Phật Môn Ác Thê

Chương 166: Ngự thú sư cấp mười không còn là truyền thuyết

Nửa kia ngày càng đậm dần cho đến khi trở thành màu đen, lúc này yêu đan mới hoàn toàn chấm dứt quá trình biến đổi. Ngay sau đó ánh sáng lập tức bừng lên, hai màu sắc trên viên yêu đan bắt đầu chiếu rọi, trong nháy mắt, nửa bên phòng thì bị bao phủ bởi ánh sáng màu đen, còn nửa bên kia thì bao phủ ánh sáng màu đỏ, tạo nên cảm giác vô cùng quỷ dị!

“Mười… mười… mười… mười… mười… mười… mười… mười… cấp mười!!”

Hoa Phong Tín kích động đến nỗi hai tay run lên, hưng phấn lặp đi lặp lại chữ ‘mười’ nửa ngày trời mới nặn ra được trọn câu ‘cấp mười’. Hoa Tàng khiếp sợ nhìn chằm chằm viên yêu đan màu đỏ đen trước mắt, khó có thể tin được mà lầm bầm: “Thật sự xuất hiện cấp mười ư?!”

Bách Lý chân nhân lại càng không thể ngăn chặn được sự hưng phấn của mình, hắn chẳng thèm để ý đến hình tượng, cười lớn: “Ha ha! Ngự thú sư cấp mười không phải là truyền thuyết! Không phải là truyền thuyết nữa rồi!!”

Mấy vị quản sự khác có mặt trong phòng cũng bị sự biến hóa của yêu đan cấp mười làm cho nghẹn họng, đứng im như trời trồng, thiếu chút nữa đến thở cũng quên luôn. Đúng lúc này, ánh sáng đỏ đen kia đột nhiên xoay chuyển một vòng, giống như là đang ra hiệu lệnh, nhất thời trừ bỏ viên yêu đan sát trong góc phòng vẫn là màu xanh nhạt, toàn bộ những viên yêu đan cấp mười còn lại bỗng đồng loạt chuyển thành màu đỏ đen, làm tất cả mọi người có mặt nơi này khiếp sợ không thôi!

Trong nháy mắt, cả phòng hoàn toàn im ắng. Không biết đã bao lâu trôi qua, Hoa Phong Tín mới lấy lại *** thần, lo lắng hỏi: “ Bách… Bách Lý, chuyện gì vậy?”

Bách Lý chân nhân cả kinh, vội vàng bấm tay tính toán một lúc lâu mới lắc đầu thở dài: “Ta không tính ra được! Bất quá có thể làm cho toàn bộ yêu đan cấp mười sáng lên cùng một lúc thì cũng đủ biết người này không phải là một Ngự thú sư cấp mười bình thường”. Hắn nhìn những viên yêu đan cấp mười rực sáng kia, tựa hồ chợt nghĩ ra chuyện gì, không khỏi ngớ người: “Ta rốt cục hiểu được lý do vì sao quẻ bói bắt phải chuẩn bị mười viên yêu đan cấp mười rồi. Hóa ra là muốn cho ta biết sẽ có người bất phàm tới đây.”

Bách Lý thấy cũng có lý, mắt không khỏi lóe lên, cười nói: “Hoa Tàng, trừ yêu đan của Hoa gia ra, lập tức mang những viên yêu đan còn lại đi trả trở về. Thừa dịp ánh sáng chưa tắt mất, để cho mọi người biết cuối cùng thì Tu Chân giới cũng có được Ngự thú sư cấp mười. Biết được tin tức kinh người này, bọn họ sẽ cảm thấy không uổng phí khi đã cho ta mượn yêu đan!”

Hoa Phong Tín lo lắng nói: “Để một mình Hoa Tàng cầm 28 viên yêu đan cấp mười trả trở về, chỉ sợ rất nguy hiểm!”

Yêu đan cấp mười cực kỳ trân quý, những gia tộc và môn phái lớn mới có được một hai viên mà thôi. Nếu như nhỡ bị cướp mất, bọn họ biết ăn nói làm sao đây?

Bách Lý chân nhân mỉm cười: “Xin gia chủ yên tâm! Lúc mượn yêu đan ta đã sớm tính qua. Một mình Hoa Tàng đem trả yêu đan là an toàn nhất. Nếu phái theo quá nhiều người hộ tống, lại càng khiến người khác chú ý hơn! Thêm vào đó, không ai mà ngờ tới ta sẽ mượn một lúc đến 28 viên yêu đan cấp mười!” Hắn biết Hoa Phong Tín vẫn còn lo lắng, lại nói: “Tuy rằng lần này Hoa gia trắng trợn tuyển nhận Ngự thú sư, nhưng họ chỉ nghĩ chúng ta dùng một hai viên yêu đan cấp chín là cùng, cho nên chẳng ai phải vì một hai viên yêu đan cấp chín mà làm chuyện mạo hiểm. Mặc dù các Ngự thú sư khi rời đi cửa hàng có nói với xung quanh rằng chúng ta dùng rất nhiều yêu đan để làm thí nghiệm, nhưng kẻ có mưu đồ hẳn là nghĩ chúng ta đã sớm cất cẩn thận yêu đan cấp chín đi rồi, cho dù có muốn cũng không thể cướp được!”

“Về phần các tiền bối bị ta mượn đi yêu đan cấp mười, gia chủ lại càng không cần lo lắng bọn họ sẽ có tâm tư gì. Mỗi vị tiền bối ta đều chỉ mượn một viên yêu đan, đồng thời hai bên cùng lập lời thề sẽ không đem chuyện này nói ra ngoài. Cho nên bọn họ hoàn toàn không biết ta đi khắp nơi mượn yêu đan, huống chi ta còn biết bói toán tránh xui, bọn họ sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Hoa Phong Tín nghe giải thích như thế, cũng thấy an tâm hơn nhiều, bất quá vẫn dặn dò Hoa Tàng: “Hoa Tàng, ngươi ra ngoài bằng mật đạo của cửa hàng!”


Hoa Tầng cất 28 viên yêu đan vào Nhẫn không gian sau đó đáp: “Dạ!”

Bách Lý chân nhân chợt nhớ ra chuyện gì, vội vàng chỉ vào Yêu đan cấp mười hỏi: “Đúng rồi! Người vừa đứng ở đây là ai?”

Hoa Phong Tín nghĩ nghĩ: “Hình như là cái người đội đấu lạp! Chúng ta có nên phái hạ nhân đuổi theo hắn không?”

Bách Lý chân nhân nhanh chóng ngăn cản lại: “Không cần! Nếu chúng ta phái người đuổi theo hắn, sẽ làm người ta cảm thấy chúng ta có ý đồ không tốt!”

Lúc này, quản sự lầu một mới lấy lại *** thần nói: “Khởi bẩm gia chủ, lúc ở lầu một tiểu nhân có nhìn thấy qua người này. Hắn là một thiếu niên tầm chừng mười lăm mười sáu, giữa hai mày có một nốt chu sa chí. Vẻ ngoài của y rất… rất…”

Gã suy nghĩ một hồi lâu mới tìm được từ để miêu tả vẻ ngoài của Âm Tế Thiên: “Rất diễm lệ, hơn nữa người này với Thanh Liên thiếu gia còn khá quen thân với nhau!”

Nghe quản sự lầu một nhắc tới Thanh Liên, Bách Lý chân nhân lập tức nở nụ cười: “Đúng rồi! Sao ta lại quên mất Thanh Liên và người này là có duyên phận! Nhanh! Mau gọi Thanh Liên tới!”

“Dạ!” Quản sự lầu một vội vội vàng vàng rời đi. Chỉ một lát sau, Thanh Liên bước vào, nhìn Bách Lý chân nhân nghi hoặc hỏi: “Cha! Các người tìm ta có chuyện gì?”

Bách Lý chân nhân chỉ về phía chiếc bàn cạnh cửa, nói: “Ngươi xem!”

Thanh Liên nhìn theo hướng Bách Lý chân nhân chỉ, vừa nhìn thấy màu sắc phát ra từ yêu đan kia liền kinh ngạc đến nỗi á khẩu. Hoa Phong Tín nhìn Thanh Liên há hốc, không nhịn được cười ha hả: “Bách Lý, ngươi xem Thanh Liên kinh ngạc chưa kìa!”

Bách Ký chân nhân cười khẽ!

“Mười… mười…” Thanh Liên chớt nhớ ra chuyện gì đó, kinh ngạc hét lớn: “Là âm đ*o hữu, người đứng ở chỗ này đúng là âm đ*o hữu!”


Trời ạ! Gã không hề ngờ tới thiếu niên kia lại là Ngự thú sư cấp mười! Bách Lý chân nhân hỏi: “Thanh Liên, ngươi có biết người này ở đâu không?”

Thanh Liên lập tức cứng ngắc, sau đó thất vọng lắc đầu! Bách Lý chân nhân thở dài. Thanh Liên nhìn thấy mấy cái bàn khác trống rỗng thì biết những viên yêu đan còn lại đã được trả trở về. Lúc này, trong phòng chỉ còn lại hai viên yêu đan. Thanh Liên nhìn Bách Lý chân nhân hỏi: “Cha, có phải người đã sớm tính ra được cho nên mới cố ý bố trí hai viên yêu đan của Hoa gia ở hai phía góc phòng, đúng không?”

Bách Lý chân nhân thoáng chần chừ: “Kỳ thật ta cũng không chắc chắn lắm!” Hắn không bói ra được mệnh cách của người kia, đành phải xuống tay từ con trai – người hữu duyên với người kia. Thế nhưng, cũng chỉ biết rằng nên đặt hai viên yêu đan cấp mười của Hoa gia ở hai phía góc phòng mà thôi. Lúc làm thí nghiệm, hắn từng mấy lần liếc hai phía góc phòng, thế nhưng đứng ở phía đó nếu không phải Ngự thú sư cấp bốn thì cũng là cấp năm, cuối cùng là một nhóm Ngự thú sư cấp ba. Cho nên hắn hoàn toàn không chú ý tới người kia là ai.

Thanh Liên nhìn cái bàn trước mặt mình, viên yêu đan vẫn phát ra ánh sáng màu xanh nhạt, sau đó lấy từ trong nhẫn không gian ra một viên yêu đan cấp mười, đưa trả cho Hoa Phong Tín: “Cha, ta không rõ vì sao người lại bắt ta phải che dấu thực lực của mình, lại còn muốn ta trong lần thí nghiệm thứ hai trộm đổi yêu đan cấp mười thành cấp ba!”

Bách Lý chân nhân tức giận hừ một tiếng: “Bắt ngươi đổi thành yêu đan cấp ba đương nhiên là vì tốt cho ngươi rồi! Thế nào? Sau khi bái Ngục Tuyền lão tổ xong thì trừ chuyện học tập làm Ngự thú sư còn học được cách khoe khoang thực lực của mình giống lão ta hay sao?”

Hoa Phong Tín mỉm cười: “Người trẻ tuổi thích khoe thực lực là chuyện bình thường. Huống chi Thanh Liên mới vừa tấn chức Ngự thú sư cấp chín, đương nhiên là sốt ruột muốn để người khác biết năng lực bản thân!”

Thanh Liên oan ức nhìn Bách Lý chân nhân: “Cha, ngươi biết là ta không có ý này mà! Ta chỉ đơn giản là tò mò vì sao ngươi không muốn ta để người khác biết được thực lực của mình thôi!”

Bách Lý chân nhân nhăn này lại: “Tình hình cụ thể thì ta cũng không rõ ràng lắm. Thế nhưng theo mệnh cách của ngươi cho thấy, chỉ có ẩn dấu thực lực của mình thì mối quan hệ của ngươi và âm đ*o hữu mới có thể thêm thân thiết!”

Thanh Liên vừa nghe liền mỉm cười hưng phấn: “Cha! Ý của ngươi là ta còn có thể gặp lại âm đ*o hữu?!”

Bách Lý chân nhân gật gật đầu: “Đối xử chân thành, tất sẽ nhận được kết quả hơn cả mong đợi!”

Lần này hắn không chỉ bói cho Hoa gia, mà còn bói cho cả con trai của mình. Hắn tin rằng người kia sẽ khiến con hắn thay đổi sang một vận mệnh khác! Bách Lý chân nhân nghĩ nghĩ rồi nói tiếp: “Ngươi lấy thân phận một Ngự thú sư bình thường mà vào Hoa gia, nói với Ngục Tuyền lão tổ là mình muốn trợ giúp cho Hoa gia. Còn hai ngàn viên linh thạch tuyệt phẩm hôm nay đoạt được, cứ cầm đi hiếu kính cho lão. Sau này, nên tránh qua lại với bọn họ!”

“Dạ!”

Hoa Phong Tín đột nhiên nói: “Bách Lý! Vì sao màu sắc của yêu đan vẫn còn phát sáng?”

Màu của yêu đan vẫn chưa phai đi, hơn nữa ánh sáng vẫn chói mắt như cũ.

“Màu phai càng chậm liền chứng minh thực lực của hắn càng mạnh, nếu muốn ánh sáng tắt hẳn thì phải tự hắn ra tay”.

Bách Lý chân nhân nhìn yêu đan cấp mười, ánh mắt khẽ đảo một cái nói: “Gia chủ, ta nghĩ thừa dịp ánh sáng vẫn chưa tắt, ngươi đem viên yêu đan thả đi ra cho mọi người nhìn, để cho bọn họ biết Hoa gia chúng ta phát hiện được Ngự thú sư cấp mười. Như vậy không chỉ khẳng định khả năng bói toán của ta ở Tu Chân giới, còn có thể tăng danh tiếng của Hoa gia nữa!”

Hoa Phong Tín không hề nghĩ ngợi mà gật đầu!