Phật Môn Ác Thê

Chương 164: Thí nghiệm (2)

Âm Tế Thiên không khỏi ngờ vực. Cửa hàng đang chuẩn bị thí nghiệm Ngự thú sư sao? Vậy Bắc Vạn Trọng tới đây là để thí nghiệm à?

Thế nhưng….

Nếu Bắc Vạn Trọng thật sự muốn thí nghiệm, chắc rằng Bắc gia cũng sẽ có yêu đan để cho gã làm mà, vì sao lại phải ra bên ngoài? Âm Tế Thiên tiếp tục hỏi người trẻ tuổi kia: “Đám người vừa rồi sao lại vội vội vàng vàng rời đi vậy?”

“Ý ngươi là Vạn tổng quản của Bắc gia?”

Âm Tế Thiên gật đầu! Người trẻ tuổi xì một tiếng: “Gã cho rằng chỉ cần thay quần áo khác liền sẽ không ai nhận ra gã là Vạn tổng quản của Bắc gia? Ta nghĩ chắc là gã nghèo đến điên rồi!” Người kia thấy vẻ mặt vẫn chưa hiểu gì của Âm Tế Thiên, bèn tiếp tục nói: “Hoa gia cố ý mở gian cửa hàng này, chủ yếu để cho các Ngự thú sư không thuộc bất cứ môn phái nào tới làm thí nghiệm, mục đích là hòng chiêu mộ nhân tài vào Hoa gia. Ngoài ra còn có một cuộc tỷ thí nữa. Nếu trở thành một trong ba người giỏi nhất thì có thể nhận được linh thạch tuyệt phẩm. Bởi vậy, Vạn tổng quản của Bắc gia chạy tới làm thí nghiệm đương nhiên sẽ bị quản sự của Hoa gia đuổi đi rồi!”

Âm Tế Thiên nghe thấy có thể nhận được linh thạch tuyệt phẩm liền nhướng mày thầm nghĩ: Có phải do hắn chặn mất tài lộ của Bắc Vạn Trọng cho nên gã mới bất đắc dĩ chạy tới Hoa gia tham gia tỉ thí để mong nhận được linh thạch hay không? Chẳng biết Hoa gia trao giải bao nhiêu linh thạch tuyệt phẩm mà có thể khiến Bắc Vạn Trọng mò tới đây nhỉ?

“Chỉ cần là một trong ba người giỏi nhất liền sẽ có linh thạch sao?”

Vừa mới nói đến linh thạch tuyệt phẩm, người trẻ tuổi kia lập tức trở nên kích động: “Ba người đứng đầu ít nhất phải là Ngự thú sư cấp tám, mới có thể nhận được năm trăm viên linh thạch tuyệt phẩm. Còn Ngự thú sư cấp chín sẽ được hai nghìn viên. Bởi vậy, Ngự thú sư không thuộc môn phái đều chạy đến đây để thí nghiệm. Cho dù là không được trên cấp tám thì cũng có thể kiểm tra năng lực của mình mà không mất đồng nào.”

Âm Tế Thiên nghe thấy ngự thú cấp tám được tới năm trăm viên linh thạch tuyệt phẩm liền mắt trừng lớn. Khó trách Bắc Vạn Trọng lại vứt bỏ thể diện chạy tới đây. Có một người mặc áo trắng đứng phía trước chợt quay đầu lại xen ngang: “Ta còn biết tin tiểu đồ đệ của Ngục Tuyền lão tổ cũng tham gia lần tỉ thí này. Xem ra hai ngàn viên linh thạch tuyệt phẩm, đã nằm gọn trong tay hắn rồi!”

Người trẻ tuổi lập tức phản bác: “Cũng không nhất định! Ngự thú sư không có môn phái nhiều như vậy, nói không chừng trong đám người này sẽ có một Ngự thú sư cấp chín khác còn nổi bật hơn cả đồ đệ của Ngục Tuyền lão tổ!”

Âm Tế Thiên nghi hoặc hỏi: “Không phải bảo chỉ người không môn phái mới được tham gia sao?”

Người mặc áo trắng giải thích: “Đồ đệ của Ngục Tuyền lão tổ được tính là không thuộc môn phái nào, chỉ cần cho bọn họ một số lớn linh thạch thì bọn họ sẽ vì gia tộc đó mà làm việc!”

Âm Tế Thiên âm thầm cười lạnh. Lần tỷ thí này chẳng cần xem cũng đã biết ai sẽ là người thắng cuộc, còn thi thố làm gì nữa, Hoa gia thật là làm điều dư thừa! Âm Tế Thiên hoàn toàn mất đi hứng thú, đang định xoay người bỏ đi thì ngay lúc đó từ trong cửa hàng Hoa gia đi ra một quản sự, gõ gõ cái chiêng la lớn: “Thí nghiệm bắt đầu, những Ngự thú sư muốn làm thí nghiệm thỉnh đi vào bên trong.”

Quản sự Hoa gia mới chỉ nói thí nghiệm bắt đầu, các tu sĩ đứng ở cửa liền như ong vỡ tổ, ùa vào bên trong. Âm Tế Thiên cứ như thế mà bị cả đoàn người cuốn vào trong cửa hàng, hắn còn chưa kịp chui ra lại bị người trẻ tuổi vừa rồi kéo đến một góc phòng bên trong, chiếm chỗ trước một cái bàn nhỏ. Âm Tế Thiên vừa nhìn thấy yêu đan cấp ba trên bàn, lập tức nhăn mày lại. Hắn không thể chạm vào yêu đan được, bằng không nó sẽ dính chặt trên tay rồi cuối cùng sẽ vỡ thành đá vụn.


Kỳ thực chuyện vỡ thành đá vụn cũng không có gì, chỉ sợ là người của Hoa gia sẽ cho rằng hắn hút trộm tu vi trong yêu đan, đó mới phiền toái. Người kia thấy hắn vẫn đứng bất động, chà xát tay cười nói: “Đạo hữu, ngươi hồi hộp sao? Thật ra ta cũng có chút hồi hộp, đã gần năm năm rồi ta chưa thí nghiệm năng lực của mình, không biết là có tăng lên hay không!?”

Âm Tế Thiên định nói mình không phải Ngự thú sư, nhưng lại nghĩ nếu hắn không chạm vào yêu đan thì nó sẽ không dính chặt vào tay mình. Hơn nữa chỉ cần yêu đan không sáng thì hắn có thể rời đi, cho nên cũng không định giải thích với người kia.

“Đạo hữu, ta làm trước nhé!”

Người trẻ tuổi bắt đầu đưa tay đặt lên yêu đan trên bàn. Âm Tế Thiên thừa dịp người kia đồn lực chú ý vào yêu đan, vội vàng xoay người chạy về phía cửa. Hộ vệ Hoa gia canh ở cửa thấy Âm Tế Thiên đi về phía này, lập tức ngăn cản không cho ra. Quản sự Hoa gia vội đi lên hỏi: “Yêu đan của ngươi có sáng không?”

Âm Tế Thiên đang định nói yêu đan của hắn không sáng, đúng lúc này người trẻ tuổi kia chợt reo lên: “Đạo hữu! Yêu đan của ngươi sáng lên kìa! Nó sáng rồi! Ngươi đừng có đi!”

[max nhọ =))]

Sáng?

Âm Tế Thiên kinh ngạc quay đầu nhìn về phía góc phòng, chỉ thấy yêu đan trên bàn đang phát ra ánh sáng màu xanh! Hắn ngớ người, làm sao có thể! Hắn còn chưa đụng vào nó mà, làm sao nó sáng lên được cơ chứ? Bất quá, rất nhanh Âm Tế Thiên đã bình tĩnh trở lại. Nếu như hắn có thể khiến yêu thú cấp mười nghe lời mình, còn chúc phúc được cho bọn chúng thì chuyện yêu đan cấp ba phát sáng, cũng đâu có gì kỳ quái?

Tuy nhiên yêu đan tự mình sáng lên, hàm ý là cái gì?

Khóe mắt lão quản sự Hoa gia nhìn thấy yêu đan sáng lên, lại nhìn vẻ mặt từ kinh ngạc dần trở nên bình tĩnh của Âm Tế Thiên, thản nhiên nói: “Nếu đã thông qua, thỉnh vị đạo hữu này đi lên lầu hai!”

Âm Tế Thiên hỏi: “Ta có thể không tiếp tục tham gia thí nghiệm không?”

Quản sự Hoa gia hừ lạnh một tiếng: “Ngươi nghĩ đây là nơi nào, muốn đến thì đến muốn đi thì đi sao? Nếu đã thông qua rồi, mong vị đạo hữu này đừng làm trò nữa! Thỉnh ngài lên lầu hai!” Gia chủ đã dặn kĩ tuyệt đối không được phép bỏ qua bất cứ một Ngự thú sư nào, cho dù là cấp thấp cũng phải giữ lại bằng được. Cho nên lão không thể để cho người này dễ dàng bỏ đi như vậy!

Âm Tế Thiên thấy thái độ của quản sự rất cứng rắn, còn hộ vệ của Hoa gia đứng chắn hết cả cửa ra vào nên hắn chẳng thể làm gì khác hơn là lẳng lặng đội đấu lạp lên, che đi vẻ giận giữ của mình.

Mẹ nó!


Nếu không phải vì tò mò lý do Bắc Vạn Trọng vác bộ mặt đen sì đi ra khỏi đây thì hắn cũng chẳng ngừng lại xem, sẽ càng không bị người ta túm vào làm thí nghiệm! Mà càng khó hiểu hơn khi hắn còn chưa kịp đụng tới yêu đan, nó đã phát sáng. Chẳng biết viên yêu đan kế tiếp có sáng lên hay không. Hắn chỉ muốn ra khỏi Bắc gia để thoải mái rong chơi, chứ không định dính vào rắc rối với Hoa gia hay là người của Ngục Tuyền lão tổ! Giờ … hắn nên làm như thế nào thì yêu đan mới không sáng lên?

Quản sự của Hoa gia cũng không ngăn cản Âm Tế Thiên đội đấu lạp lên, chỉ liếc mắt ra hiệu cho hai hộ vệ, ý bảo đưa Âm Tế Thiên lên lầu hai để tránh cho hắn nhân cơ hội trốn đi. Lúc này, người trẻ tuổi kia cũng đi tới, khoác lên vai Âm Tế Thiên cười vui vẻ: “Đạo hữu! Yêu đan của ta cũng sáng rồi, chúng ta cùng nhau lên lầu hai đi!”

Âm Tế Thiên gật đầu. Người kia vừa bước về phía lầu hai vừa nói không ngừng: “Ta là Thanh Liên, đạo hữu, còn ngươi? Ngươi tên gì?”

Âm Tế Thiên đơn giản nói: “Ta họ Âm!”

“Thì ra là âm đ*o hữu, vậy cho hỏi sao ngươi phải đội đấu lạp?”

Âm Tế Thiên bịa đại một lý do: “Ta sợ lúc thí nghiệm không qua, bị người quen nhìn thấy sẽ rất mất mặt!”

Thanh Liên ha ha cười: “Thì ra là thế! Da mặt ngươi thật quá mỏng! Nhưng ngươi cũng đừng lo lắng, ta nghe nói những tu sĩ có thể lên lầu hai liền có quyền gia nhập Hoa gia. Nếu trở thành đệ tử hay quản sự của một trong tứ đại gia tộc như Hoa gia, khẳng định bằng hữu của ngươi sẽ không giễu cợt ngươi đâu!”

Âm Tế Thiên chỉ cười không đáp. Hai người đi lên lầu hai, nơi này cũng lớn y như lầu một, cũng đặt rất nhiều bàn con, và có sẵn yêu đan trên đó, chỉ riêng duy nhất một điểm không giống là yêu đan lớn hơn một chút. Hơn nữa bốn phía đều giăng đầy trận pháp, đặt biệt là trên mấy cái bàn con, có chi chít những trận pháp để bảo vệ yêu đan, hòng khiến người xem không thể nào biết được đây rốt cục là yêu đan cấp mấy. Bất quá nhìn khối lượng của yêu đan liền biết cấp bậc của chúng ít nhất cũng là cấp bảy.

“âm đ*o hữu! Nhìn! Nhìn kìa!”

Thanh Liên kéo tay áo Âm Tế Thiên hưng phấn chỉ vào nhóm sáu người đang ngồi ở giữa phòng: “Là Bách Lý chân nhân! Bách Lý chân nhân đó!”

Bách Lý chân nhân?

Âm Tế Thiên cảm thấy cái tên này vừa lạ vừa quen: “Hắn là ai vậy?”

Thanh Liên nghe thấy câu hỏi của Âm Tế Thiên thì biểu hiện của gã giống như nhìn thấy quỷ, khó tin trừng hắn: “Đến Bách Lý chân nhân mà ngươi cũng không biết? Rốt cục ngươi có phải là người Tu Chân giới không vậy?”

Âm Tế Thiên trợn trắng mắt! Trách hắn được sao? Tịch Thiên cả ngày chỉ tu luyện, mấy chuyện thiết yếu nhất y cũng không biết!

Thanh Liên thấy hắn quả thực không biết chuyện Bách Lý chân nhân đành phải giải thích: “Bách Lý chân nhân là dòng chính của Hoa gia, tuy tu vi chỉ tới cảnh giới Hóa Thần nhưng thuật bói toán lại rất lợi hại. Nghe nói không có chuyện gì mà ngài ấy không tính ra, cho nên còn được mệnh danh là Thần Bặc chân nhân!”

Âm Tế Thiên nghe thấy hai chữ Thần Bặc, đột nhiên nhớ lại ngày thứ hai khi vào Bắc gia phải kính trà cho các trưởng bối, Bắc Vũ Phong đã từng nhắc đến người này! Âm Tế Thiên âm thầm hừ lạnh!

Thần Bặc cái gì! Không có chuyện nào mà không tính được??!! Nếu thật có bản lĩnh, sao lại không bói ra số mệnh của Bắc Minh chứ.

Bỗng, Thanh Liên ghé đầu lại gần nhỏ giọng nói: “Ta nghe nói sư phụ của Bách Lý chân nhân là tiên nhân!”