“Hiên Viên Duật!” Âm Tế Thiên tức giận giật cánh tay mình ra khỏi bàn tay Hiên Viên Duật.
Tức thời mắt Hiên Viên Duật xẹt qua vẻ kinh ngạc, y không ngờ tới khí lực Tịch Thiên lại lớn như vậy, có thể vùng thoát bàn tay y. Nhưng y cũng không nghĩ nhiều, cười cười nhìn Âm Tế Thiên nói: “Đây là lần đầu Tịch Thiên gọi tên ta nhỉ, xem như mối quan hệ của chúng ta lại được kéo gần một chút!”
Âm Tế Thiên chẳng muốn nói linh *** với y. Nhìn mặt đất cách hơn mười trượng phía dưới, lạnh giọng nói: “Để ta xuống!”
Hiên Viên Duật nhướng mày: “Đừng nói ngươi định quay trở lại tìm Minh sư đệ nha? Nếu thế ta đành phải nói câu này. Hiện tại chúng ta đã đến đây rồi thì cũng không thể nào quay lại nữa. Chúng ta chỉ có một cách duy nhất là đi thẳng về trước, mới có cơ hội gặp được y!”
Sau đó khóe miệng y nhếch một cái: “Còn nếu lo lắng việc chẳng tìm được thảo dược kéo dài sinh mệnh cho ngươi thì ngươi có thể yên tâm. Ta và Minh sự đệ đều là luyện đan sư cấp mười. Không có chuyện dược mà y luyện được ta lại không luyện được.”
Âm Tế Thiên có chút giật mình nhìn y: “Các ngươi đều là Luyện đan sư cấp mười?”
Bọn họ đúng thật là thiên tài của thiên tài. Hiên Viên Duật buồn cười nhìn hắn: “Ngươi không biết sao? Chẳng lẽ Minh sư đệ không có nói cho ngươi chuyện này à? Xem ra y cũng không thay đổi nhiều lắm, vẫn cái kiểu không tin bất cứ ai! Hơn nữa ngươi ở trong lòng y chắc cũng không tính là đặc biệt, chứ bằng không thì sao chuyện nhỏ như thế này y cũng không nói cho ngươi!”
Âm Tế Thiên bĩu môi: “Ngươi đang châm ngòi ly gián sao?”
“Ta châm ngòi ly gián? Nếu ta không nhầm thì ngươi chẳng biết bất cứ chuyện gì về y, mà y đối với ngươi bất quá chỉ là lợi dụng mà thôi!”
Âm Tế Thiên nhăn mày, đúng như lời Hiên Viên Duật nói, quả thật hắn chẳng biết chút gì về Bắc Minh. Nhưng chuyện Bắc Minh muốn lợi dụng hắn thì thật tình hắn cảm thấy rất buồn cười. Âm Tế Thiên tự giễu nói: “Ta chẳng qua là một tên phế vật vô dụng bị hủy linh căn, Bắc Minh muốn gì ở ta chứ? Ta có cái gì đáng giá cho y lợi dụng đâu?”
Hiên Viên Duật cười cười: “Chẳng lẽ không có sao? Theo ta được biết, khi ngươi vừa vào Bắc gia thì thân thể Minh sư đệ đột nhiên hồi phục nhanh chóng. Vốn chỉ có thể nằm ở trên giường thế nhưng chỉ qua một đêm y đã có thể xuống giường đi lại, thậm chí có thể dùng linh lực luyện pháp bảo, luyện đan.”.
Y híp híp mắt: “Tuy rằng ta không biết rốt cục có chuyện gì xảy ra, nhưng ta tuyệt đối không tin rằng chỉ đơn giản xung hỉ thì có thể khiến một người bị trọng thương qua một đêm đã chuyển biến tốt đẹp! Theo ta suy đoán, trên người của ngươi nhất định có cái gì đó khiến cho thân thể của Bắc Minh chuyển biến tốt. Hơn nữa với những gì ta hiểu biết về Minh sư đệ thì y là loại người không từ thủ đoạn để đạt được mục đích. Y đối tốt với ngươi có lẽ vì y nhận được lợi ích từ ngươi mà thôi”
Mày Âm Tế Thiên nhíu lại: “Ta không phủ nhận là lời ngươi nói rất đúng. Bất quá ta nghĩ rằng, có lẽ khi người khác nghe được từ ‘lợi dụng’ này, sẽ cảm thấy cực kì phẫn nộ. Thậm chí có khả năng muốn giết chết kẻ lợi dụng mình. Nhưng đối với ta thì lại hoàn toàn tương phản. Bởi ta nghĩ nếu người khác lợi dụng mình, chứng tỏ bản thân mình tính ra cũng có giá trị. Hơn nữa, trong chuyện này còn một khả năng phát sinh nữa, đó chính là ‘người lợi dụng’ có khi bị ‘người bị lợi dụng’ dắt mũi!”
Nói tới đây mắt hắn hơi lóe lên: “Hiên Viên thí chủ, ngươi vẫn nên tập trung tìm đồ mà ngươi muốn đi!”
Sau đó Âm Tế Thiên đột nhiên bật người lên! Hiên Viên Duật ngớ ra, nhìn Âm Tế Thiên nhảy qua, bắt lấy dây leo ở bên cạnh, sau đó thuận thế trượt xuống, đáp trên mặt đất. Bóng người lóe lên một cái rồi xông vào một cửa khẩu nào đó. Đợi đến khi y lấy lại *** thần thì cánh cửa đã biến mất không còn thấy bóng dáng. Hiên Viên Duật thấp giọng mỉm cười: “Có ý tứ!”
Lần đầu tiên y thấy một người tự xem mình có giá trị khi bị người khác lợi dụng! Hiên Viên Duật càng ngày càng cảm thấy hứng thú với Tịch Thiên. Bất quá, y mới nghe lời này lần đầu thôi sao lại cảm thấy rất quen tai, giống như đã từng nghe qua ở đâu đó. Nhưng có nghĩ như thế nào thì y cũng không nhớ ra nổi, cuối cùng chỉ có thể mặc kệ. Y nhìn về phía mấy cánh cửa vừa biến mất, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng: “Hy vọng không làm sao!”
Sau khi Âm Tế Thiên đi vào cửa khẩu thì bắt đầu hối hận. Hắn không quen thuộc nơi này, cũng không biết kế tiếp sẽ có chuyện gì xảy ra. Nhưng ngay lúc hắn muốn quay lại thì cửa khẩu kia đã hoàn toàn mất tăm mất tích. Âm Tế Thiên đành phải gan lì tiến lên.
Nền đất dưới chân gập ghềnh toàn sỏi đá, ba mặt còn lại thì đều là thạch bích bóng loáng, trống rỗng vắng tanh, thoạt nhìn rất yên ả. Nhưng người xưa có câu, trước cơn bão trời luôn trong xanh. Âm Tế Thiên đành phải dùng năng lực thị giác để quan sát nơi này, tuy nhiên, ngặt nỗi là ánh mắt của hắn không thể nào nhìn xuyên qua được thạch bích. Nếu không có pháp trận thì rất có thể do tượng đá này từ trên trời rơi xuống, cho nên khác với thạch bích bình thường ở Tu Chân giới, cũng vì lẽ đó mà hắn không thể nào nhìn xuyên qua. Âm Tế Thiên đành cảnh giác quan sát bốn phía.
Nơi này thoạt nhìn rất bình thường, không có dấu hiệu đã bố trí cơ quan hay trận pháp gì cả, nhưng hắn vẫn quyết định nhanh chóng rời đi càng sớm càng tốt. Âm Tế Thiên lập tức sử dụng thuấn di, biến từ chỗ thạch bích bóng loáng kia, đến chỗ sỏi đá gập ghềnh cách khoảng năm mươi trượng. Lúc quay đầu lại, vẫn thấy con đường yên ả như cũ. Đang lúc hắn chuẩn bị bước tiếp thì một cái bóng màu đen bay từ trong túi Càn Khôn ra, đứng trên mặt đất bằng phẳng, hóa thành thật thể. Âm Tế thiên kinh ngạc nhìn yêu thú trước mặt: “Hắc độc báo?”
Chẳng phải lúc hắn gặp nguy hiểm thì nó mới đi ra sao? Vì cớ gì lúc này lại xuất hiện? Chẳng lẽ sắp có nguy hiểm ập tới? Mắt Âm Tế Thiên mau lẹ đảo quanh, đề phòng nhìn bốn phía. Hắc Độc Báo hưng phấn cúi đầu, cung kính kêu: “Chủ tử!”
Âm Tế Thiên giật mình hỏi: “Ngươi gọi ta?”
“Đúng vậy! Chủ tử!”
Âm Tế Thiên kinh ngạc nhìn chằm chằm nó: “Không phải ngươi là yêu thú cấp tám à? Vì sao lại có thể nói chuyện? Còn nữa, lẽ ra ngươi chỉ xuất hiện khi nào ta gặp nguy hiểm thôi chứ? Ngươi có thể tự mình ra khỏi cái chuông đó sao?”
Hắc Độc Báo giải thích: “Ta vốn là yêu thú cấp tám, nhưng vì có phúc được kim quang độ kiếp của chủ tử chiếu xuống, cho nên trong một thời gian ngắn mà thăng lên cấp chín, từ đó mới mở miệng nói chuyện được với ngài. Hiện giờ ta đã là yêu thú cấp chín cho nên pháp bảo khống chế yêu thú không thể giữ được ta nữa. Nhưng ta vẫn ở tạm trong đó.”.
Âm Tế Thiên không nghĩ tới hắn độ kiếp còn có thể nâng cấp yêu thú cấp tám lên cấp chín, xem ra hắn thật là buôn bán lời!
“Ngươi tên là gì?”
Ánh mắt của Hắc Độc Báo sáng lên: “Ta còn chưa có tên, cầu chủ tử đặt tên cho!”
“Đặt tên?” Âm Tế Thiên sửng sốt, sau đó nhìn kĩ hắc độc báo, thấy lông nó đen bóng, răng nanh sắc bén liền nói: “Gọi là Hắc Lịch, được chứ?”
Hắn vừa nói xong thì dưới chân Hắc Độc Báo dâng lên một chùm ánh sáng vàng, bao phủ cả người nó. Hắc Độc Báo hưng phấn nhảy dựng lên: “Hắc Lịch tạ chủ tử đặt tên!”
Âm Tế Thiên giật mình nhìn chùm ánh sáng vàng dưới chân nó: “Đó là cái gì vậy?”
Hắc Lịch không giấu nổi vẻ kích động: “Bởi vì chủ tử đặt tên, cho nên Hắc Lịch được thần thú chúc phúc, tu vi được nâng cao, nháy mắt tấn chức yêu thú cấp mười, không tới vài ngày nữa, Hắc Lịch đã có thể hóa thành hình người rồi!”.
Âm Tế Thiên khó có thể tin nói: “Đặt tên mà cũng thăng cấp được? Hơn nữa còn trong nháy mắt?”
Nếu như thế thì tu sĩ Tu Chân chỉ cần khế ước yêu thú cấp chín rồi sau đó đặt tên cho bọn nó là có thể thăng cấp thành yêu thú cấp mười rồi. Cứ như vậy, Ngự thú sư cấp mười chẳng phải trở thành vật trang trí sao? Chẳng lẽ trong Tu Chân giới không có Ngự thú sư cấp mười cũng là do nguyên nhân này? Hơn nữa yêu thú cấp chín muốn tấn chức lên yêu thú cấp mười thì chẳng phải đau khổ tu luyện làm gì, chỉ cần tìm một tu sĩ ban tên cho thì có thể lập tức trở thành yêu thú cấp mười.
Hắc Lịch hưng phấn nhảy nhót trên mặt đất: “Đúng vậy!”
Âm Tế Thiên càng ngày càng nghi hoặc, trong trí nhớ của Tịch Thiên cũng không có nghe qua chuyện yêu thú được đặt tên là có thể thăng cấp, nếu thật có chuyện như vậy thì tu sĩ trong Tu Chân giới tội gì mà phải vọt vào tận trung tâm Vạn Yêu Sâm Lâm để lấy trứng thú? Hắn kì quái hỏi:
“Này! Ta còn chưa khế ước với ngươi vì sao ngươi lại gọi ta là chủ nhân?”
Hắc Lịch dừng lại bước chân, nghi hoặc chớp chớp mắt: “Chẳng lẽ chủ tử không biết mình không cần phải khế ước với yêu thú mà cũng có thể bắt các yêu thú nghe theo lệnh ngài sao?”
Âm Tế Thiên: “…”
Hắn thật sự không biết có chuyện như vậy, hắn chỉ biết là hắn có thể mệnh lệnh cho yêu thú dưới cấp bảy ngoan ngoãn khế ước với tu sĩ. Âm Tế Thiên nuốt nước miếng, nói: “Ngươi nói là các yêu thú, bao gồm yêu thú cấp mười?”
Hắc Linh khó hiểu nhìn hắn, hỏi ngược lại: “Chẳng nhẽ yêu thú cấp mười thì không phải yêu thú sao?”
Trong lòng Âm Tế Thiên càng thêm tò mò: “Vì sao?”
Hắc Lịch càng mơ hồ hơn: “Cái gì vì sao?”
Âm Tế Thiên đột nhiên muốn bóp chết nó, nghiến răng hỏi: “Vì sao tất cả yêu thú đều nghe lệnh ta?”