Bắc Minh ngớ cả người! Lời nói lạnh lùng cùng ánh mắt không nhiệt độ kia, như đang chứng tỏ cho y thấy, hắn thực sự không biết y là ai. Âm Tế Thiên híp mắt, bước tới gần khuôn mặt đầy hoảng hốt của Bắc Minh: “Nói! Ngươi là ai? Sao ngươi biết tên của ta?”
Ấn đường Bắc Minh càng nhíu chặt hơn, y mím môi không nói được một lời, mắt chằm chằm nhìn khuôn mặt *** xảo đầy lạnh lẽo của Âm Tế Thiên. Y chẳng hiểu vì cớ gì Tịch Thiên lại đột nhiên không biết y là ai. Hiện giờ, cách giải thích duy nhất là hắn bị say rượu. Bởi, có kiểu người khi say thì ăn nói linh ***, có kiểu người khi say sẽ điên điên dở dở, cũng có kiểu người như Tịch Thiên, nhìn thì có vẻ tỉnh tảo nhưng thật ra đã say khướt rồi!
Bất quá, uống rượu cũng đâu thể nào mất trí nhớ! Chẳng lẽ bị tu sĩ cao giai đoạt xá?
Tuy nhiên nếu bị đoạt xá thì y sẽ phát hiện ra ngay chứ. Hơn nữa, nếu bị đoạt xá hắn sẽ chẳng biết đường chạy về khách *** được. Vậy chuyện này nên giải thích thế nào, chẳng lẽ thật sự khi say rượu là bị mất trí nhớ sao?
Sắc mặt Bắc Minh trầm xuống, y tuyệt đối không chấp nhận chuyện này. Bắc Minh cười lạnh nói: “Sáng nay khi hoan ái với ngươi, ta có để lại dấu hôn ở đùi non, bụng, lưng, cả xương quai xanh của ngươi nữa. Ngươi nói thử xem, ta là ai?”
Âm Tế Thiên nghe vậy, đáy mắt bắn ra hàn quang: “Có phải ngươi muốn ta xé rách miệng của ngươi ra thì ngươi mới chịu nói thật đấy nha?” Rồi như chợt nghĩ tới cái gì, khuôn mặt Âm Tế Thiên tràn đầy giận dữ, hắn vươn tay túm lấy cổ áo Bắc Minh, kéo tới gần mình, gằn giọng: “Đừng nói ngươi đã bắt y đi?”
Bắc Minh ngơ ngác, y bắt ai cơ? Lúc này Bắc Đẩu và Tuyết Sư từ ngoài phố trở về, bắt gặp Âm Tế Thiên đang giận giữ lôi kéo cổ áo Bắc Minh không buông, nhất thời cũng sửng sốt theo.
“Thiếu gia, Thiếu phu nhân, chuyện này là….”
Âm Tế Thiên cười lạnh: “Thì ra ngươi còn có đồng lõa.”
Đồng lõa? Bắc Minh lại ngơ ngác tiếp. “Hắn uống rượu!” Trong giọng nói nhàn nhạt của Bắc Minh không khỏi có phần bất đắc dĩ.
Tuyết Sư đứng ở bên cạnh Bắc Đẩu vừa thấy Âm Tế Thiên, mắt bỗng trợn to: “Khí tức trên người hắn khác lắm!”
Nếu như nói khí tức trên người Âm Tế Thiên trước kia khiến cho nó phải thuần phục, phải sợ sệt. Vậy thì hiện tại, khí tức Âm Tế Thiên phát ra lại làm cho từng giọt máu, từng cọng lông trên người nó đều cực kỳ kinh hãi.
Bắc Minh lo lắng: “Chẳng lẽ bị đoạt xá?”.
“Không đâu!” Tuyết Sư cũng không thể nói rõ nguyên nhân.
Bắc Đẩu lấy lại *** thần: “Có uống say cũng đâu đến nỗi không nhận ra chúng ta được. Hơn nữa, bộ dạng Thiếu phu nhân hoàn toàn không giống như là uống say!”
Âm Tế Thiên túm lấy áo Bắc Minh, lạnh lùng nói: “Các ngươi đừng có đánh trống lảng! Nói mau! Ngươi giấu y ở đâu rồi!!!???”
Bắc Minh kiềm chế sự kích động hỏi: “Y là ai?”
“Minh! Ngươi giấu Minh ở đâu?”
Bắc Minh lại ngơ ngác lần ba. Bắc Đẩu nhắc nhở nói: “Thiếu gia! Ngài ăn Dịch Dung Đan nên hắn mới không nhận ra ngài!”
Nhưng mà cũng không đúng lắm! Hai người bọn họ đâu có ăn Dịch Dung Đan, sao Thiếu phu nhân không nhận ra bọn họ? Giờ, Bắc Minh mới nhớ ra sáng nay mình đã ăn Dịch Dung Đan, y lập tức lấy Tẩy Dung Đan ra ăn ngay trước mặt Âm Tế Thiên, rất nhanh liền khôi phục lại dung mạo vốn có. Âm Tế Thiên ngớ người: “Ngươi…”
Hắn vội vàng đưa mũi lại gần Bắc Minh ngửi ngửi. Sau khi xác định đây quả đúng là mùi hương quen thuộc thì sắc mặt mới buông lỏng, hàn khí xung quanh cũng biến mất, kế tiếp nhào vào trong ngực Bắc Minh, lo lắng nói: “Ta còn nghĩ rằng ngươi bị bọn họ bắt đi mất!!”
Bắc Minh ôm lấy Âm Tế Thiên, phát hiện hắn đang nhè nhẹ run, không khỏi nghi hoặc hỏi: “Bọn họ nào?”
“Quang Thần Tướng của Đế Thiên!”
Bắc Minh, Bắc Đẩu, Tuyết Sư – ba người đều sửng sốt!
Nếu Âm Tế Thiên chỉ nói hai chữ Đế Thiên thì có khi bọn họ còn cho rằng đây là một cái tên bình thường mà thôi. Thế nhưng lại còn thêm ba chữ Quang Thần Tướng, đây chính là Thần Tướng đi theo bên người của Đế Thiên – người thống trị Thần giới trong truyền thuyết!
Bắc Đẩu cười ra tiếng: “Đúng là Thiếu phu nhân uống say rồi!”
Bắc Minh day day huyệt thái dương, nếu y biết sau khi Tịch Thiên uống rượu xong sẽ làm loạn như thế này, y đã sớm ngăn cản! Y vỗ nhẹ lưng Âm Tế Thiên nói: “Chúng ta về phòng nghỉ ngơi thôi!”
Âm Tế Thiên đột nhiên ợ lên hơi rượu: “Ta còn muốn uống thêm. Còn chưa uống đã!” Hắn lại quay sang nhìn Bắc Đẩu và Tuyết Sư nói: “Các ngươi có muốn uống không? Ta vừa thắng được mười vò rượu ngon đó!”
Bắc Đẩu thở ra một hơi: “Cuối cùng cũng nhận ra chúng ta!”
Âm Tế Thiên quay sang nhìn Bắc Minh, đột nhiên nhăn mày lại: “Sao lại có hai Minh thế này?”
Bắc Minh vội vàng lôi hắn đi về phía phòng nghỉ, vừa đi vừa nói: “Do ngươi say chứ sao!”
“Không phải! Là hồn phách trong người ngươi không ổn định!” Âm Tế Thiên khẳng định nói. Ngay lập tức, Bắc Minh khựng bước chân lại, xoay người hỏi hắn: “Ngươi nói gì cơ?”
Âm Tế Thiên chớp chớp hai mắt: “Ta nói ta còn muốn uống rượu nữa!”
“…”
Bắc Minh theo dõi gương mặt vô tội của hắn, một khắc sau mới lại lôi kéo hắn trở về phòng. Tuy nhiên, người bị y kéo bỗng kinh ngạc nói: “Sao trong người ngươi chỉ có một mảng ngụy hồn! Hồn thật của ngươi đâu rồi?”
Lần thứ hai Bắc Minh khựng bước chân, y xoay người nhìn chằm chằm vào Âm Tế Thiên: “Ngươi nói lại xem?”
Âm Tế Thiên cũng lần thứ hai chớp chớp mắt nói: “Ta nói ta còn muốn uống rượu nữa!”
Bắc Minh: “…” Không phải là hắn cố ý đó chứ? Bắc Minh nheo nheo mắt, thế nhưng nhìn làm sao cũng không tìm được manh mối gì. Tuy nhiên, khi lần thứ ba y xoay người, lại nghe thấy người phía sau lo lắng nói: “Minh! Mảng ngụy hồn này chỉ chống đỡ được một thời gian ngắn nữa thôi. Ngươi phải đi tìm hồn thật của ngươi về. Nếu không…”
Lúc này, Bắc Minh không dừng bước chân nữa, vẫn bình thản dắt tay Âm Tế Thiên kéo hắn đi vào phòng. Thế nhưng, khi vào phòng thì Âm Tế Thiên lại không nói nữa!
Bắc Minh nghi hoặc xoay người, liền thấy Âm Tế Thiên giãy tay ra, sau đó nhào vào ngực y. Âm Tế Thiên dùng ngón tay nhẹ nhàng vẽ vẽ vòng vòng lên ngực Bắc Minh, nói: “Minh, rất lâu rồi chúng ta chưa hoan ái!”
Cổ họng Bắc Minh căng lên. Đây là lần đầu tiên Tịch Thiên chủ động với y. Âm Tế Thiên thấy y không đáp thì hơi ngẩng đầu, bắt gặp hầu kết Bắc Minh xao động, bèn chậm rãi nói: “Hôm nay cứ để ta hầu hạ ngươi!” Hắn tiến lên vài bước, ép Bắc Minh lùi về phía sau, sau đó đẩy Bắc Minh ngã xuống giường, còn mình thì nằm lên người y. Bắc Minh nhanh chóng lấy Tẩy Dung Đan ra: “Vậy ngươi ăn cái này đi đã!”
Y cũng không muốn hoan ái với một gương mặt xa lạ như thế này. Âm Tế Thiên vươn đầu lưỡi đỏ mọng, liếm liếm môi: “Đút cho ta đi!”
Con ngươi đen láy của Bắc Minh lóe lên tia lửa nóng rực, hô hấp cũng rối loạn, y vươn tay đưa thuốc đến bên môi hắn. Thế nhưng Âm Tế Thiên lại lắc lắc đầu: “Ta muốn ngươi đút ta bằng miệng cơ!”
“Thật là một tiểu yêu *** mê người!” Một tay Bắc Minh cho Tẩy Dung Đan vào miệng mình, một tay đè Âm Tế Thiên xuống giường, cực kỳ chuẩn xác mà hôn lên đôi môi đỏ mọng, truyền Tẩy Dung Đan qua cho hắn. Âm Tế Thiên rất phối hợp, nuốt Tẩy Dung Đan xong thì cuốn lấy đầu lưỡi của Bắc Minh, quấn quýt giao triền. Đồng thời hai tay hắn cũng không nhàn rỗi, hắn khơi vạt áo của Bắc Minh ra, vói vào bên trong. Bắc Minh vì thế mà hơi thở gấp gáp hơn. Dưới sự hầu hạ đầy thuần thục của Âm Tế Thiên, y cảm thấy hôn môi sẽ chẳng thể nào thõa mãn được, hai tay không chút kềm giữ mà lướt đi trên thân thể hắn.
Ngay khi y muốn càng nhiều thêm nữa thì đột nhiên, Âm Tế Thiên ngã trên người y, không gượng dậy nổi. Bắc Minh sửng sốt, tưởng rằng hắn bị làm sao nên vội vàng đỡ hắn dậy, ai ngờ nghe thấy thiếu niên đang nhắm tịt hai mắt kia nói: “Ta còn muốn uống rượu!”
Sau đó liền ngủ luôn!
“…”
Bắc Minh vừa tức vừa bất đắc dĩ, không còn cách nào khác hơn là cởi áo khoác hắn ra để cho hắn ngủ thoải mái một chút. Sau đó chỉnh lại quần áo trên người mình rồi bước ra ngoài, vừa lúc đụng phải Bắc Đẩu đang bưng trà giã rượu tới.
“Chủ tử, đây là trà giã rượu ta bảo đầu bếp của khách *** làm!”
Bắc Minh nhàn nhạt nói: “Trước cứ để trong phòng đi!”
“Dạ!”
Bắc Minh theo sau Bắc Đẩu vào phòng: “Đợi đã, ngươi bày một cái cao cấp trận pháp trong phòng này đi!”
“Dạ!” Bắc Đẩu đáp lời xong, khuôn mặt mới có chút do dự, sau đó khuyên nhủ: “Chủ tử, ở nhân giân không có thừa linh khí, ngài không nên ở lại đây lâu!”
Bắc Minh liếc gã một cái, thản nhiên nói: “Ta tự biết chừng mực!”
Bắc Đẩu không chịu bỏ qua, tiếp tục khuyên: “Nếu tiếp tục ở lại, chỉ sợ Thiếu phu nhân sẽ phát hiện ra một thân phận khác của ngài!”
Bắc Minh nhăn nhăn mày, nhớ tới lời nói lúc ở cầu thang của Âm Tế Thiên: “Có lẽ sớm đã bị phát hiện!” Nhưng y cũng cảm thấy Tịch Thiên không có phát hiện, bởi vì sau khi say rượu Âm Tế Thiên có chút gì đó rất kỳ lạ. Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng của tiểu nhị: “Khách quan, Túy Đông Lâu cho người đem rượu tới!”
Bắc Minh nhíu nhíu mày, dặn dò: “Nhân lúc Tịch Thiên còn chưa tỉnh, ngươi đem mấy vò rượu kia xử lý đi. Không được mang về Tu Chân giới, một vò cũng không!”
“Dạ!”
“Từ từ!”
Bắc Minh bỗng cản Bắc Đẩu lại. Y chợt nhớ đến chuyện sau khi Tịch Thiên uống say sẽ chủ động cầu hoan với bộ dạng mê người vừa rồi, trong lòng không khỏi lưỡng lự. Y bất đắc dĩ thở dài: “Thôi giữ lại! Sau đó ngươi qua Túy Đông Lâu mua thêm một trăm vò mang về Tu Chân giới!”