Phật Môn Ác Thê

Chương 159

Niếp Đĩnh vừa ra khỏi Bắc gia, sắc mặt liền trở nên âm u lạnh lẽo, cấp tốc sử dụng linh lực tạo thành một tấm màn bao lấy hắn cùng năm vị sư đệ, sau đó tức giận nói rằng: “Bắc Tiềm chết tiệt, nói cái gì yêu thú cấp chín không cho gã khế ước nó, ta xem rõ ràng là cố ý khiến ta khó xử. Nếu đã thế, sau này gã đừng có mà tìm chúng ta khế ước yêu thú cấp chín!”

Nhị sư đệ Đồng Nhan đứng bên cạnh mặt đầy tò mò hỏi: “Sư huynh, lẽ ra chúng ta đến tìm Tịch Thiên để tính toán nợ nần, sao cuối cùng lại thành muốn thu hắn làm đồ đệ rồi?”

Niếp Đĩnh cười lạnh: “Giống như lời tiểu nhi tử của Hoành trưởng lão đã nói, Tịch Thiên bị hủy linh căn, một phế vật thì làm sao có thể đánh sư phụ chúng ta tới nỗi phá hủy tu vi? Huống chi, sự việc Tịch Thiên đả thương sư phụ là do người khác mách với Ôn Ngọc, thật hay giả còn phải chờ sau khi sư phụ tỉnh lại mới có thể chứng thật được. Nếu chúng ta đã không có bằng chứng, lỗ mãng đến tìm Tịch Thiên tính sổ, chỉ sợ không giáo huấn được hắn, mà ngược lại còn rơi vào miệng lưỡi thế gian.”

Hắn hơi híp mắt: “Chưa tính đến, nếu thật sự là Tịch Thiên làm, chúng ta càng không thể để cho người khác biết chuyện sư phụ bị một phế vật đánh tới tu vi sụt giảm, chẳng những tổn hại đến uy tín của sư phụ mà mọi người cũng sẽ không tin tưởng!”

Nhị sư đệ nhăn mày: “Nhưng có liên quan gì đến việc huynh muốn thu hắn làm đồ đệ?””

Niếp Đĩnh liếc nhìn sư đệ mình một cái: “Cho dù Tịch Thiên có đả thương sư phụ chúng ta hay không, thì việc hắn và Bắc Minh tranh giành Đồng mệnh chú phù lục với sư phụ cũng đủ khiến chúng ta phải giáo huấn hắn một trận, có đúng không?”

Năm người đồng ý mà gật gật đầu.

“Thế nhưng từ trước đến nay, đấu giá là xem xem ai ra linh thạch nhiều nhất sẽ có được món đồ mình mong muốn, là một cuộc giao dịch thực công bằng. Lần này sư phụ chuẩn bị linh thạch không đủ, mới khiến đối phương thừa dịp cướp mất. Chúng ta không thể vì sư phụ mua không được Đồng mệnh chú phù lục, mà trắng trợn đến tìm người ta gây sự”.

“Nếu thật sự làm như vậy, chắc chắn toàn bộ người trong Tu Chân giới sẽ rất bất mãn với chúng ta. Dĩ nhiên, có cho vàng họ cũng không dám ở sau lưng chúng ta nói ba nói bốn. Nhưng là, đến lúc chúng ta có việc cần họ, họ sẽ nhìn ở sự việc này, mà cố ý gây khó dễ. Cho nên để chu toàn mọi việc, thì thu nhận Tịch Thiên làm đồ đệ là biện pháp giáo huấn Tịch Thiên và Bắc Minh tốt nhất! Vừa không khiến người khác nói gì, cũng chỉnh được bọn người Tịch Thiên.”

Niếp Đĩnh thâm ý mỉm cười: “Các ngươi nghĩ thử xem, nếu Tịch Thiên trở thành đồ đệ của ta, có phải sẽ tùy tiện cho chúng ta sai khiến hay không, từ đó muốn giáo huấn lúc nào chẳng được? Vả lại, sư phụ phạt đồ đệ là đạo lý hiển nhiên, thêm vào đó, còn có thể tra tấn trong một thời gian dài. Các ngươi nói, biện pháp của ta có phải hay hơn so với việc trực tiếp tới cửa gây phiền toái không?”

Mắt của năm người cùng sáng lên: “Sư huynh, ngươi thật gian xảo! Sớm biết có biện pháp tốt như vậy, ta đã sốt sắng giúp ngươi thu Tịch Thiên làm đồ đệ. Sau đó, vì sư phụ mà thay nhau bắt nạt hắn!”

Niếp Đĩnh cười đắc ý, rồi lập tức sắc mặt lại trầm xuống: “Đáng tiếc, sự việc hôm nay thế nhưng bị Bắc Tiềm phá hỏng!”

Hắn hừ lạnh một tiếng: “Về sau, gã đừng có mà mơ tưởng sư huynh đệ chúng ta sẽ khế ước yêu thú cấp chín cho gã. Suốt cuộc đời cứ mãi dùng yêu thú cấp tám đi!”

Các sư huynh đệ khác nghe thấy câu này, cũng liên tục gật đầu!

Tuy rằng yêu thú cấp tám so với yêu thú cấp chín chỉ kém một bậc, nhưng thực lực lại hơn thua nhau rất xa. Mười con yêu thú cấp tám chưa chắc có thể đánh thắng một con yêu thú cấp chín.

Niếp Đĩnh cười lạnh: “Việc thu đồ đệ đành tạm gác qua một bên, tất cả chờ sư phụ tỉnh lại rồi nói!”



Đại sảnh viện Hoành trưởng lão.

Đám người Niếp Đĩnh và đám người Bắc Tiềm gây hấn xong liền rời khỏi, để lại các trưởng lão phe trực hệ hai mặt nhìn nhau.

Chấp Pháp trưởng lão kỳ quái hỏi: “Chẳng phải hôm qua Bắc Tiềm còn suy nghĩ đủ mọi biện pháp muốn lấy lòng Ngục Tuyền lão tổ sao? Như thế nào hôm nay lại đắc tội đệ tử của Ngục Tuyền lão tổ rồi? Thật không biết Bắc Tiềm đang làm cái gì nữa!”

Các trưởng lão phe trực hệ lắc đầu tỏ vẻ không biết, một người trong đó nói: “Nếu đã không có chuyện gì, ta xin đi trước một bước!”

Ngay sau đó vài trưởng lão cũng lên tiếng: “Ta cũng vậy, ta phải đi tìm Ngự thú sư khế ước lại yêu thú đây!”

Những trưởng lão cần tìm Ngự thú sư đều hướng Bắc Vũ Hoành cáo từ. Còn ba vị trưởng lão có khế ước thú chạy đi mất cứ muốn nói lại thôi mà nhìn nhìn Âm Tế Thiên, sau đó cảm thấy sự tình hẳn là không có can hệ gì tới hắn, mới than nhẹ một hơi, cũng rời khỏi!

Bắc Vũ Hoành: “…”

Bắc Vũ Phong: “…”


“Ta trở về Minh Thăng viện!” Âm Tế Thiên xoay người đi ra phía cửa!

“Luyện đan!” Bắc Dực Đồng nói càng ngắn gọn hơn!

Bắc Vũ Hoành ngồi xuống ghế, nhìn Âm Tế Thiên rời đi mà than nhẹ: “Không quá hai ngày, các trưởng lão lại đến đây tranh cãi ầm ĩ cho xem!”

“Đại ca! TịchThiên hắn…”

Bắc Vũ Hoành không đợi Bắc Vũ Phong nói xong đã tức giận ngắt lời: “Ta cái gì cũng không biết!”

Bắc Dực Đồng và Âm Tế Thiên cùng ra đại viện, sau đó tách nhau mà đi!

Âm Tế Thiên trông theo bóng lưng Bắc Dực Đồng, nhíu nhíu mày!

Hắn biết trong lòng Bắc Minh nhất định sẽ rất nghi hoặc chuyện Bắc Tiềm, nhưng y không có mở miệng hỏi, hẳn là chờ hắn tự nguyện đem tất cả nói ra.

Tuy nhiên hắn lại hy vọng Bắc Minh tự bản thân dần dần phát hiện, giống như Bắc Minh muốn hắn dần dần phát hiện ra y là Bắc Dực Đồng vậy.

Âm Tế Thiên vừa trở về Minh Thăng viện đã bị toàn bộ cảnh tượng trước mắt làm cho ngơ ngẩn!

Hắn mới đi ra ngoài không có bao lâu, toàn bộ sân đã treo đầy lụa đỏ và đèn ***g đỏ, đến ngay cả hoa trong vườn cũng không được buông tha, cũng bị quấn ruy băng đỏ!

Rốt cuộc Bắc gia có việc vui gì mà lại tổ chức long trọng tới như vậy!

Bắc Sinh Bắc Duy đang hỗ trợ việc trang hoàng, vừa thấy Âm Tế Thiên trở về, lập tức hớn hở chạy vội ra đón: “Thiếu phu nhân, ngài đã trở lại!”

Âm Tế Thiên kinh ngạc chỉ đèn ***g dưới mái hiên cùng lụa tơ tằm đỏ treo ở cửa sổ: “Bắc phủ rốt cuộc muốn làm đại hỷ gì?”

Bắc Sinh ngạc nhiên nhìn hắn: “Thiếu phu nhân không biết sao?”

Âm Tế Thiên thành thực đáp: “Ta thật sự không biết!”

Hắn cũng rất muốn hỏi nhưng một người hai người ba người đều tỏ vẻ thần bí, chẳng chịu cho hắn biết!

Bắc Duy cười ra tiếng: “Thiếu phu nhân, đại hỷ mà Bắc phủ muốn tổ chức chính là đại lễ thành thân của Minh thiếu gia và Thiếu phu nhân đó!”

Ah?

Âm Tế Thiên ngơ ngác nhìn gã: “Đại lễ thành thân của ta và Bắc Minh?”

Phắc!

Đêm qua hắn mới vừa đáp ứng cùng Bắc Minh thành thân thêm một lần nữa, thế mà hôm nay đã ráo riết chuẩn bị hôn sự?

Tốc độ như vậy có phải nhanh quá không?

Hắn cho rằng ít nhất cũng là ba bốn tháng hoặc nửa năm sau, chứ đằng nào cũng không ngờ tới Bắc Minh lại sốt ruột thế này, hèn chi sáng nay thấy y cao hứng như vậy!


“Đúng vậy! Thiếu gia nói thừa dịp các tu sĩ của ba Bộ đều đang ở Nam Bộ, khi đại hội đấu giá vừa chấm dứt, liền mở tiệc chiêu đãi mời tất cả tu sĩ tới tham gia đại lễ thành thân của Thiếu gia và Thiếu phu nhân!”

Cái gì!

Âm Tế Thiên đỡ trán, giả vờ rên: “Ta muốn đổi ý! Ta có thể không thành thân không?”

Hắn kết cái hôn này cũng quá long trọng rồi, cư nhiên mời toàn bộ tu sĩ của Tu Chân giới tới tham dự.

Bắc Sinh hình như thật sự sợ hãi Âm Tế Thiên đổi ý, lo lắng nói: “Không được đâu! Phần lớn thiệp mời đều đã gửi đi hết rồi!”

Âm Tế Thiên nhất thời cảm thấy huyệt Thái Dương mơ hồ đau đau: “Các ngươi cứ nói với những ai đã nhận thiệp rằng ngày hôm đó ta không khỏe, không bái đường được!”

Bắc Duy thấy bộ dạng có vẻ không muốn thành thân của Âm Tế Thiên, nhịn không được nhỏ giọng nói: “Nếu ngài không thành thân, chắc chắn người không thoải mái lại chính là Minh thiếu gia!”

Âm Tế Thiên: “…”

Hắn phát hiện lỗ tai nhạy bén cũng không nhất định là chuyện tốt!

Lúc này, vú Liễu và vú Trương từ trong đại sảnh đi ra, vừa nhìn thấy Âm Tế Thiên hai mắt liền lập lòe ánh sáng, vội vàng chạy về phía hắn.

Vú Liễu đầy mặt vui mừng: “Thiếu phu nhân! Thật tốt quá! Ngài trở về vừa kịp lúc, để chúng ta lấy số đo cơ thể ngài nào!”

Không đợi Âm Tế Thiên đồng ý, hai bà vú liền động tay động chân, thậm chí ngay cả đế hài cũng không buông tha, cho tới khi các nàng gây sức ép đủ mới chịu thả người.

Âm Tế Thiên về phòng, lập tức ngã người nằm lên giường.

Còn chưa kịp thở Bắc Duy đã vào tới: “Thiếu phu nhân, chúng ta còn chưa mua thức ăn cho yêu thú mà! Thừa dịp hiện tại ngài đang rảnh rỗi, đến Đậu Hoa thôn một chuyến đi?”

Âm Tế Thiên miễn cưỡng nói: “Đêm qua ta đã mua xong rồi!”

“Oh!”

Bắc Duy ậm ừ ra tiếng, nhưng không có rời đi ngay, mà đứng ở bên giường giường, bộ dạng muốn nói lại không biết mở miệng như thế nào.

Âm Tế Thiên nghi hoặc: “Còn có việc gì sao?”

Bắc Duy ngại ngùng nhìn Âm Tế Thiên: “Thiếu phu nhân, ngài còn chưa đặt tên cho khế ước thú của ta!”

Mỗi lần gọi khế ước thú ra, gã đều gọi là Tiểu Tử Hầu, thật sợ kêu lâu sẽ thành thói quen mất!

Âm Tế Thiên nhướng nhướng mày: “Hầu Tử của ngươi biết thuật phân thân, lại có thêm thuật ẩn thân, vậy kêu là Phân Ẩn đi!”

Hắn vừa dứt lời, túi thú của Bắc Duy lập tức hiện lên kim quang.

Bắc Duy vui sướng nói: “Tạ ơn Thiếu phu nhân đã ban tên!”

Sau khi được ban tên cho yêu thú, Bắc Duy hí hửng rời khỏi phòng.

Âm Tế Thiên xoay người, đang chuẩn bị nhắm hai mắt ngủ, vú Liễu lại tới nữa, mục đích lần này là muốn hắn chọn hoa văn cho hôn phục!

Chọn xong, vú Liễu chân trước mới vừa bước ra chân sau Bắc Thận đã tiến vào, hỏi hắn xem giữa trưa muốn ăn món gì!

Bắc Thận vừa đi, lại tới vú Trương!

Sau đó, cứ hết người này đi thì người kia đến, người kia đến khi người này đi, đến đến đi đi thêm mấy lượt nữa!

Mãi đến quá giờ cơm trưa, những người này mới chịu tạm ngừng.

Âm Tế Thiên tiếp tục nằm trên giường, nhưng người mới vừa dán vào giường, lại nghe tiếng bước chân ngoài cửa phòng truyền đến.

Hắn bực bội hỏi: “Có chuyện gì nữa đây?”

Ngay sau đó, ngoài bình phong vang lên tiếng nói nhu nhu: “Đồ nhi ngoan!”