Pháo Hoa

Chương 24

Lúc Lục Trạm Giang trở về biệt thự đã hơi muộn. Khi anh vào trong, Nhiếp Sơ Ngữ đang ăn tối. Anh đứng đó không hề nhúc nhích, người làm không hỏi han gì, lập tức dọn cho anh một bộ bát đũa, thế là anh đi tới, ngồi xuống bàn ăn.

Nhiếp Sơ Ngữ đang cúi đầu ăn cơm, lúc này ngẩng lên nhìn anh, "Hôm nay anh trai anh tới tìm em."

Biểu cảm của Lục Trạm Giang có phần không hiểu, nhưng lập tức nhận ra "anh trai" mà cô nói tới là ai. Anh hơi bất ngờ vì ý của cô là người mà Chu Thừa Nghiệp tìm lại là cô, "Anh ấy tới tìm em làm gì?"

Nhiếp Sơ Ngữ cười, "Anh ấy hy vọng em có thể chăm sóc anh, có thế đối xử tốt với anh... Anh ấy còn kể cho em nghe một câu chuyện cũ, liên quan tới chính anh ấy, còn có anh... và Nghê Nghiên."

Lúc này Lục Trạm Giang dừng tay, nhìn về phía người đối diện, dường như không hiểu sao cô có thể bình thản đến vậy, "Em muốn biết gì có thể trực tiếp hỏi anh, không cần do thám."

Anh cảm thấy cô đang do thám điều gì sao?

Cô có phần muốn cười nhưng cười không nổi, "Anh ấy nói, cô ấy đã mắc bệnh qua đời, lúc anh quen em, cô ấy đã không còn nữa, có phải không?"

"Phải."

Cô nhìn vào mắt anh, người ta nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, muốn biết suy nghĩ của một người thì cứ nhìn vào mắt người đó, trái tim của bạn sẽ nói cho bạn biết suy nghĩ thực sự của người đó.

"Anh chọn em vì cô ấy sao?"

Bốn mắt nhìn nhau, trầm mặc rất lâu. Cô quay mặt đi trước, vào lúc cô nghĩ anh sẽ không trả lời thì bỗng nghe thấy tiếng anh: "Đúng thế, chẳng phải em biết từ lâu rồi sao?"

Phải, đã biết từ lâu rồi nhưng vẫn cứ tự chuốc lấy nhục nhã một cách đớn hèn như thế.

Cô nắm chặt đôi đũa, bỗng phát hiện mình không còn muốn ăn nữa. Tất cả thức ăn trên bàn đều đánh mất vẻ hấp dẫn của chúng. Cô cảm thấy như đang tự khoét một vết thương trên người mình, nhưng cô không cảm nhận được nỗi đau. Có những hy vọng biến thái kéo rộng vết thương ra, hình như sau khi thực sự đau đớn mới không tiếp tục vờ ngớ ngẩn nữa.

"Em và cô ấy giống nhau đến vậy sao?" Cô nghe thấy giọng mình rất khẽ, rất khẽ.

Lục Trạm Giang nhìn cô, nét mặt vô cảm, "Em mong nghe được câu trả lời như thế nào?"

"Một đáp án thành thật nhất."

"Bề ngoài giống, tính cách không giống chút nào" Nếu là Nghê Nghiên, năm xưa tuyệt đối không khóc trước mặt anh, sẽ chửi mắng anh một trận, sau đó nói với anh rằng khi không còn anh nữa, cô ấy sẽ càng sống tốt hơn, anh đánh mất cô ấy mới là tổn thất lớn nhất cuộc đời.

Nhiếp Sơ Ngữ bật cười tự trào, rất muốn lên tiếng chế giễu anh: Rất xin lỗi, tính cách không giống thế nên không thể khiến anh hoàn toàn coi em là Nghê Nghiên. Trong lồng ngực có một nơi nào đó đau đến tê dại, khiến cô không nói nên lời.

Cô cúi đầu, tiếp tục ăn, vốn ăn không nổi nữa nhưng vẫn ép buộc bản thân ăn tiếp, cho dù mùi vị nhạt nhẽo.

Lục Trạm Giang bất ngờ đứng dậy, giơ tay gạt hết bát đĩa trước mặt cô. Bát đĩa rơi xuống nền, phát ra những tiếng vỡ giòn tan, tất cả mọi người đều giật nảy mình.

Cô đờ đẫn nhìn anh, quên cả phản ứng.

Lục Trạm Giang cười khẩy một tiếng, "Nếu em miễn cưỡng như vậy, bây giờ có thể cút ngay.”

Cô cắn môi. Đúng vậy, bản thân đâu phải là Nghê Nghiên, sao có thể bắt anh chiều chuộng mình, là lỗi của cô, trong lúc bất cẩn đã quên mất thân phận mình, Cô chẳng qua chỉ là một con cờ Kim Hạo cài vào bên cạnh anh, chỉ là thế thân trong mắt anh mà thôi.

Lục Trạm Giang quay đi, hình như không muốn nhìn cô.

Đương nhiên Nhiếp Sơ Ngữ không thể đi được, bất luận lúc này anh có tỏ thái độ gì. Cô đứng dậy kéo tay anh, Lục Trạm Giang hất ra, ngay lập tức cô lại nắm lấy tay anh. Anh nhìn về phía cô, thế này là cô đang lấy lòng anh sao? Chắc vậy, họ đều hiểu cả.

Nét mặt anh có chút hung dữ, xoay ngược tay lại tóm lấy tay cô, kéo cô lên tầng hai. Có phối hợp với bước chân anh, rõ ràng có phần thảm hại. Tới khi anh kéo cô về phòng mới thả cô ra, ánh mắt anh dừng lại trên người cô khiến cô không còn chỗ náu mình, "Bây giờ làm việc em phải làm đi."

Cô đứng trước mặt anh như trở nên trong suốt, Nhưng cô không thể rời xa anh, bây giờ Chu Cẩn Phong ở trong tay Kim Hạo, cô còn chưa làm được những việc hắn yêu cầu, đám người đó có thể không coi mạng của Chu Cấn Phong ra gì, nhưng cô thì không thế.

Sự miễn cưỡng trong ánh mắt cô rõ ràng đến thế, khiến anh càng bực bội hơn. Vì người đàn ông đó mà cô cảm thấy chán ghét anh? Cũng đúng, cô có thể vì người đàn ông đó mà chấp nhận những yêu cầu của Kim Hạo, dĩ nhiên cũng chấp nhận vì cậu ta mà "thủ thân như ngọc", dù sao thì người đàn ông đó suýt nữa đã trở thành chồng cô, còn anh và cô dường như lại chẳng có quan hệ gì.

Anh nên buông tha cho cô mới phải, nhưng anh không muốn, có một cảm xúc trong lòng giống như dòng nước nóng dần lên, bất kì lúc nào cũng có thể sôi sùng sục.

Anh nhìn thấy cô đi về phía mình, dáng vẻ ngoan ngoãn khiến anh có chút không thoải mái nhưng cũng không ngăn động tác của cô lại. Nhiếp Sơ Ngữ giơ những ngón tay mảnh khảnh cởi từng cúc áo trên người anh. Dáng hình anh hơi gầy nhưng cơ thể đằng sau lớp áo lại rất khỏe khoắn, tráng kiện, cơ bắp vừa đủ quyến rũ. Động tác của cô rất chậm, từng chiếc từng chiếc cúc bật ra, cho tới khi chiếc áo hoàn toàn được cởi bỏ, giống như một tác phẩm nghệ thuật được hoàn thành, đợi người ta tới thưởng thức. Đôi tay cô lướt trên lồng ngực anh, mang theo chút ám muội.

Cuối cùng ánh mắt Lục Trạm Giang bắt đầu thay đổi.

Anh nhìn gương mặt trước mắt mình. Ban đầu khi mới quen biết cô, gương mặt cô ngập tràn nét non dại, bất an, sau đó anh đối với cô cực kì yêu thương, cô lại như một cô công chúa nhỏ tự do vui vẻ. Anh chính là người đã biến cô từ một cô gái trở thành người phụ nữ, anh còn nhớ dáng vẻ của cô khi yêu kiều nằm trên giường, mái tóc xõa xuống vai, hôm nay vẫn là gương mặt ấy, cô đang lấy lòng anh.

Anh tóm lấy tay cô, đặt trên môi, hôn khẽ. Khi cô còn chưa kịp phản ứng, anh đã bế cô lên, sau đó đặt cô xuống giường. Chuyện nam nữ vui vẻ hình như là một điều quá đỗi bình thường, màn đêm từ từ buông xuống, ngập đầy căn phòng là những tình cảm và mờ ám.



Khi Nhiếp Sơ Ngữ tỉnh dậy, Lục Trạm Giang đã đi từ lâu. Cô nhìn những dấu tích trên người, nhưng chỉ ngây người trong giây lát rồi lập tức hiểu ra. Đằng nào cũng sẽ như vậy, huống hồ đâu chỉ có một lần, đâu cần phải cảm thấy tổn thương hay gì khác. Hơn nữa, ít ra ở bên Lục Trạm Giang tâm lý cũng dễ chịu hơn khi ở cùng ông chủ Dương.

Thật may, bản thân vẫn còn tìm được lý do để tự an ủi.

Cô tỉnh dậy, thoải mái đi tắm, thay quần áo xong xuống nhà ăn sáng. Sau khi ăn xong, lúc này cô mới rút di động ra, đăng nhập vào hòm thư kia. Vì sợ người khác phát hiện ra điều gì đó, cô cầm di động ra chỗ khuất trong vườn. Trong hòm thư lại có một bức thư mới, cô nhanh chóng mở ra, giây phút mở nó, bỗng khẽ thốt lên một tiếng.

Vì trong hòm thư chỉ có một đoạn clip mười giây. Chu Cẩn Phong ở trong đó, sắc mặt xanh nhợt, không biết đang gào lên với ai: "Thả tao ra, chúng mày đang phạm pháp đấy..."

Một tay cô bịt chặt miệng, khống chế cảm xúc kích động, sau đó ngẩng đầu lên, sợ chỉ cần cúi xuống, nước mắt sẽ cứ thế tuôn trào. Tất cả đều là vì cô mới khiến Chu Cẩn Phong phải chịu đựng nỗi đau này. Nhiếp Sơ Ngữ, sao mày có thể để anh ấy chịu khổ ở đó, còn bản thân lại coi như không có chuyện gì chứ?

Cô bình ổn lại tâm trạng, xem lại đoạn clip một lần nữa, lần này xem một cách nghiêm túc cẩn thận, nhìn thấy Chu Cẩn Phong tuy rằng sắc mặt không tốt, đầu tóc cũng rối loạn, nơi anh ở đã bị làm mờ đi, không thể nhìn ra, nhưng trên người anh không có thương tích, chí ít thì cơ thể không bị tổn hại, lúc ấy cô mới cảm thấy yên tâm.

Cô tiếp tục kéo thư xuống, bên dưới có một hàng chữ đầy uy hiếp: Nếu cô dám nói mọi chuyện cho Lục Trạm Giang biết thì đó chính là ngày chết của Chu Cẩn Phong. Hơn nữa bọn chúng còn nói thẳng với cô rằng, hòm thư này có chế độ kiểm soát đặc biệt, chỉ cần có ai đó thông qua nó để tìm kiếm thứ gì, nó sẽ tự động thông báo tới bọn chúng, thế nên tốt nhất cô nên biết điều, nếu không thì đừng trách chúng không khách sáo.

Ánh mắt cô bị dòng chữ cuối cùng thu hút. Chúng bắt cô vào một trang mạng khác xem nội dung tài liệu, còn phải nhanh chóng học thuộc chúng, trong thư có địa chỉ và mật khẩu.

Cô lập tức ghi nhớ sau đó tắt hòm thư. Vẫn như mọi khi, một phút sau, nó tự động xóa.

Cô dùng di động mở trang mạng ra, sau đó vào địa chỉ đó. Là một trang web lưu trữ có tính bảo mật cực cao. Cô mất rất nhiều thời gian mới đăng nhập được vào, rồi nhập mật khẩu, cuối cùng xuất hiện file tài liệu. Tài liệu được chia thành năm phần, mỗi phần đều xuất hiện riêng rẽ. Cô nhấn vào phần đầu tiên.

Nạn nhân: Trần Tỏa Hoa

Độ tuổi: 38

Ngày sinh: 18/6/19XX

Ba năm trước, khi đó tôi và Lục Trạm Giang mới bắt đâu hẹn hò, còn chưa biết anh ta là một người như thế nào, chỉ biết ở cùng anh ta rất hãnh diện nên tôi đã ngốc nghếch đi theo anh ta. Có một hôm, nửa đêm tỉnh giấc, thấy anh ta không ở trong phòng, tôi cảm thấy rất kì lạ bèn dậy đi tìm, sau đó phát hiện đèn trong phòng sách của anh ta còn bật, vì tò mò tôi lại gần. Nhìn qua khe cửa tôi thấy Lục Trạm Giang ngồi phía sau bàn làm việc, đang cùng một người đàn ông nói gì đó. Hình như là chuyện liên quan tới việc làm ăn nhưng dường như không phải bàn bạc vì họ đang tranh cãi rất gay gắt. Tôi nhìn thấy Lục Trạm Giang ra hiệu cho trợ thủ đắc lực nhất của anh ta, thế là người này liền mang đến một tách trà. Người đàn ông kia uống xong, chẳng bao lâu sau đã ngã gục xuống. Tôi nhìn thấy Lục Trạm Giang giơ tay ra hiệu "giết” về phía người trợ thủ... Lúc này tôi sợ hãi vô cùng, lập tức chạy về phòng mình. Sau đó tôi không còn nhìn thấy người đàn ông ấy nữa, cho tới khi có tin nói rằng anh ta đã mất tích. Tôi vô cùng sợ hãi, nên vẫn giả vờ không biết gì về chuyện này...

Nhiếp Sơ Ngữ kinh ngạc nhìn những nội dung này, lại còn xưng ngôi thứ nhất, chẳng trách Kim Hạo yêu cầu cô học thuộc. Cô lướt nhanh qua những phần tài liệu còn lại, nhìn chung cũng không khác phần tài liệu này, cái khác chỉ có quá trình phạm tội càng được nâng cao thêm. Nếu tất cả những chuyện này đều là sự thật, vậy thì mọi việc Lục Trạm Giang làm đều là phạm pháp. Với bất kì tội danh nào trong đó cũng có thể khiến Lục Trạm Giang phải trả giá nặng nề. Nhưng nếu như là sự thật, vì sao lại bắt cô học thuộc như vậy?

Cô cắn môi, tắt trang mạng này đi.

Cô chạy về phòng mình, tìm túi xách, nhanh chóng mở ngăn kéo hai lớp ra. Trước đây Kim Hạo từng nói với cô trong thư rằng giữa ngăn kéo hai lớp có để một chiếc di động. Nếu xuất hiện tình huống khẩn cấp có thể dùng nó để liên lạc với hắn ta, nhưng nếu chưa tới mức vạn bất đắc dĩ thì tốt nhất không nên dùng.

Cô khóa trái cửa phòng lại, lúc này mới lấy chiếc di động đặc biệt đó ra. Trong di động chỉ có một dãy số điện thoại, cô gần như ấn gọi đi mà không chút do dự.

Tiếng chuông lặp đi lặp lại nhiều lần, tim cô cũng nhảy nhót kịch liệt theo.

Cuối cùng đầu kia cũng có người nhận máy. Kim Hạo dường như rất thiếu kiên nhẫn, "Không phải tôi đã nói với cô nếu không phải tình huống khẩn cấp thì đừng có gọi điện sao? Lục Trạm Giang đang ở đâu, cô đừng có để lộ tung tích.”

"Lục Trạm Giang không có ở đây."

Ngữ khí của Kim Hạo lúc ấy mới dịu hơn một chút: "Nói đi, có chuyện gì?"

"Tôi vừa mới xem chỗ tài liệu đó."

"Nếu đã xem rồi thì nhanh chóng học thuộc đi, đừng tưởng lừa dối là qua được. Tới lúc đó, tôi sẽ sai người hỏi những nội dung cô đã thuộc."

"Vì sao anh lại bắt tôi học thuộc những thứ đó? Rốt cuộc anh định làm gì? Rõ ràng tôi chưa từng nhìn thấy Lục Trạm Giang làm mấy chuyện ấy..." Dường như lúc này cô mới tỉnh ra, "Anh định thông qua tôi để hãm hại anh ấy? Anh đang phạm pháp đấy."

Kim Hạo cười phá lên, "Phạm pháp? Cô cảm thấy tôi còn sợ phạm pháp sao?"

Sao hắn còn sợ phạm pháp chứ? Nếu sợ, hắn đã không bắt cóc Chu Cẩn Phong để uy hiếp cô.

Cô lùi lại một bước. Đến tận bây giờ cô mới phát hiện ra mình đã lún xuống một vũng bùn, muốn thoát cũng không được, chỉ có thể tiến lên từng bước, từng bước, cho dù vũng bùn phía trước có thể sẽ khiến cô sa lầy, thậm chí bị chôn vùi.

Kim Hạo thấy cô mãi không nói gì bèn cười thành tiếng, "Sao? Cô không muốn làm? Cũng phải, cái chết của Chu Cẩn Phong có là gì đâu, cô lên thuyền của Lục Trạm Giang đương nhiên muốn gì được nấy. Nếu đã vậy, chi bằng tôi giúp cô một tay, trừ khử chướng ngại vật Chu Cẩn Phong, cô bảo có được không?"

"Anh đừng làm hại anh ấy."

"Thì ra vẫn còn quan tâm tới sự sống chết của cậu ta à? Tôi còn tưởng cô yêu Lục Trạm Giang rồi thì không đoái hoài tới cậu ta nữa!"

"Sao tôi có thế yêu Lục Trạm Giang, anh ta chẳng qua chỉ coi tôi là thế thân mà thôi. Tôi có ngu ngốc không khi yêu một người đàn ông như vậy. Anh đừng đùa nữa. Tôi chỉ thấy chuyện này không có lợi với mình. Anh bắt tôi hãm hại Lục Trạm Giang như thế này, nếu sự việc bị phát hiện, dĩ nhiên anh có thể đổ mọi tội lỗi lên đầu tôi, tôi chẳng phải sẽ trở thành con cừu thế mạng cho anh sao? Huống hồ Lục Trạm Giang gặp phải tai vạ này cũng tuyệt đối không tha cho tôi.”

"Chuyện này cô có thể yên tâm, chỉ cần cô làm theo yêu cầu của tôi, thì cả đời này Lục Trạm Giang đừng hòng ngóc đầu dậy. Tới lúc đó cô là anh hùng của nhân dân, là người trừ hại cho dân. Vả lại việc ác Lục Trạm Giang làm bao năm nay còn nhiều lắm, thậm chí còn tàn nhẫn gấp vạn lần những gì ghi chép trong tài liệu. Đối với một kẻ cặn bã như hắn, cô đang làm một việc tốt vĩ đại đấy."

"Nếu là như vậy thì tốt..." Nhiếp Sơ Ngữ lúc này mới thầm thở hắt ra một hơi.

"Tôi không cần biết cô có suy nghĩ gì, muốn Chu Cẩn Phong được bình an thì phải làm theo."

"Yên tâm, tôi sẽ khiến anh hài lòng."

"Tốt nhất là vậy."

Cuối cùng khi tắt máy rồi, Nhiếp Sơ Ngữ bỗng thấy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, trái tim cũng lạnh lẽo theo. Cô ngã vật ra giường, lấy chăn trùm kín mít lên người, sau đó âm thầm bật khóc. Cô chưa từng nghĩ rằng, thì ra thế giới của bọn họ lại đáng sợ như vậy, nhưng dù con đường phía trước có gian nan nhường nào, cô cũng chỉ còn cách nỗ lực bước tiếp.

Cô sợ hãi, muốn có một bờ vai để mình có thể dựa vào, nhưng số phận định sẵn cô chỉ có thể tự dựa vào bản thân.