Phàm Thiếu, Anh Thật Là Hư

Chương 45: Buổi sáng tinh mơ

Bình minh vừa ló dạng trên ngọn cây cao, Tịch Hạ Di đã dậy thật sớm vệ sinh cá nhân đi tắm sớm để còn chuẩn bị bữa sáng cho hắn đi làm, cô nhìn quanh phòng không thấy hắn đau chắc là do hôm qua cô chọc tức hắn nên hôm nay hắn giận dỗi dậy sớm ra ngoài tập thể dục không thèm ôm cô ngủ thêm một lát, tuy nhiên hắn vẫn đắm chăn ấm cho cô rồi mới rời đi

Hạ Di thích nhất là ngâm mình vào nước ấm buổi sáng sớm trời se lạnh cảm giác thật sảng khoái, phòng tắm nhà hắn còn là loại cao cấp bằng đá quý sang trọng không gian thì rộng khỏi phải bàn còn trên cả tuyệt vời

_Thật sảng khoái...

Cô nhỏm người ngồi dậy rời khỏi bồn tắm, tay với lấy cái khăn lớn ở phía trước tấm rèm

_Á....

Tịch Hạ Di la thất thanh chân trượt ra sau sắp ngã đập đầu xuống sàn vì sau tấm rèm có bàn tay lạ kéo mạnh cô về phía trước, cô sắp ngất đi vì hoãng, tay chân run rẩy mặt mày tím tái hai mắt nhắm nghiền không dám nhìn, trong phòng tắm có người lạ đột nhập cô co rúm miệng lưỡi không kêu cứu gọi hắn được

_Ha ha...Di nhi, sợ đến vậy sao? Ai bảo hôm qua dám đối xử tệ với anh?

Nghe giọng cười ngạo nghễ chăm chọc, cô từ từ mở mắt thì ra là hắn, làm cô sợ đến trào nước mắt, tức cảnh loã thể còn nghĩ là bị phơi bày trước kẻ đột nhập biến thái nào ngờ bị hắn lừa một cú đau đớn, cũng may hắn bồng cô trong ngực nếu không cô ngã ê mông rồi

_Anh...đồ đáng ghét...có biết em sợ lắm không? Hức...

Tịch Hạ Di khóc toán lên chưa hết sợ hãi, cô ngắt véo cào vào lưng hắn oán trách, khí phách ngang tàn của hắn đâu rồi sao dạo này hiếu thắng thích đùa đến vậy? Có biết là cô sợ đến muốn cắn lưỡi, nếu để người đàng ông nào nhìn thấy cơ thể ngoài hắn cô chết mất

_Háo sắc...đáng ghét...hừ...

Cô không ngừng mắng chửi, cơ thể trắng ngần áp sát vào hắn, khuôn ngực vạm vỡ bị hai viên ngọc nhỏ tì mạnh ma sát, hắn như hổ báo bị chọc tiết vì hành động ngây ngốc từ cô, rạo rực xúc cảm, phần đẫy đà cứ ngọ ngoạy trong lòng hắn cô đánh mắng lại vô tình tạo ra sự gần gũi mời mọc

_Hơ...bỏ em xuống, bất tiện quá đi

Tịch Hạ Di bây giờ mới phát hiện mình là đang câu dẫn hắn một cách vô tình, miệng bảo hắn bỏ cô xuống chứ làm sao ngăn được hành động, hôm qua vừa từ chối hôm nay làm sao thoái lui được nữa

_Đồ tiểu yêu cứng đầu, hại anh hôm qua bức rứt cả đêm, đã vậy còn phải làm đề án đến tận khuya. Vừa phải nhìn tư thế ngủ vùi ngây dại của em, có biết khốn khổ cỡ nào không? Bao nhiêu nước cũng không dập được lữa Hôm nay cho em biết tay

Phàm Khiết Thần gầm gừ nhấn mạnh, hôm qua khổ sở thế nào, hôm nay phải trả đủ, chưa kể cả cơ thể không mảnh vải che thân còn nằm gọn trong tay, cô nhúc nhích liên tục có phải cố ý gây nghiện cho hắn

_Thần à...mới sáng sớm, hay là buông em ra đi ha?

Cô biết mình sắp thua cho nên phải nhỏ giọng nói ngọt, để hắn bỏ cô ra nhưng mà đã quá muộn hắn bây giờ còn nóng hơn hỏa diệm sơn

_Cục cưng bớt ảo tưởng đi, buổi sáng mới phát hiện hình ảnh sắc nét hơn ban đêm, bộ em không biết buổi sáng thì dễ sinh con gái à? Anh thích...

Hắn cười to dùng tấm thân to lớn bao phủ cô chặt hơn, còn thõa mắt nhìn cô không soát chỗ nào, ban đêm bị hắn nhìn trong mờ ảo đã thấy ngượng bây giờ buổi sáng tinh mơ hắn còn nhìn rõ hơn, thật là cô chỉ muốn đào hố chui xuống cho đỡ thẹn, nhìn gì mà nhìn đến khiếp đảm. Hắn nới lỏng tay bỏ cô xuống đất, hai tay vừa rảnh rỗi là lần mò xuống mông cô xoa nắn, cánh môi còn mút lưỡi ngậm lấy môi cô, bàn chân cố ý đẩy cô ra ngoài, động tác vẫn vồ vã không ngừng, hắn ôm cô lùi dầng ra bàn làm việc

_Di nhi đừng trách anh háo sắc, cũng vì em quá dễ thương, anh không kìm lòng được...

Hắn ôm cô trong ngực bày tỏ, hai bàn tay luồn vào tóc cô xoa đầu thì bên ngoài bỗng có người gõ cửa

_Đại thiếu gia, có điện thoại từ Phàm gia gọi đến

Phàm Khiết Thần nghe đến Phàm gia liền không vui ra mặt, hai tay buông lỏng để cô ngồi xuống giường, gương mặt đang vui tươi tràn đầy sức sống bỗng u ám như mây đen kéo mưa, hắn không nói với cô lời nào, gấp gáp đẩy cô co rút vào chăn sau đó cả thân người vội vã lao nhanh ra cửa bỏ đi

_Phàm gia, có phải là gia đình anh ấy?

Tịch Hạ Di hoang mang suy nghĩ, cô mơ hồ tò mò tại sao hắn không vui đến vậy?

Cô nhanh chóng sửa soạn lại váy áo, hai chân nhanh chóng đi ra ngoài tìm hắn, cô tò mò muốn biết có phải hắn đang có tâm sự rất khó nói. Hạ Di nép mình sau bức tường, cô nhoẻn miệng cười định bụng đến vỗ vai hắn, không ngờ bị cảnh trước mắt làm cho hụt hẫng tắt mất nụ cười

_Lần sau đừng gọi đến nữa...

_Ầm...

Phàm Khiết Thần thét lớn vào điện thoại, liền sau đó là âm thanh đổ nát của cái điện thoại phóng vào cánh cửa thuỷ tinh vỡ ra

Tiếp theo Chap 46 Nổi nhục quá lớn

By Thuytinh103