Sau khi giải quyết thành công vụ án đêm Giáng Sinh, ba ngày sau chúng tôi chuẩn bị dọn dẹp quay về Sở. Trước đó tôi đã kịp ngủ một giấc kéo dài tới mười bốn tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng bù được cơn thiếu ngủ. Trên đường trở về, tinh thần của tôi phấn chấn lạ thường, dọc đường hai thầy trò trao đổi về chi tiết vụ án, coi như tổng kết nâng cao kinh nghiệm.
Xe vừa đi vào đường cao tốc, chuông điện thoại di động của sư phụ vang lên.
“Chẳng lẽ lại phải đi làm vụ khác luôn?” Sư phụ nhăn mặt đùa với tôi. Trong lòng tôi hiểu rõ, nếu thật sự có vụ án khác thì dĩ nhiên chúng tôi phải đi ngay, bởi vì một năm nay trong phòng pháp y tỉnh chỉ có hai chúng tôi mà thôi.
“Đầu tiên chúc mừng các anh lại có chiến công mới, lúc nào về sẽ thưởng cho mỗi người một bao thuốc lá ngon nhé.” Từ di động vọng ra giọng nói quen thuộc của Trung đoàn trưởng trung đoàn hình sự, “Các anh đang ở đâu đấy?”
“Chúng tôi không cần thuốc lá ngon, chỉ cần nghỉ ngơi thôi.” Có vẻ như sư phụ đã có dự cảm bất thường, “Mới vừa vào đường cao tốc, tôi đây chạy đi chạy lại nhiều cũng không chịu nổi đâu.”
“Vậy…” Trung đoàn trưởng hơi ngập ngừng, “Tôi cũng muốn để các anh nghỉ hai ngày cho thoải mái một chút, thế nhưng…”
“Được rồi, ở đâu?” Sư phụ biết đã chọn nghề này tức là chọn một cuộc sống không có tự do. Sư phụ thường nói đùa rằng chúng tôi bị bọn tội phạm dắt mũi, chúng gây án lúc nào thì lúc đó chúng tôi phải làm việc, chúng phạm tội ở đâu thì chúng tôi phải tới chỗ đó.
“Khụ khụ.” Trung đoàn trưởng cũng hơi áy náy, ho khan hai tiếng, nói: “Ừm, mọi người đành chịu vất vả vậy. Vụ án này không hề nhỏ, vẫn cần các anh ra tay.”
“Không phải chứ, giờ là dịp Giáng Sinh chứ có phải mùa giết người đâu, ở đây vừa chết ba mạng người đấy.” Sư phụ nhíu mày nói. Chúng tôi đều hiểu, nếu trung đoàn trưởng đã gọi là vụ án lớn thì phải chết hơn ba người.
“Đúng vậy, bên này cũng chết ba.” Trung đoàn trưởng nói tiếp, khẳng định suy đoán của chúng tôi, “Ở vùng nội thành Thanh Châu, một nhà ba người chết, vụ án đang khiến dân tình xôn xao.”
Thành phố Thanh Châu cách huyện Thanh Hạ chưa đến 100 km, “Án mạng xảy ra vào lúc nào?” Sư phụ hỏi.
“Có lẽ là đêm qua. Tám giờ sáng nay người chồng về đến nhà thì phát hiện ra, cảnh sát địa phương đã tiến hành bảo vệ hiện trường, họ vừa báo thông tin lên Sở.” Trung đoàn trưởng nói, “Nếu bây giờ các anh đến đó thì chắc công tác khám nghiệm hiện trường cũng mới bắt đầu.”
“Đã rõ.” Sư phụ cúp máy, sự mệt mỏi trong ánh mắt dường như biến mất, giờ đây chỉ toàn là cảm giác khí thế trước khi chiến đấu, thầy rướn người nói với anh lái xe, “Tiểu Nguyễn phải vất vả rồi, đi sang Thanh Châu nhé.”
Mười giờ sáng, chúng tôi tới tiểu khu Nguyên Đạt ở thành phố Thanh Châu, đội trưởng đội hình sự địa phương đang chờ chúng tôi trước cổng. Sau khi nói sơ qua tình huống, chúng tôi đi bộ vào hiện trường trung tâm. Tiểu khu Nguyên Đạt là khu biệt thự của những kẻ lắm tiền nhiều của. Hiện trường trung tâm của vụ án là một căn biệt thự nhỏ ở gẩn cổng tiểu khu. Biệt thự này thuộc tài sản của giám đốc công ty Công nghệ thông tin thành phố Thanh Châu, Từ Thanh Lượng. Anh ta sống ở đây cùng vợ, con gái và mẹ vợ.
Bên ngoài dải phân cách có một đám đông đứng hóng chuyện. Tuy rằng trước đây nơi này vốn ở ngoại thành Thanh Châu, nhưng thành thị mở rộng, khu vực tiểu khu Nguyên Đạt trở thành một khu dân cư tương đối lớn. Một vụ án giết người lớn như vậy xảy ra ngay giữa khu dân cư đông đúc, chắc hẳn đã gây ảnh hưởng lớn đến cộng đồng nơi đây.
Tôi cùng sư phụ xách theo hộp dụng cụ, chen lấn qua đám người nhốn nháo, bước qua dải phân cách, tiến đến cửa hiện trường. Ở góc tường cạnh cửa ra vào có một người đàn ông mặc Âu phục, hai tay đang vò đầu bứt tai, mặt đầy đau đớn xót xa. Có hai công an đang hỏi anh ta tình huống vụ án.
“Chúng tôi chuyển đến đây được ba năm, thấy nơi này được bảo vệ cẩn thận, an toàn, không ngờ lại xảy ra chuyện như thế.” Người đàn ông khoảng trên dưới bốn mươi tuổi, hai mắt đỏ hoe, nói: “Năm năm trước tôi kết hôn với Triệu Hân, tôi hơn cô ấy mười tuổi, rất yêu thương cô ấy. Vợ tôi không đi làm, sau khi sinh con chỉ tập trung chăm sóc con bé. Tình cảm của chúng tôi vẫn rất tốt đẹp.”
Tôi và sư phụ đứng bên cạnh nghe chuyện, người đàn ông ấy bỗng trở nên trầm mặc. Tôi xen miệng hỏi: “Anh phát hiện ra từ lúc nào?” Người nọ mệt mỏi chỉ vào mấy anh công an, nói: “Tôi đã nói với bọn họ, đừng hỏi lại nữa.”
Điều tra viên tiếp lời: “À, là thế này. Năm ngoái giám đốc Từ mở thêm một chi nhánh tại huyện Thanh Lâm ở thành phố bên cạnh. Từ tháng Tám năm ngoái đến bây giờ, cứ mỗi tuần từ chủ nhật đến thứ Ba anh ấy lại đến làm việc tại chi nhánh Thanh Lâm, thứ Tư lại quay về Thanh Châu. Hôm nay là thứ Tư, giám đốc Từ trở về khá sớm, khoảng tám giờ đã về đến nhà. Khi anh ấy mở cửa ra thì phát hiện thấy vợ đang nằm ngửa mặt ở phòng khách, thi thể đã cứng lại. Anh ấy chạy lên lầu liền thấy đứa con gái ba tuổi và mẹ vợ đã bị giết chết trong phòng ngủ.
Sư phụ gật đầu, chúng tôi đội khăn trùm đầu, đeo khẩu trang, găng tay, đi giày bảo bộ, sau đó cùng đi vào hiện trường.
Hiện trường là một căn biệt thự hai tầng. Tầng một có phòng khách, phòng bếp, nhà vệ sinh và một phòng ngủ lớn, tầng hai là phòng cho khách và phòng sách. Từ Thanh Lượng và Triệu Hân ở phòng ngủ tầng dưới, con gái và mẹ Triệu Hân ở một phòng ngủ khác trên tầng hai.
Đã có vài bác sĩ pháp y và nhân viên thu thập chứng cứ đang cẩn thận tìm dấu vết ở khu vực thi thể của Triệu Hân. Thầy trò chúng tôi lên tầng trên, khám nghiệm hiện trường trên lầu. Phòng dành cho khách đều đóng lại, có vẻ vô cùng im ắng. Dọc theo hành lang, chúng tôi lần lượt mở cửa từng phòng, trong phòng đều sạch sẽ gọn gàng, không phát hiện được điều gì bất thường. Mãi đến khi chúng tôi mở một căn phòng khá lớn ở cuối hành lang, mùi máu tươi tanh nồng ập vào mặt, tôi lại day mũi theo bản năng.
Dưới đất có thi thể của một phụ nữ lớn tuổi, trên giường là thi thể một bé gái, cả hai đều mặc áo ngủ mùa đông. Áo ngủ, ga giường, chăn đệm đều nhuốm màu máu đỏ. Ngoại trừ vết máu, chúng tôi cũng không tìm ra dấu vết rõ ràng nào. Xem ra hung thủ không hề có một động tác dư thừa, giết người xong liền đi ngay.
Thi thể bà lão còn đi dép lê, nằm sấp trên sàn nhà, ngay gần giường ngủ, mái tóc thấm đẫm máu, toàn bộ xương sọ đã biến dạng, não trắng nhầy nhẫy lẫn lộn trong đám tóc, dưới đầu là vũng máu lớn. Tôi nhẹ nhàng lật đầu thi thể ra, thấy cơ thịt trên mặt người chết đã cứng đờ, mặt đầy máu, không thể nhận rõ mắt mũi.
Thi thể bé gái trên giường lại càng thê thảm. Cô bé nằm trên giường, hai mắt mở trừng trừng, trong ánh mắt ngập tràn nỗi hoảng sợ. Phần trán có một chỗ lõm vào, có lẽ bị vật tày đập xuống. Cổ họng cô bé bị cắt bởi một vật sắc nhọn, cái đầu nhỏ chỉ gắn với thân thể bởi đoạn xương cổ, phần mềm gần như bị cắt rời hẳn ra. Một vết máu lớn tràn tung tóe dọc theo động mạch cổ, chứng tỏ khi bị cắt cổ cô bé còn chưa chết. Trên người cô bé không có thi ban, bởi vì máu của nó gần như đã chảy hết rồi.
Thứ tôi không muốn thấy nhất chính là trẻ em bị sát hại, trong tim dường như đau thắt lại. Tôi cắn chặt răng, thầm thề nhất định phải đòi lại công bằng cho cô bé. Sau khi xem qua hiện trường, hai chúng tôi không nói gì, chậm rãi đi xuống lầu. Công tác khám nghiệm quanh thi thể Triệu Hân cũng đã kết thúc, nhìn mặt các kỹ thuật viên cũng hiểu được rằng họ không phát hiện ra vật chứng nào có giá trị.
Chúng tôi đến gần thi thể của Triệu Hân, cái xác vẫn chưa bị di chuyển. Đây là một phụ nữ khoảng ba mươi tuổi, nằm trên sàn nhà mở trừng hai mắt, dưới đầu cũng có một vũng máu lớn giống như thi thể bà lão. Rõ ràng cô ấy cũng bị một vật tày đập vào đầu dẫn đến tử vong. Người phụ nữ này mặt một chiếc áo vải bông, quần dài dày dặn và quần lót bị cởi xuống, che đậy sơ sài lên bộ phận sinh dục.
“Nửa thân bị lột trần, thân dưới còn cắm dao găm. Chẳng lẽ là vụ án cưỡng hiếp do một kẻ biến thái thực hiện?”
“Không, có thể có gian tình.” Sư phụ nhíu mày nói.
Sau khi khám nghiệm hiện trường xong, bác sỹ pháp y thường tự hình thành những phán đoán ban đầu về vụ án. Phán đoán ban đầu này không nhất thiết phải có căn cứ đầy đủ, là suy đoán mà không phải suy đoán. Loại phán đoán ấy quá nửa là xuất phát từ trực giác, điểm gốc để phát sinh trực giác là kinh nghiệm được xây dựng sau vô số lần khám nghiệm hiện trường. Từ phán đoán ban đầu, bác sỹ pháp y sẽ kiểm chứng hoặc phủ định phán đoán thông qua khám nghiệm thi thể, tái hiện hiện trường…, cuối cùng mới rút ra kết luận.
Tôi biết sư phụ đang dùng trực giác để đưa ra phán đoán, thầy muốn trong thời gian ngắn có thể tìm kiếm đầy đủ chứng cứ còn thiếu. Vậy nên tôi không hỏi thêm sư phụ, rằng vì sao thầy lại cho rằng vụ này là từ gian tình dẫn đến giết người, chứ không phải án cưỡng hiếp do kẻ biến thái thực hiện.
Nhưng có thể khẳng định một điều, việc nửa thân thể Triệu Hân bị lột trần, lại còn cắm một con dao găm ở thân dưới, nhất định có liên quan đến “tình dục”.
Chúng tôi chia nhau ra kiểm tra nhiệt độ hậu môn của thi thể, ghi chép lại để tiến hành suy đoán thời gian tử vong.
“Mang thi thể đến nhà xác đi.” Sư phụ nói. Mặc dù từ hôm Giáng sinh đến giờ chúng tôi vẫn phải làm việc liên tục, nhưng đêm qua đã được ngủ đủ giấc, cộng thêm cảm giác sung sướng do phá án thành công, nên chúng tôi lập tức lao vào làm việc, để có thể phá án trong thời gian sớm nhất.
Tôi cùng sư phụ ngồi trên xe, chúng tôi đều không nói chuyện, trong đầu loang loáng những hình ảnh tại hiện trường, hi vọng có thể xâu chuỗi chúng lại với nhau. Lúc này chúng tôi phải chịu áp lực rất lớn, hung thủ thực hiện tội ác quá dễ dàng, qua khám nghiệm hiện trường bước đầu, chúng tôi vẫn chưa tìm được vật chứng nào có giá trị.
Dường như sư phụ cảm nhận được không khí nặng nề trong xe, bèn cố nói đùa: “Có người nói bác sĩ pháp y trên tỉnh như chúng là ‘Cán bộ ba nhà (1), biết tại sao không?”
Tôi không đáp lại, trong lòng tôi hiện giờ chưa thể thoát khỏi bóng ma của bé gái chết thảm kia.
“Vì chúng ta mỗi ngày đi làm, ngụ ở nhà khách, ăn ở nhà hàng, làm ở nhà xác, cho nên chúng ta là ‘Cán bộ ba nhà’, ha ha ha ha.” Câu nói đùa của sư phụ thật sự nhạt không chịu nổi, cả xe chỉ có mình thầy cười.
Chúng tôi đợi trong phòng giải phẫu của nhà xác, lát sau ba thi thể được đưa vào. “Quy tắc cũ, từ dễ đến khó.” Sư phụ nói, “Bắt đầu từ đứa bé ấy đi.”
Vì phần mềm trên cổ cô bé đều bị cắt rời, nên khi đưa thi thể bé ra khỏi túi chứa xác, đầu bé ngửa oặt ra sau, cái đầu nhỏ như muốn rời khỏi thân thể, lúc đó trái tim tôi như khẽ run rẩy.
Nguyên nhân tử vong của cô bé được xác thực, là mất máu đến chết. Xương sọ trước trán có một vết lõm, hiển nhiên là khi còn sống bị một vật tày đập vào đầu, nhưng dấu hiệu xuất huyết não lại không quá rõ ràng, chấn thương sọ não dạng này khó có thể gây tử vong. Thi ban trên thi thể cô bé chưa xuất hiện, động mạch, tĩnh mạch cổ đều bị cắt lìa, trái tim ở trạng thái co rút, vậy hẳn là cô bé bị vật tày đánh vào đầu làm cho mất khả năng chống cự, sau đó bị hung thủ dùng dao cắt cổ, dẫn đến tình trạng chảy máu đến chết. Đây quả thực là hành vi quá sức tàn nhẫn.
Nguyên nhân tử vong của bà lão cũng có thể dễ dàng xác nhận. Sau gáy bà có một vết đánh lớn, xương sọ sau đầu hoàn toàn dập vỡ, não bị đánh nát, bà chết do chấn thương sọ não trầm trọng. Công cụ gây án cũng là một vật tày.
Việc khám nghiệm thi thể Triệu Hân cũng kết thúc nhanh chóng, tổn thương trước trán của cô đều là do vật tày gây ra. Âm hộ, tử cung bị dao găm đâm rách. Ngoài ra không còn vết thương nào khác.
“Cả ba thi thể đều không có vết thương do chống cự, hay nói rõ hơn là người quen tấn công khi nạn nhân không đề phòng, đúng không ạ?” Tôi hỏi.
“Vết thương của Triệu Hân hẳn là do bị tấn công bất ngờ, căn cứ vào vị trí thi thể của cô ấy, có lẽ bị đánh ngay khi vừa mở cửa. Nhưng những thi thể còn lại thì không thể nói là bị tấn công lúc không đề phòng. Anh hãy kết hợp với hiện trường, suy nghĩ thử xem”, sư phụ nói, “Bà lão đi dép lê, mặc áo ngủ, chứng tỏ điều gì?”
“Khi đang ngủ thì tỉnh dậy, sau đó bị tấn công.”
“Đúng. Hơn nữa vết thương đều nằm ở vùng sau đầu và tay, phía trước lại không có thương tổn. Tức là bị tấn công khi đang bỏ chạy.” Sư phụ nói tiếp, “Mà bà lão chết ngay cạnh giường, có thể nói rằng mục đích của bà ấy rất rõ ràng, là muốn bảo vệ cô bé.”
(1)Ở đây nguyên gốc là “Tam quán cán bộ” – “Cán bộ ba quán”: ở tân quán (ở nhà khách), ăn phạn quán (ăn cơm hàng), công tác ở tấn nghi quán (làm việc ở nhà xác). Mình mạn phép đổi thành “Cán bộ ba nhà”: ở nhà khách, ăn nhà hàng, làm nhà xác. Nếu có gì sai sót mong mọi người đóng góp ý kiến.