Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 35: Thâu bí tịch

Mười mấy ngày sau, vào một buổi trưa, Hàn Lập lại lén lút trốn ra ngoài thần thủ cốc, ra ngoài tìm Lệ Phi Vũ để gặp mặt.

Kỳ thật cũng không thể nói là hắn lén lút đi ra ngoài, Mặc đại phu đối với việc hắn thường xuyên xuất cốc sớm đã sớm nắm trong lòng bàn tay, nhưng đối với việc này tựu không hề can thiệp, tùy ý Hàn Lập tiến xuất tự do.

Kiểu làm bất quản bất vấn ngay từ đầu làm cho Hàn Lập trong lòng có chút sợ hãi. Chẳng biết đối phương có chuẩn bị, tính toán gì. Quan sát động tĩnh phía sau vài lần, hắn phát hiện thật sự không ai theo dõi mình, hắn cũng tựu yên lòng, phía sau không có nguy hiểm, tự mình di chuyển nhanh hơn.

Sau một thời gian dài di chuyển,bỏ lại phía sau cả quãng đường dài Hàn Lập cũng dần dần có chút sáng tỏ, đối phương để mình tự do như thế ắt có nguyên nhân.

Mặc đại phu đối hàn lập nhẫn lại như vậy, chính là bởi hắn cũng có nỗi khổ bên trong.

Hắn mặc dù ép Hàn Lập dùng "Thi trùng hoàn" và sử dụng tính mạng thân nhân Hàn Lập ra đe dọa, đem Hàn Lập ép tới tử lộ, nhưng cũng biết nếu dung phương pháp thô bạo này để áp chế đối phương, đối phương trong lòng nhất định đầy oán khí, tu luyện sau này không thể nào cam tâm tình nguyện. Nếu như lại hạn chế sự tự do của hắn, như vậy, khẳng định rằng sẽ có sự phản kháng của hắn. Dù sao Mặc đại phu đúng là muốn cho hắn chủ động tích cực tu luyện trường xuân công, mà không thể trói tay, buộc hắn đi tu luyện.

Hàn lập rõ ràng biết trước việc này hậu quả ra sao, lá gan hắn càng trở lên lớn hơn. Lúc trước khi li khai còn cẩn thận trách khỏi ánh mắt theo dõi của Mặc đại phu. Bây giờ, không cần phải nói, nghênh ngang đi qua trước mặt hắn.

Hàn lập mặt ngoài thoạt nhìn tựa hồ rất đỉnh đạc, bộ dáng rất bất cần, nhưng trong lòng kỳ thật vẫn rất cẩn thận.

Vừa rời khỏi cốc, hắn đã vận khởi trường xuân công, khiến cho tai mắt xúc giác tăng lên đến cảnh giới bất khả tư nghị. Đưa những sự vật trong vòng mười trượng vào trong tầm kiểm soát.

Hàn lập tin tưởng, kể cả Mặc đại phu đích thân theo dõi, cũng không tránh thoát được con mắt của hắn.

Chánh diện giao phong hắn có lẽ không có khả năng, nhưng nếu như vận dụng ngũ quan thì hắn tuyệt đối có mười phần tin tưởng.

Đoạn đường phía trước, Hàn Lập cẩn thận tránh né gặp phải tuần sơn đệ tử, thông qua thông đạo bí mật nằm sau cây Hòe cổ thụ, bò vào bên trong, nơi có tiểu thủy đàm ở phụ cận.

Vừa vào đến bên trong, đã thấy Lệ Phi Vũ xích lỏa hai chân, ngồi ở bên bờ thủy đàm.

Hắn cúi đầu, nhìn đôi chân trần ngâm trong nước băng lạnh của thủy đàm,"Phác thông" "Phác thông" tiếng dùng sức khuấy, đạp mặt nước vang lên, bắn ra những giọt nước đủ màu sắc, hắn đang nghịch nước.

Nghe được tiếng Hàn Lập đi vào, hắn cũng không ngẩng đầu lên, trực tiếp oán thán nói:

"Hàn sư đệ, ngươi tới càng ngày càng chậm, mỗi lần đều muốn ta phải đợi hơn nửa ngày, ngươi không thể tới sớm hơn một chút sao?"

"Ngại quá, ta ……" Hàn Lập lấy tay phẩy phầy lớp bùn đất còn dính trên quần áo, vừa định giải thích vài câu.

"Tiếp lấy."

Lệ phi vũ cũng không đợi hàn lập mở miệng nói xong, ném cái túi lớn mang theo sau người hướng về phía Hàn Lập.

"Đây là cái gì? Món ngon gì sao?" Hàn lập có chút mạc danh kỳ diệu*, nhưng sau đó, lại cảm thấy trong cái túi có cái gì cứng cứng, lại còn khá nặng, không giống thứ gì có thể ăn được.

"Ngươi chỉ có biết ăn thôi a! Chẳng phải ngươi kêu ta đem Trát nhãn kiếm pháp kiếm phổ cho ngươi sao?" Lệ phi vũ trừng mắt nhìn hắn, khuôn mặt nghiêm lại nói.

" đây là kiếm phổ? không lầm chứ! Không phải là đem đá mài trong sân nhà bỏ vào túi chứ" Hàn Lập cổ tay lắc mạnh cái túi, vẻ mặt rất không tin tưởng.

"Nặng ghê a!" Hắn dùng hai tay nâng nâng thử, kết quả thiếu chút nữa thì hắn chúi người ngã xuống.

"Ha ha!" Lệ Phi Vũ cũng không nhịn được cười, mở cái miệng rộn cười rộ lên, cuối cùng ngã lăn ra đất mà cười, cả người cũng dính toàn bùn đất với cỏ.

Hàn lập hoài nghi nhìn cử chỉ hơi quái dị của đối phương, vừa quay ra nhìn lại cái túi khá to này.

"Bính!"

Hắn đá nhẹ một cái, hình như có chút cảm giác lạ lạ.

Không để ý đến biểu tình quái dị của tên kia, Hàn Lập lấy tay sờ sờ, bỏ cái túi xuống, sau đó ngồi xuống bên cạnh cái túi.

Đối hắn mà nói, đi chơi cái trò đoán đoán tìm xem nó là vật gì là một việc hết sức ngu ngốc, phí sức mà thôi.

Đôi bàn tay trắng sạch đặt tại nút thắt của cái túi, mười ngón tay hắn khẽ múa lên, một phiến mơ hồ chỉ ảnh hiện ra, nút thắt liền được giải khai.

"Ba ba!"

Một tràng vỗ tay vang lên.

Hàn lập đang muốn cho tay vào bên trong, quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh rất không đúng lúc này.

Chẳng biết lúc nào, lệ phi vũ sớm đã đình chỉ tiếng cười, cũng đã đi giày vào.

Hai tay hắn đang vỗ vỗ, cổ vũ cho mình, như hết sức cổ vũ mình vậy, tựa hồ lòng bàn tay hắn đã đỏ bừng hết lên.

"Sách sách! Mỗi lần chứng kiến ngươi đem "triền ti thủ" môn võ công này sử dụng xuất thần nhập hóa như thế, ta đều có cảm giác bất khả tư nghị, chẳng biết là do tư chất ngươi tốt hay la do theo ta mà có tiến bộ lớn chỉ trong thời gian hai tháng a." Lệ Phi Vũ tay tiếp tục vỗ, miệng thì vẫn khen ngợi không ngừng.

"Ngươi sẽ không phải vì để cho ta biểu diễn mới đặc biệt đem một quyển sách biến thành một cái túi to như vậy chứ?" Hàn Lập không tức giận nói.

"Đương nhiên không phải, chẳng phải người sẽ rõ ràng khi mở nó ra coi sao." Lệ Phi Vũ thu hồi khuôn mặt cười cợt, sắc mặt nghiêm túc trở lại.

Hàn Lập thấy hắn dùng loại ánh mắt này để nói, trong lòng hiếu kỳ nổi lên, tầm mắt quay lại dừng trên cái túi.

Nghiêng đầu thoáng suy nghĩ một chút, vươn ngón trỏ cùng ngón giữa, khe khẽ mở miệng túi ra, đem vật bên trong từ từ lộ ra.

"Đây, đó là ……" Hàn lập trên trán "bá" đích một cái toát ra mồ hôi lạnh liễu rậm rạp, hai con người thiếu điều muốn trợn chừng lên

"Thế nào? Giật mình không ít chứ?" Lệ Phi Vũ lo lắng đi lên, lấy tay vỗ nhẹ bờ vai của hắn.

Hàn lập tự nhiên xoay người nhìn chằm chằm vào đối phương, nửa lời không nói.

"Sao ngươi dùng ánh mắt đó nhìn ta, ta không có hứa sẽ lấy thân báo đáp a?" Lệ Phi Vũ cười hì hì đích trêu Hàn Lập một chút.

Hắn nghe xong câu trêu đùa này, Hàn Lập tựa hồ mới thanh tỉnh lại.

"Ta muốn cùng ngươi vạch rõ giới tuyến, từ nay về sau coi như ta không nhận ra ngươi, ngươi cũng chưa bao giờ gặp qua mắt ta." Hàn lập tức giận lớn tiếng hơn.

"Không biết là ta hoa mắt, hay là ngươi điên rồi, ngươi dĩ nhiên đem một đống lớn sách của thất tuyệt đường tàng thư lại đây, nếu như bị tuần đường hộ pháp phát hiện, ngươi ta hai người muốn chết cũng khó." Hàn Lập dùng ngón tay chỉ đống bí tịch, mặt hướng về phía Lệ Phi Vũ gào lên.

Trên góc trái những cuốn sách đó, tất cả đều được thống nhất viết mấy chữ màu vàng đẹp mắt "Thất tuyệt đường tàng thư" bằng bút lông.