Phật Môn Ác Thê

Chương 136: Ngươi quá ác độc

Đang lúc hai phe đánh nhau kịch liệt thì đột nhiên nghe ‘uỳnh’ một tiếng thật lớn, liền ngay sau đó là những mảnh băng vỡ sắc bén bắn ra tứ tung. Sáu người cùng với hơn hai chục con yêu thú cả kinh, vội vàng vung kiếm chém nát những mảnh băng đang bay đến.

Sau khi xử lý xong xuôi, mọi người định thần nhìn lại thì thấy Âm Tế Thiên xoa bóp tay chân, thư giãn gân cốt. Mắt Thôn Phách xẹt qua ý cười, lập tức nói: “Ta vốn nghĩ nhân cơ hội ngươi bị đông cứng, định khiêng khối băng đó về phía Đông bái đường thành thân. Ai mà ngờ tới ngươi lại dễ dàng phá nát nó!”

Tên đầu lĩnh biến sắc, vội vàng nói với mấy người kia: “Cẩn thận!” Bọn họ chỉ đối phó mỗi Thôn Phách cũng đã cảm thấy quá sức rồi. Hiện giờ lại thêm một tên hòa thượng thối nhanh như cơn gió, mà còn chẳng thèm sợ tu sĩ Luyện Hư kỳ nữa chứ. Khẳng định hai tên kia mà hợp lại sẽ rất khó xử lý! Âm Tế Thiên thản nhiên liếc nhìn Thôn Phách sau đó chuyển sang tên đầu lĩnh, khóe miệng hơi kéo lên, vẽ thành một nụ cười lãnh lệ.

“Ửm ửm! Ửm ửm!” Hơn hai mươi con yêu thú vừa cao lớn vừa hung ác lại bỗng dưng giống như cún con bị người ta trêu chọc, vội vàng lùi ra xa, trốn phía sau đại thụ. Sau đó rụt rụt rè rè mà ló cái đầu ra, dùng đôi mắt tròn tròn nhìn lén bọn họ!

“…” Thôn Phách cùng với năm tên tu sĩ kia vừa sợ vừa nghi. Âm Tế Thiên nhìn hơn hai mươi con yêu thú phía xa xa, nụ cười lại tươi thêm vài phần. Kế tiếp, ánh mắt của hắn chuyển đến đám tu sĩ, lập tức trở về lãnh lệ. Tên đầu lĩnh không nhịn được khẽ run lên một cái, cầm chắc kiếm đề phòng nhìn Âm Tế Thiên. Lão Nhị cũng trộm nhìn Thôn Phách, thấy y đang thất thần nhìn đám yêu thú, đáy mắt liền hiện lên vẻ hung ác nham hiểm, trong tay lặng lẽ ngưng tụ một đám đá sỏi bén nhọn. Rồi đột nhiên hất về phía Âm Tế Thiên. Thôn Phách vừa nhìn thấy động tác của Lão Nhị, liền gấp rút khua kiếm cản lại.

Ngay lúc đó, tên đầu lĩnh cũng nhận ra Âm Tế Thiên đã biến mất, kinh hoảng quát lớn: “Lão Nhị! Cẩn thận!”

Vừa dứt lời thì Âm Tế Thiên liền xuất hiện bên cạnh Lão nhị, giơ một quyền đánh thẳng vào đan điền của gã. Lão Nhị trúng đòn, kêu lên thảm thiết rồi ôm bụng ngã trên mặt đất. Kế tiếp, gã cảm thấy tu vi trong người ào ào xói mòn, rất nhanh gã phát hiện mình bị tuột mất một cảnh giới. Thôn Phách kinh ngạc nhìn Âm Tế Thiên đột nhiên xuất hiện cạnh Lão Nhị, khuôn mặt hắn lạnh nhạt vô tình, thập phần xa lạ. Bốn tên tu sĩ còn lại chỉ có thể lo lắng nhìn Lão Nhị nằm trên mặt đất.

“Lão Nhị! Ngươi không sao chứ?”

Lão Nhị xoay khuôn mặt đau khổ, trợn to hai mắt khủng hoảng nhìn Âm Tế Thiên, gã chịu đựng đau đớn kịch liệt hoảng sợ thét lớn: “Ngươi… ngươi thế nhưng phá đan điền của ta, hủy linh căn của ta, ngươi quá ác độc”.


Mấy gã kia cũng lộ ra vẻ khiếp sợ, đồng loạt dùng ánh mắt phẫn hận trừng Âm Tế Thiên. Thôn Phách lấy lại *** thần, nhếch miệng cười lạnh lùng, trêu tức nói: “Thừa dịp tu vi của ngươi chưa bị tán hết thì đem nguyên thần cống cho ta đi!”.

Bốn gã tu sĩ ngẩn người, họ biết Thôn Phách nói được thì sẽ làm được, liền vội vàng thi triển pháp thuật tấn công về phía y. Âm Tế Thiên đột nhiên phất tay lên, một trận gió cực lớn từ cái phất tay đó gào thét bay về phía bốn gã tu sĩ. Bốn gã tu sĩ kinh hãi, hốt hoảng thu hồi thế công để né tránh trận gió, tuy nhiên vẫn bị nó quét qua quần áo. Tên đầu lĩnh phẫn nộ trừng Âm Tế Thiên: “Ngươi thân là đệ tử cửa Phật, thế nhưng lại giúp tà tu hút lấy nguyên thần của người khác. Ngươi không sợ việc này lộ ra sẽ tổn hại đến uy danh của Vạn Phật tự sao?”

Âm Tế Thiên lạnh lùng nhìn bọn họ: “Khiến ngươi chê cười rồi! Chẳng lẽ ngươi muốn ta ra tay giúp đỡ những kẻ đuổi giết mình?”

Đôi mắt tà mị của Thôn Phách chan đầy ý cười.

“Ngươi…” Tên đầu lĩnh nhất thời tức đến á khẩu, không nói được gì.

“Lão… Lão đại! Cứu ta… mau cứu ta!!!!” Khuôn mặt Lão Nhị vặn vẹo, thống khổ kêu rên.

“Lão Nhị!” Bốn gã tu sĩ Luyện Hư kỳ thấy Lão Nhị bị Thôn Phách cưỡng chế hút lấy nguyên thần, lo lắng bước lên, nhưng không ngờ Âm Tế Thiên lại bắn ra một trận gió lớn nữa. Bốn gã tu sĩ giận dữ, đầu tiên là quay sang quát mấy con yêu thú đang nấp đằng xa: “Đám phế vật chúng mày, còn không quay lại đây hỗ trợ?”

Chúng ta không nghe thấy ngươi nói gì! Chúng ta không nghe thấy ngươi nói gì đâu!!

Hơn hai mươi con yêu thú đồng loạt quay đầu đi, đưa cái mông to choảng về đám tu sĩ. Nhất thời mấy tên tu sĩ tức đến nỗi thiếu chút nữa hộc máu chết tươi. Tên đầu lĩnh ra lệnh cho ba người kia: “Các ngươi cứu Lão Nhị. Để ta đối phó với tên hòa thượng thối này!”


“Được!” Ba tên kia đồng loạt thi triển các loại pháp thuật cường đại tấn công Thôn Phách. Thôn Phách mau lẹ bắt lấy Lão Nhị, vừa hút nguyên thần vừa tránh né công kích của bọn họ. Còn tên đầu lĩnh thì moi ra một đám Băng Kiển phù đánh về phía Âm Tế Thiên.

“Ngươi đã đông ta được một lần rồi thì sẽ không có lần thứ hai đâu!” Âm Tế Thiên cười lạnh, nhoáng người lên một cái liền đứng ngay trước mặt đám yêu thú, sau đó chậm rãi nâng tay phải lên. Tên đầu lĩnh nheo mắt lại, không biết hành động này của hắn là có ý gì. Bất quá Âm Tế Thiên đột nhiên chạy đến trước mặt đám yêu thú, đối với gã cũng là chuyện tốt. Tên đầu lĩnh vội vàng dùng lực *** thần liên hệ với yêu thú của mình, ra lệnh cho bọn nó công kích Âm Tế Thiên. Ngay khi tay Âm Tế Thiên hạ xuống, hơn hai mươi con thú bất ngờ xoay người, đôi mắt ngoan lệ đồng loạt trừng trừng nhìn tên đầu lĩnh đang đứng cách đó ba mươi trượng.

Tên đầu lĩnh thấy đám yêu thú xoay người về phía Âm Tế Thiên thì không khỏi mừng rỡ, ai biết được bọn nó bỗng dưng chạy tới, lướt ngang Âm Tế Thiên, tấn công về phía gã. Tên đầu lĩnh nhìn đám yêu thú hùng hùng hổ hổ, nụ cười trên mặt tắt ngấm, thầm nghĩ không phải bọn nó muốn tấn công mình chứ? Rất nhanh gã liền phủ nhận suy luận này, trong hai mươi con có bốn con là yêu thú của mình, còn mười sáu con kia là của Lão Nhị, làm sao bọn nó có thể công kích gã chứ.

Tuy nhiên khi hai mươi con yêu thú chạy đến trước mặt gã thì tên đầu lĩnh lại không có bất cứ suy nghĩ gì, bởi vì gã đã bị yêu thú của Thôn Phách cắn đứt cổ, mấy con khác chia nhau cắn tứ chi, trong đó một bên tay bị chính yêu thú của gã cắn xé. Khi gã bị cắn đứt cổ thì nguyên thần từ trong cơ thể vụt bay ra. Nhưng gã còn chưa kịp phản ứng đã bị Thôn Phách bắt lấy, giam trong pháp bảo.

“Lão đại!” Lão Tam cả kinh nhìn nguyên thần của lão Đại bị hút vào trong pháp bảo, công kích Thôn Phách lại càng hung mãnh hơn. Đám yêu thú nhanh chóng chuyển hướng mục tiêu, đồng loạt tấn công ba người còn lại. Ba tên kia giống như chuột nhắt, chỉ biết chạy trốn loanh quanh, bị đám yêu thú đánh đến không còn sức phản ứng, phải liên tục dùng pháp bảo và phù chú để đối kháng. Lão Tam hoảng sợ kêu to: “Chuyện gì thế này? Chúng nó rõ ràng là yêu thú khế ước của ta, vì sao lại tấn công chúng ta?”

Lão Tứ cũng mơ màng: “Làm sao ta biết được?”

Thôn Phách ngồi ở trên đại thụ hút nguyên thần của Lão Nhị nhét vào pháp bảo. Sau đó đẩy thân thể gã xuống dưới, rồi nhíu mày nhìn ba tên tu sĩ bị yêu thú rượt đuổi. Thật kỳ quái, yêu thú của y lại không chịu sự khống chế của y. Thôn Phách không khỏi nhìn về phía Âm Tế Thiên đang đứng cách đó ba mươi trượng, đúng lúc bắt được nụ cười thị huyết nơi khóe miệng hắn, kiều diễm tựa như một đóa hoa bỉ ngạn mọc dưới Minh Ngục, tràn đầy ma lực, hấp dẫn khiến người ta không thể nào dời mắt.

Y kinh ngạc ngẩn người không kìm lòng được mà nỉ non: “Tịch Thiên!”

Thiếu niên cách đó ba mươi trượng tựa như nghe thấy lời y gọi nên liếc mắt nhìn y, bỗng dưng thân hình biến mất, rồi đột nhiên xuất hiện cạnh y.

“Ngươi biết thuấn di!?” Mắt Thôn Phách hiện lên vẻ ngạc nhiên. Tu sĩ cảnh giới Đại Thừa còn không biết dùng thuấn di, vậy mà hắn lại biết? Chẳng lẽ hắn có pháp bảo gì sao? Thôn Phách nghĩ nghĩ, lại cảm thấy không đúng lắm.

Âm Tế Thiên nhìn ba người phía dưới sắp không chống đỡ được, buồn bã nói: “Ngươi nói xem, nếu biết được bí mật của ta thì sẽ có kết quả như thế nào?” Lời hắn nói không nặng không nhẹ nhưng lại như Sứ giả khóa hồn đến từ Minh Ngục, khiến người ta run rẩy. Thôn Phách nheo nheo mắt, khẽ cười: “Đừng nói ngươi muốn lấy mạng của ta nha?”

Âm Tế Thiên chậm rãi quay đầu, tròng mắt khẽ đảo nhìn xuyên qua mặt nạ của Thôn Phách.