Phàm Thiếu, Anh Thật Là Hư

Chương 38: Yêu người khác rồi

Phàm Khiết Thần về đến nhà thì đã rất khuya, đang trong tình trạng say khướt nên không còn biết gì, cơ thể bị rượu làm cho mờ đi lý trí, hai chân đứng cũng không vững

_Phàm chủ tịch ngài có làm sao không?

Phiến Tây đau khổ đỡ lấy thân hình to lớn nặng trịch, là thuộc hạ trung thành của hắn nên khi vừa nhìn thấy hắn như thế Phiến Tây đã rất đau lòng cho boss lớn của mình

_Hãy để tôi khóc thay ngài vì ngài không bao giờ rơi nước mắt, Tịch Hạ Di có là gì so với vô số mỹ nữ xinh đẹp hút hồn ngày ngày chờ đợi ngài chứ? Sao cứ vì cô ta chịu khổ? Ngài là nam thần được săn đón mà việc gì phải yêu thích một mình cô ta...hay là để tôi tìm một người cho ngài được không?

Phiến Tây đưa hắn vào nhà mà sức lực muốn cạn kiệt chỉ biết lắc đầu nhìn boss lớn liêu xiêu chân này xọ chân kia không còn nhìn thấy đường lối

_Tịch Hạ Di...

Hắn bước vào nhà nhìn thấy cô cùng Phiến Đông đang trò chuyện cái gì đó rất vui vẻ, sau mấy ngày mặt ủ mày chau thì bây giờ cô đã tươi cười trở lại và hắn nghĩ chỉ có thể là vừa gặp cái tên Vỹ Nhân chết tiệt đó nên mới vui vẻ đến vậy

_Bây giờ còn vui cười với thuộc hạ của tôi nữa, chuyển hướng rồi sao? Cũng hợp lắm đó

Hắn rất tức giận nên đã dùng thái độ bất cần nói với cô mấy câu nặng lời, trong lời nói chỉ là sự giận dỗi ghen tị chứ thật ra không có ý làm cô tổn thương vì sau hôm cô tự tử hắn đã thấy rất có lỗi nhưng do ấm ức giữ trong lòng nghĩ là cô không cần hắn nên hắn rất rất không vui và bực tức

_Phàm chủ tịch ngài đang nói gì vậy, Hic....oan cho tôi quá....tôi thích ngài mà...

Phiến Đông hồi hộp chấm mồ hôi trên tráng, còn cô chỉ biết nhìn hắn thất vọng

_Nhìn tôi ánh mắt đó là sao? Oan ức lắm à?

Hắn lúc nào cũng hỏi cô câu hỏi đó, oan ức lắm sao? Oan ức lắm à? Tất nhiên là oan ức cho cô rồi, hắn chỉ biết làm tổn thương cô thôi

_Vỹ Nhân khi anh tặng em cái này có nói nếu em giữ nó thì xem như em chấp nhận tình yêu của anh, em xin lỗi vì lỡ làm vỡ nó nhưng mà em thật sự rất tin vào tình yêu của anh và em đồng ý... Đấy cô đã nói như thế bây giờ còn làm như oan ức lắm, cô giỏi diễn kịch quá rồi đó Tịch Hạ Di...

Phiến Tây thuật lại những gì mình nghe lén được lúc nãy, hắn nghe đến từng câu từng chữ thì mặt mày đã nóng bừng nổi trận lôi đình, gương mặt đen tối lại muốn tàn phá mọi thứ cho thoả cơn giận

_Sai rồi....Tịch tiểu thư có nói như vậy nhưng vế sau là cô ấy nói nếu thời gian quay ngược lại cô ấy chắc đã đồng ý còn bây giờ cô ấy yêu người khác rồi, cho nên cô ấy mới gấp rút trả cái lọ nhỏ cho Vỹ Nhân

_Yêu người khác rồi...

Hắn bừng tỉnh khi nghe thuộc hạ của mình nói. Từ say khướt có thể tỉnh táo như thường chỉ có thể là nghe được tin vui từ cô là cô cũng yêu hắn và hắn nhận ra bốn chữ...yêu người khác rồi...chính là ám chỉ hắn

_Tịch Hạ Di em....

_Phàm chủ tịch à, là tôi đã sai, nghĩ mình là ai mà mơ mộng, nhưng thật sự mà nói hôm đó tôi tự tử chỉ là vì một người không muốn nhìn thấy mình, hoàng toàn không phải vì nhớ thương Vỹ Nhân, cho nên ngài không cần u ám như vậy, hôm nay đã quá rõ ràng, tôi đã không thể làm ấm giường cho ngài nữa, vậy tôi phải tự biết cút đi

Cô ấm ức nói từng lời trong nghẹn ngào, khoé mắt đáng thương rơi ra những giọt nước mắt xót xa, tình yêu này quá cay đắng, cô chạy nhanh ra cổng, vừa khóc vừa bỏ đi, cô đau khổ uất ức đều bỏ qua tất cả chỉ vì muốn nói cho hắn biết cô cũng yêu hắn thế mà hắn đối xử với cô như thế, cô bỏ cả mặc cảm giàu nghèo yêu thương hắn dù bị miệt thị thế mà hắn không hay biết chỉ giỏi làm cô đau lòng

_Huhu...

_Tịch Hạ Di....

Hắn đuổi theo cô giữa trời mưa tầm tã, sấm chớp ầm đùng, cô đội mưa gió bỏ đi mang theo tình yêu bị hắn chà đạp

_Hạ Di....

Hắn đuổi kịp cô rồi, nhất định không thể để cô thoát khỏi tay hắn được, hắn ôm cô bàn tay siết chặt người hắn yêu thương

_Tịch Hạ Di, anh sai rồi là lỗi của anh... Một cái chớp mắt của em cũng ảnh hưởng đến phí dịch vụ cảm xúc của tôi đó, em là ai chứ hả? Không biết là tôi bận lòng vì em à? Từng cái cau mày mè nheo của em làm tôi điên đảo, em không biết những gì tôi làm là duy nhất cho em à? Cả nhiều đêm nhớ em, rồi thương em, yêu em...tôi muốn đem em khảm lên người, em nghĩ mình to lớn cao cả lắm sao? Rất bé nhỏ nhưng dù tôi có tất cả vật chất rộng lớn thì cũng chỉ cần tình yêu bé nhỏ là em thôi, hằng ngày cùng tôi nắm tay vui vẻ, nằm yên ở trong lòng tôi không thích hả? Nhìn ngắm một mình tôi không thích hả? Hay em ra giá đi rồi bán hết cảm xúc cùng tình cảm cho tôi, tôi tôn trọng em cho em quyết định đó, trả lời đi, em còn muốn yêu tôi bình yên hay là để tôi bắt cóc em đi, tôi quan sát em lâu rồi đừng mong chạy đâu cho thoát.

Cuối cùng cũng có thể trút bỏ mọi thứ, thổ lộ lòng mình rồi, quan trọng nhất là cô yêu hắn từ bây giờ hắn đã có được trái tim cô, đôi mắt đắm say gián chặt vào gương mặt ngốc nghếch bày tỏ...

Tiếp theo Chap 39: Yêu

By Thuytinh103