Phật Môn Ác Thê

Chương 143: Cạnh tranh

U vực lão tổ vừa mới kêu giá, Yêu quái lão tổ liền cả giận nói: “U vực lão tổ, không phải ngươi còn cô đơn sao? Cớ gì còn tranh giành Đồng mệnh chú phù lục với ta?”

“Bổn tọa muốn mua để giành cho đạo lữ trong tương lai không được sao? Ngươi có bản lĩnh thì cứ trả giá cao hơn đi, như thế nó ắt thuộc về ngươi?”

Yêu quái lão tổ bị nói đến nghiến răng kèn kẹt, hét lớn một tiếng: “Ta trả hai trăm viên linh thạch cực phẩm!”

Liền ngay sau đó phòng đối diện cũng hô lên: “Ta trả hai trăm năm mươi viên!”

Chỉ với ngắn ngủi nửa nén nhang, giá của Đồng mệnh chú phù lục đã lên tới một ngàn viên cực phẩm linh thạch. Thế nhưng sự cạnh tranh vẫn còn rất kịch liệt, bất quá, người kêu giá cũng thiếu đi một ít. Cuối cùng chỉ còn lại Yêu quái lão tổ và người có giọng nói trong trẻo ở phòng đối diện. Yêu quái lão tổ thấy giá tiền càng lúc càng cao, không nhịn được mà giận giữ hâm dọa: “Là tên khốn kiếp nào không biết sống chết dám tranh đoạt Đồng mệnh chú phù lục với ta?”

Nếu không phải trong sương phòng có trận pháp ngăn trở uy áp thì nàng đã sớm giết chết người kia. Bên kia im lặng một khắc rồi mới phát ra một âm thanh khàn khàn: “Mong rằng Yêu quái lão tổ nể mặt Ngục Tuyền, nhường lại mảnh phù lục cho Ngục Tuyền!”

Yêu quái lão tổ nhất thời im lặng. Âm Tế Thiên cũng vội vàng lục lọi trí nhớ của Tịch Thiên nhưng đáng tiếc rằng Tịch Thiên cũng không hiểu biết nhiều lắm về Tu Chân giới. Hắn đành phải hỏi Bắc Dực Đồng: “Ngục Tuyền là ai?”

Mắt Bắc Dực Đồng trầm xuống: “Là Ngự thú sư cấp chín của Bắc bộ, không chỉ thế hắn còn là sư phụ của rất nhiều Ngự thú sư cấp chín, cũng có thể coi như Ngự thú sư lão tổ. Nếu không cẩn thận chọc tới hắn thì chỉ sợ cả đời khó có thể tìm được ai khác khế ước yêu thú cao cấp cho mình.”

“Có phải ngươi vẫn không ra giá là vì nguyên nhân này không? Lo lắng tu sĩ cao tầng của Bắc gia không tìm được người hỗ trợ khế ước yêu thú cao cấp?”

Bắc Dực Đồng nhăn chặt mày lại hàm hồ nói: “Đây là một trong những nguyên nhân!”

Lúc này, sương phòng đối diện lại phát ra tiếng nói trong trẻo: “Một ngàn ba trăm ba mươi lăm viên linh thạch cực phẩm!”

Yêu quái lão tổ ở cách vách không còn tiếp tục ra giá nữa! Âm Tế Thiên híp mắt lại, hắn biết Bắc Dực Đồng đang lo lắng cái gì. Bởi vì nếu Bắc Dực Đồng mua lại chiếc phù lục kia, thì không chỉ Bắc gia sẽ bị liệt vào sổ đen mà chỉ sợ Vạn Phật tự cũng như thế. Trừ này đó ra, chắc hẳn cũng còn nguyên nhân khác…

“Kì thực ngươi lo rằng người của Bắc gia, Vạn Phật tự, Thuần Trần phái sẽ coi ta như tội nhân? Là ta khiến cho họ không thể khế ước với yêu thú cao cấp, có đúng không?”

Bắc Dực Đồng nhìn sâu vào mắt Âm Tế Thiên, đây quả thực là điều mà nhóc băn khoăn! Về phần tu sĩ cao tầng của Bắc gia, Vạn Phật tự, Thuần Trần phái có khế ước được với yêu thú cao cấp hay không, chẳng chút liên quan gì tới nhóc, trong lòng Bắc Dực Đồng chỉ lo lắng cho mỗi Tịch Thiên mà thôi.

Với suy nghĩ của người Bắc gia và Thuần Trần phái, cho dù chuyện này là do nhóc làm ra thì mọi thứ đều sẽ bị đổ hết lên người Tịch Thiên. Mặc cho nhóc bảo vệ Tịch Thiên cẩn thận như thế nào đi nữa, cũng không thể bảo vệ hắn khỏi miệng lưỡi của những kẻ khác. Nhóc lo rằng vì chuyện này mà Tịch Thiên sẽ cảm thấy tự trách.

Lúc bấy giờ, người điều khiển không còn thấy ai ra giá nữa, nên hô lớn: “Một ngàn ba trăm ba mươi lăm viên cực phẩm linh thạch lần một!”

Âm Tế Thiên nhăn mày nhìn nhóc: “Bắc Minh ngươi muốn lấy Đồng mệnh chú phù lục để làm gì?”

Vẻ nghiêm túc của Âm Tế Thiên khiến cho Bắc Dực Đồng hơi ngẩn ra: “Ta muốn ngươi sống thật lâu với ta!”

“Một ngàn ba trăm ba mươi lăm viên linh thạch cực phẩm lần hai!”


Âm Tế Thiên nhìn chằm chằm khuôn mặt của nhóc: “Chỉ vậy thôi?”

“Một ngàn ba trăm ba mươi lăm viên linh thạch cực phẩm…”

Âm Tế Thiên nói nhanh: “Vậy ngươi ra giá đi!” Lập tức, Bắc Dực Đồng nở nụ cười thật tươi, ngay lúc người điều khiển đang hô chữ ‘lần’ nhóc nhanh chóng mở miệng nói: “Một viên linh thạch tuyệt phẩm!”

Vừa nói xong cả hội trường liền xôn xao bàn tán, toàn bộ khán phòng đấu giá đều trở nên sôi trào. Cùng lúc đó, phòng cách vách bên phải cũng truyền tới tiếng của Yêu quái lão tổ: “Trẻ nhỏ không biết tự lượng sức!”

“Haha! Có ý tứ! Thật biết điều!” U vực lão tổ ở cách vách bên trái lên tiếng.

“Người can đảm thật đáng sợ ah!” Tà hàng lão tổ cũng thâm ý nói.

Sắc mặt người điều khiển trở nên trắng bệch, người khác có thể không biết phòng giữa tầng bốn là ai nhưng hắn thì biết rất rõ. Lời kêu giá kia quả thực là đẩy Bắc gia vào ngõ cụt. Hắn vội vàng bảo quản sự ở bên cạnh: “Nhanh đi gọi trưởng lão tới!”

“Tiểu đạo hữu ở phía đối diện, ngươi xác định muốn cùng lão phu tranh Đồng mệnh chú phù lục sao?” Giọng nói khàn khàn lần thứ hai vang lên.

Bắc Dực Đồng lạnh lùng cười nói: “Tiền bối muốn cùng sống lâu với đạo lữ thì đương nhiên vãn bối cũng muốn!”

Lập tức, nhóc hạ giọng nói với Âm Tế Thiên: “Vì Ngục Tuyền lão tổ đã sắp hết thọ mệnh cho nên mới gấp gáp mua Đồng mệnh chú phù lục, duy trì tuổi thọ cho bản thân!”

“Nếu đã như vậy thì tiểu đạo hữu có thể xưng tên ra hay không?” Ngục Tuyền lão tổ vừa nói ra, lập tức cả khán phòng lại ồ lên bàn tán.

“Vị tiểu đạo hữu kia mà nói tên ra thì không chỉ hắn mà cả môn phái hay gia tộc đều sẽ bị liên lụy. Chỉ sợ sau này muốn khế ước với yêu thú cao cấp là không thể!”

“Môn phái hay gia tộc của hắn chắc chắn sẽ đoạn tuyệt quan hệ với hắn!”

Mắt Âm Tế Thiên hơi sẫm lại: “Ngươi không sợ bị Bắc gia xóa tên khỏi gia phổ sao?”

“Xóa tên?” Bắc Dực Đồng khinh thường hừ một tiếng: “Nếu Bắc gia muốn mất đi một Luyện đan sư cấp mười, Phùng sư cấp mười đồng thời là Đúc sư cấp mười thì cứ việc xóa tên!”

Âm Tế Thiên trừng lớn mắt nhìn nhóc: “Ngươi đang nói mình sao?”

Bắc Dực Đồng lộ ra nụ cười sâu xa.

“Mẹ nó! Ta cảm thấy quá bất công!” Âm Tế Thiên bưng ngực nói.


Quả nhiên là thiên tài tuyệt thế!Vừa là Luyện đan sư cấp mười, vừa là Phùng sư cấp mười lại còn là Đúc sư cấp mười, chỉ kém mỗi không có Ngự thú sứ cấp mười nữa thôi!

Bắc Dực Đồng có chút ngoài ý muốn nhướng mày: “Vì sao lại bất công? Không phải ngươi nên cảm thấy đắc ý sao?”

Âm Tế Thiên trợn trắng mắt: “Vì sao ta phải cảm thấy đắc ý?”

“Vì ta là phu quân của ngươi! Nói cách khác, đồ của ta cũng sẽ là của người!”

Âm Tế Thiên ngừng một chút: “Câu này cũng có lý!” Giống như hắn có thể làm cho yêu thú nghe lời hắn thì hắn cũng chẳng hẹp hòi mà để bọn nó nghe lời Bắc Minh vậy. Đúng lúc này, vang lên tiếng gõ cửa. Bắc Dực Đồng tựa như đoán được người đang đứng ở bên ngoài là ai, thân hình đột nhiên bến lớn, trở lại là bộ dáng của Bắc Minh.

Bắc Duy quay đầu nhìn, nhận được sự đồng ý rồi mới ra mở của phòng. Ngoài cửa phòng là quản lý phòng đấu giá và Minh trưởng lão với Tu trưởng lão. Bọn họ vừa mới nhìn thấy người trong phòng liền sửng sốt: “Bắc Minh!”

“Bắc Minh kiến quá Minh trưởng lão, kiến quá Tu trưởng lão!” Âm Tế Thiên cùng với Bắc Minh hướng hai vị trưởng lão làm lễ.

Minh trưởng lão cùng với Tu trưởng lão bước vào trong, cửa phòng vừa đóng lại liền lập tức nói thẳng vào vấn đề: “Bắc Minh, có phải ngươi vừa dùng một viên linh thạch tuyệt phẩm để ra giá cho Đồng mệnh chú phù lục không?”

Bắc Minh không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Đúng!”

“Ngươi…”

Minh trưởng lão hít một hơi: “Ngươi có biết hành động vừa rồi của ngươi là ý gì không?”

“Bắc Minh biết!”

“Vậy sao ngươi còn làm!? Ngươi cũng biết các ngươi làm như vậy, sau này sẽ không thể tìm Ngự thú sư cấp chín để khế ước được nữa!”

“Vậy ý của trưởng lão là sau này có thể tìm được một Luyện đan sư cấp mười, một Đúc sư cấp mười để tạo ra pháp bảo và pháp khí, tìm được một Phùng sư cấp mười để may bảo phục?”

Minh trưởng lão híp mắt lại: “Bắc Minh ngươi đang uy hiếp chúng ta sao?”

“Bắc Minh không dám! Bắc Minh chỉ muốn làm việc mà mình cần làm thôi!”

Minh trưởng lão biết nếu Bắc Minh đã quyết định chuyện gì thì cho dù có mười con yêu thú cấp mười kéo cũng không thể thay đổi được ý định của y. Ông ta xoay mắt nhìn Âm Tế Thiên. Minh trưởng lão vừa nhìn đến khuôn mặt diễm mị của Âm Tế Thiên, liền trầm giọng nói: “Nhất định là ngươi mê hoặc Bắc Minh để nó tranh giành Đồng mệnh chú phù lục với Ngục Tuyền lão tổ đúng không?”

Âm Tế Thiên nhăn chặt mày, không nói câu nào. Sắc mặt Bắc Minh trầm xuống: “Minh trưởng lão, chuyện mua Đồng mệnh chú phù lục không hề liên quan đến Tịch Thiên. Ngài không cần đổ hết chuyện này lên đầu Tịch Thiên!”

“Ngươi dám nói là ngươi mua không phải là vì hắn?”

Bắc Minh không muốn cùng Minh trưởng lão nhiều lời, quay đầu nhìn bọn Bắc Duy ra lệnh: “Đưa Minh trưởng lão ra ngoài!”

Bắc Duy lập tức hướng Minh trưởng lão thủ thế: “Minh trưởng lão, Tu trưởng lão, thỉnh!”

Minh trưởng lão tức giận phất tay áo, cùng Tu trưởng lão rời khỏi sương phòng. Cửa vừa đóng, sắc mặt Bắc Minh cũng trở nên trắng bệch, yếu ớt lùi lại hai bước! Âm Tế Thiên vội vàng đỡ y ngồi trở lại chiếc ghế cạnh cửa sổ: “Ngươi vẫn ổn chứ?”

Bắc Minh lắc đầu. Lúc này, sương phòng đối diện lại vang lên giọng nói khàn khàn trêu ngươi kia: “Tiểu đạo hữ, không phải ngươi không dám nói ra tên của mình đó chứ?”

Bắc Minh lạnh lùng nói: “Bắc gia Bắc Minh kiến quá tiền bối!”.