Phàm Thiếu, Anh Thật Là Hư

Chương 32: Câu trả lời

_Phàm chủ tịch...ngài mau ra ngoài đi, huhu...

Cô khóc toán lên vì hoảng sợ, nhìn thấy hắn như nhìn thấy địa ngục, hắn chưa kịp làm gì đã bị cô xua đuổi, đôi mắt ghê gớm của hắn cứ nhìn cô chằm chằm

_Tôi chỉ muốn đưa váy áo cho em, có gì phải khóc...đến giờ còn ngượng là sao?

Phàm Khiết Thần cư nhiên không bỏ đi mà còn xấng tới ôm eo cô nhỏ nhẹ, càng nhìn càng yêu mà, Cô là người đặc biệt có diễm phúc lớn, nói làm sao không cưng chiều cô được.

_Hừ...

Hắn hừ lạnh một tiếng rồi bỏ ra ngoài,

Hắn phải đến tập đoàn xử lý công việc nên có dặn thuộc hạ bảo cô chuẩn bị xong thì đến phòng làm việc của hắn

_Tôi không đi có được không?

Cô ái ngại nhìn thuộc hạ của hắn chờ sẵn ngoài cửa, từ lúc thổ lộ với cô xong hắn càng thắt chặt tự do của cô hơn, nhất cử nhất động đều muốn kiểm soát

_Cô còn muốn từ chối nữa hả? Vì cô mà hai chúng tôi bị Phàm chủ tịch trừng phạt tàn khốc trong khi cô mới chính là người làm Phàm chủ tịch nhập viện, mém tí nữa hai chúng tôi bị đày ra hoang đảo rồi...thôi cô đừng có lôi thôi mất thời gian, mau theo chúng tôi đến tập đoàn

Cả Phiến Đông và Phiến Tây đều đồng thanh với nhau, cô hơi bất ngờ vì sự trùng hợp này, nhưng thôi nghe hai thuộc hạ của hắn nói thôi cũng đã đủ hiểu nếu cô còn rắc rối làm trái ý hắn thì chắc chắn cũng sẽ có kết cục không tốt đẹp

...Tập Đoàn....

_Xin chào Tịch tiểu thư...

Khác với mấy lần trước lần này cô được đón tiếp nồng nhiệt và thân thiện chứ không còn bị nhìn ngó bằng ánh mắt khinh bỉ, cô nhận ra nếu thuận theo hắn thì muốn hô mưa gọi gió thế nào cũng được còn nếu trái ý hắn thì cả địa ngục cũng không đáng sợ bằng sự ác cảm của hắn

_Cốp...

Trong phòng làm việc riêng, hắn tức giận quẳng tập hồ sơ dày cộp xuống đất

_Cút ra ngoài hết đi...bất cứ ai cũng không được vào đây rõ chưa?

Hắn hằng hộc nhìn cô nhân viên đang khóc trong sợ hãi ngồi dưới sàn nhặt hồ sơ

_Thưa Phàm chủ tịch, vậy tôi nói Tịch Hạ Di không cần vào trong nữa phải không ạ?

Phiến Tây nghe hắn quát tháo cấm tất cả mọi người vào trong thì run rẩy nói nhỏ, hắn nghe cô đến liền ngay lập tức thay đổi tâm trạng, hắn dịu giọng bảo cô vào trong

_Đưa cô ấy vào...

Phàm Khiết Thần nghe đến tên cô thì bao nhiêu bực tức tan biến, ánh mắt nhìn ra phía cửa nhìn cục cưng vô độ, cô căng thẳng bước vào phòng làm việc của hắn, cô cúi người ngồi xuống sàn giúp cô nhân viên nhặt giấy tờ trong hồ sơ rơi ra

_Cô không sao chứ? Đừng khóc nữa...

Cô an ủi cô nhân viên, bản tính cô vốn lương thiện nên rất ghét thói áp bức người vô cớ của hắn, khi không còn lại ai trong phòng làm việc hắn mới rời mắt khỏi laptop nhìn cô, vừa nhìn thoáng qua đã đứng hình nhìn cô, lần này cô khác quá, cô xinh đẹp hút hồn trong bộ váy hắn chuẩn bị cho cô sáng nay

_Phàm chủ tịch, ngài gọi tôi đến có chuyện gì?

Tịch Hạ Di đến gần hắn cô ngây ngốc hỏi, hắn nở nụ cười tươi với cô, nụ cười làm hai thuộc hạ hắn bất ngờ vì hắn có bao giờ cười đâu

_Em đã suy nghĩ đến điều tôi nói hôm qua chưa?

Hắn ôn nhu nắm đôi bàn tay mềm mịn vuốt ve, yêu thương và say đắm

_Chuyện hôm qua? Là vì câu nói ngài thích tôi đó hả?

Cô cúi người nói nhỏ vào tai hắn, cô không dám hỏi lớn, hắn có chút hậm hực nhưng nhìn cô thành thật như vậy nên không thể nào mắng cô được

_Đúng....

_Tôi....

_Em đồng ý??

Hắn chờ đợi câu hỏi của cô, nó rất quan trọng, đó là câu trả lời giải toả những thắc mắc trong nội tâm hắn, lòng hắn có cô vậy lòng cô có hắn không? Hắn rất rất muốn biết, hắn sợ cô không hiểu tình cảm của hắn mãnh liệt cỡ nào, tâm trí chỉ có mình cô, cô lấy mất trái tim hắn rồi, từ con người u ám lạnh lùng cũng vì cô mà trở nên mềm mỏng, ấm áp.

_Phàm chủ tịch à...ngài hỏi làm cô ấy ngượng đó, tất nhiên là trong lòng cô ấy có ngài rồi

Phiến Đông nịnh bợ nói vài lời, do là hắn ta gây quá nhiều lỗi nên mới tìm cách khắc phục

_Ra ngoài đi...ồn quá...

Phàm Khiết Thần bực dọc đuổi hết thuộc hạ của mình ra ngoài, hắn muốn để tư tưởng cô thoải mái từ từ trả lời, hắn không muốn để cô thấy mình bị áp lực dẫn đến sợ hãi, cô thở dài, hít một hơi rồi nói....

_Trong lòng tôi thật sự không có ngài, tôi không muốn kết thân với ngài, những gì giữa tôi và ngài trải qua đều là khao khát tình dục, chứ không phải có cảm giác yêu thích tôi thừa nhận là lúc đầu do tôi cần tiền nhưng không phải tôi muốn chuyện nhạy cảm này tiếp nối. Tôi càng không muốn ở cạnh một người có tất cả địa vị trong tay nó cũng như con dao hai lưỡi, vui buồn ra đi ngày nào không biết, tôi chỉ muốn sống cuộc sống đơn giản không

muốn bon chen vào nơi xa hoa rồi vấp ngã...mong ngài hiểu...yêu là quyết định của hai người, không thể nào một người có thể xây dựng tất cả, mảnh ghép của ngài ở ngoài kia, hoàn hảo và toàn mỹ. Còn tôi chỉ là cỏ khô qua đường.

Hắn nghe cô nói xong liền đem tất cả mọi thứ trên bàn vứt sạch xuống đất, cô giật mình vội lùi ra ra, bao nhiêu thứ đổ vỡ trước mặt cô, dù cô biết trước tính tình hắn không được tốt nhưng nào ngờ hắn tức giận lại đáng sợ đến thế, nếu cô là vật gì đó vô tri vô giác chắc hắn đã ném cô ra ngoài đến ghê sợ rồi, từ thiên đường ngập tràn màu sắc cô vùi tình cảm của hắn xuống hố sâu thử hỏi hắn có điên tiết mất kiểm soát hay không? Hắn đã rất bức xúc nổi giận vì tình cảm bị từ chối, thật là 1 kết quả không ngờ. Nếu hắn hàng ngày không cường quyền áp bức cô chắc có lẽ việc từ chối hôm nay đã không xảy ra, cô thật sự rất ám ảnh tính khí ngông cuồng của hắn...hắn sợ, tình yêu từ phía hắn còn rất nguy hiểm.

Tiếp theo: Chap 33 Em nghĩ mình là ai?

By Thuytinh103