanh Thư và Huyền Ngọc trưởng lão!

Lúc này, sắc mặt Huyền Ngọc trưởng lão đặc biệt khó coi, ánh mắt thỉnh thoảng còn trừng về phía hắn. Bất quá, hình như không phải trừng hắn, mà là Thanh Liên!

Âm Tế Thiên nhỏ giọng hỏi: “Thanh Liên đạo hữu, có phải ngươi đã trêu chọc gì Huyền Ngọc trưởng lão không?”

Thanh Liên đầy mặt mê man: “Không có ah! Ta chỉ mới gặp nàng có mấy lần!”

“Vậy sao nàng lại trừng ngươi?”

“Có thể là…”

Thanh Liên đột nhiên đem lời định nói dừng lại!

Thanh Liên nghĩ, chắc một màn si mê ngắm nhìn Âm Tế Thiên ban nãy, đã bị Huyền Ngọc trưởng lão thấy được. Cho nên sắc mặt của Huyền Ngọc trưởng lão mới trở nên khó coi như vậy. Dù sao đi nữa, người Thanh Liên nhìn cũng chính là con dâu của nàng!

“Tịch Thiên! Lúc chúng ta rời khỏi Bắc gia, ta nghe nói Minh sư đệ lại bất tỉnh! Ngươi thân là đạo lữ của hắn, lại có thể nhàn hạ thoải mái ở trong này uống trà, có phải quá không quan tâm đến đạo lữ của mình rồi hay không?”

Cái gì?

Bắc Minh lại bất tỉnh?

Âm Tế Thiên đột nhiên đứng lên, vội vàng cáo biệt với Thanh Liên sau đó theo bọn Bắc Sinh rời khỏi trà lâu!

Thanh Liên trông theo bóng dáng Âm Tế Thiên lo lắng rời đi, đáy mắt hiện lên một tia chua sót!

Hiên Viên Duật nhìn đến thân ảnh đang dần khuất sau ngoài cửa sổ, khóe miệng hơi hơi nhếch lên.

“Duật nhi, tại sao ngươi lại nói cái điềm gở là Minh nhi bất tỉnh chứ?”

Hiên Viên Duật hàm tiếu nói: “Hẳn sư phụ không muốn nhìn thấy Tịch Thiên cùng cái tên nam tử trẻ tuổi kia ở cùng một chỗ phải không?”

Mặc kệ Huyền Ngọc trưởng lão có nnghĩ cái gì, y cũng không muốn Âm Tế Thiên ngồi nói chuyện với nam nhân khác.

Huyền Ngọc trưởng lão nghi hoặc hỏi: “Việc này thì liên quan gì đến chuyện Minh nhi bất tỉnh?”

“Sư phụ, ngài xem!” Hiên Viên Duật chỉ một ngón tay ra phía sau!

Huyền Ngọc trưởng lão quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Âm Tế Thiên lo lắng mang theo hai người Bắc Sinh vọt ra khỏi khách ***.

Nàng liền thông suốt: “Hắn là đang lo lắng cho Minh nhi!” Huyền Ngọc trưởng lão hừ nhẹ một tiếng: “Coi như hắn có chút lương tâm! Cũng không uổng công Minh nhi khăng khăng muốn chọn hắn làm đạo lữ!”

Hiên Viên Duật cười mà không nói!

Âm Tế Thiên vội vàng chạy về Minh Thăng Viện, nhưng mà không thấy thân ảnh của Bắc Minh ở trong phòng!

Hắn từ trong phòng vọt ra, vội vàng túm lấy một gã người hầu hỏi: “Bắc Minh đâu?”

Nam phó hơi sửng sốt: “Hình như Minh thiếu gia ở trong phòng vú Liễu!”

“Sân của vú Liễu ở đâu?”

Nam phó chỉ tay về phía Tây viện, Âm Tế Thiên vội vàng chạy về hướng đó.

Vừa mới vào trong sân, liền nghe được tiếng nói đầy sốt ruột của bà vú Liễu: “Thiếu gia! Tay ngài cầm ngược rồi! Không phải chải như vậy!”

“Vậy chải làm sao?”

Âm Tế Thiên nghe được thanh âm trầm thấp hữu lực kia, liền thở phào nhẹ nhõm, không khỏi thả chậm lại cước bộ, đi tới phòng của vú Liễu.