Hàn Lập nghĩ nếu như nói tin tức hai mẹ con Mặc Thải Hoàn cho đối phương, vậy là được rồi.
Mặc Phương Vũ hỉ cần biết rằng mình còn có người thân còn sống trên đời đã là đủ rồi. Có lẽ nàng cũng sẽ không nhắc đến chuyện gặp hai mẹ con Mặc Thải Hoàn, dù sao, nàng rất hiểu thế sự.
Tiếp theo Hàn Lập liền nói qua chuyện đã gặp Mặc Thải Hoàn cho đối phương biết, khiến cho Mặc Phương Vũ nghe xong chút nữa mừng quá mà khóc.
Mặc Phương Vũ hiểu rõ, với thân phận người tu tiên của Hàn Lập, căn bản không cần phải nói dối một người con gái yếu đuối như nàng. Đối phương đã khách khí với mình như vậy, hơn phân nửa là vì duyên tình gặp mặt năm xưa.
Bởi vậy lúc này Mặc Phương Vũ rất vui mừng chắp hai tay lại trước ngực, âm thầm cầu nguyện một lát mới khôi phục bình thường.
Tuy nhiên khi đối mặt với Hàn Lập, rõ ràng nàng không còn cần phải lạnh lùng như vậy nữa.
Nàng hiểu rất rõ, nếu không được Hàn Lập ra tay giúp đỡ ở Yến Linh Bảo thì hai mẹ con Nghiêm Thị vẫn bị vây trong khốn cảnh.
"Cảm ơn Hàn công tử đã nói ra tin tức của Thải Hoàn và Tứ nương. Đây là tin tức rất tốt lần đầu tiên Phượng Vũ nghe được trong bảy tám năm qua" Mặc Phượng Vũ lấy lại bình tĩnh rồi từ từ nói.
Nhưng tiếp theo nàng không đợi Hàn Lập nói gì, liền nhắc lại:
"Mặc dù hai mẹ con Tiểu muội bọn họ không có việc gì. Nhưng giờ hạ lạc của Đại tỷ ta và mấy vị Di nương đều không rõ, hơn nửa đã trúng độc thủ. Mối thù này Phong Vũ không thể không báo cho các nàng. Nhưng Phượng Vũ sức trói gà không chặt, Hàn Sư đệ nhất định sẽ giúp ta chứ?"
Mặc Phương Vũ nói xong những lời này, thể hiện vẻ mặt rất yếu đuối. Hai mắt trong nháy mắt nhòe lệ, hiển nhiên là thương tâm phát khóc.
Hàn Lập thấy thế, vuốt vuốt mũi, cảm thấy đau đầu chẳng biết làm sao.
Hắn tưởng cho đối phương biết tin tức của mẹ con Mặc Thải Hoàn, thì sẽ không nóng lòng báo thù như vậy. Nhưng không ngờ rằng Mặc Phương Vũ vài năm không gặp lại trở nên chấp nhất đến như thế này.
Thật ra mà nói, nếu như hắn bảo giết một tên tu sĩ Luyện khí kỳ, điều này còn dễ dàng hơn so với việc hắn vô duyên vô cớ đi giết một kẻ phàm nhân.
Vì sau khi tiến vào Hoàng Phong Cốc, Hàn Lập cũng đã biết, hơn mười Châu phủ của Việt Quốc, sớm đã bị người của Thất đại phái và một số Đại gia tộc chia nhau hết cả.
Mỗi một thế lực lớn của thế tục ở trong một Châu phủ, chỉ cần có lịch sử lâu đời trên thế gian một chút, đều sẽ có tu sĩ ở nơi bí mật gần đó chú ý đến. Thậm chí còn có được tu tiên phái nào đó ở phía sau giúp đỡ.
Lam Châu Mặc Phủ, Độc Phách Sơn Trang lúc trước vì là thế lực mới mạnh lên không lâu, cho nên mới chưa tiếp xúc với tu sĩ của Tu tiên giới. Nếu không, lúc trước Hàn Lập ám sát tên Âu Dương Phi Thiên của Độc Phách Sơn Trang, đã không dễ dàng thành công như vậy, còn không bị ai truy cứu việc này.
Nhưng Ngũ Sắc môn thì khác.
Môn phái này đã hưng thịnh từ hơn trăm năm trước, cũng tính là có niên đại rất lâu đời. Mà Lam Châu lại là địa bàn của Linh Thú Sơn mà Thất đại phái thừa nhận. Hơn phân nửa sau lưng còn có cái bóng của Linh Thú Sơn. Cho nên Mặc Phủ vừa mới tiếp xúc với đối phương, đã bị đại bại.
Hàn Lập là đệ tử của Hoàng Phong Cốc, vô duyên vô cớ tiêu diệt một vị đầu mục được biệt phái xuống đỡ đầu của thế tục, điều này chỉ sợ không dễ dàng như trước kia.
Tuy nhiên, gần đây người trong Ma Đạo đang lẻn vào Việt quốc tiến hành phá hoại Thế Tục giới. Đây đúng là mọt cơ hội đục nước béo cò rất tốt. Nếu như ra tay lúc này, chỉ cần thật cẩn thận, thì sẽ không gặp phiền toái.
Hàn Lập nghĩ như thế nhưng ngoài mặt không lộ ra một chút nào, đứng dậy đi lại quanh phòng vài vòng.
Hắn sau khi suy nghĩ một phen, mới giương mắt nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Mặc Phương Vũ, bình tĩnh nói:
"Phượng Vũ cô nương, theo lý thuyết thì yêu cầu này không thể đáp ứng, vì nó sẽ mang đến cho ta rất nhiều phiền toái. Nhưng, tình hình gần đây của tu tiên giới có chút đặc biệt, làm cho không thể nói là một chút cơ hội đều không có. Như vậy đi, sau này có cơ hội, ta có thể thử diệt trừ Môn chủ Ngũ Sắc môn. Nhưng nếu chuyện thực sự không thể làm được, Phong Vũ cô nương nên quên suy nghĩ báo thù này đi!"
Mặc Phương Vũ nghe Hàn Lập nói vậy, lập tức mừng đến phát khóc. Khuôn mặt kiều diễm càng thêm xinh đẹp, mị nhân, khiến cho Hàn Lập nhìn đến thất thần.
Năm đó khi mới gặp gỡ Mặc Phượng Vũ. Hắn đối với vị nhị tiểu thư xinh đẹp động lòng người của Mặc phủ này, cũng đã có động tậm. Đến nay đối phương vẫn cho hắn cảm giác ấm áp động lòng người đó, hoặc là do ký ức trỗi dậy, làm cho hắn cảm thấy lưu luyến!
Có thể xem như là hắn lần đầu tiên động đến tình yêu nam nữ!
Lời hứa hẹn cũng không lớn lao gì, cho dù là đối với Mặc Phượng Vũ cũng là một lần cảm tình!
Hàn Lập nghĩ như vậy, trên biểu hiện thần sắc vẫn như thường, hắn cũng giữ lại phần tình cảm này sâu trong lòng, không để lộ ra ngoài.
Mà Mặc Phượng Vũ, rốt cục từ sự hứa hẹn của Hàn Lập cũng đã vui mừng phục hồi tinh thần lại.
Vẻ mặt hưng phấn cảm kích, cái gì cũng không nói nhưng lại tiến tới vài bước tới trước mặt Hàn Lập dùng đôi môi mềm mại khẽ chạm lên khuôn mặt của Hàn Lập, sau đó có chút ngượng ngùng còn mang chút mê mang nói:
"Có lời hứa này của Hàn sư đệ, cho dù không thể giết được người nọ, Phượng Vũ cũng cảm kích vô cùng!"
Nói xong thiếu phụ liền yên lặng mặc lại áo khoác, vội vàng rời khỏi phòng của Hàn Lập.
Hàn Lập sờ sờ trên mặt vừa bị hôn qua, vẻ mặt có chút cổ quái. Không bao lâu liền ngồi xuống chống cằm, chìm vào trong trầm tư…
Sáng sớm ngày thứ hai, Hàn Lập từ trong đả tọa luyện khí tỉnh lại, nghĩ đến sự tình phát sinh đêm qua, trong lòng không khỏi có chút thở dài. Nếu Mặc Phượng Vũ cũng có linh căn, hắn nhất định dẫn nhập làm môn hạ của Hoàng Phong, kết làm đạo hữu cộng tu.
Hàn Lập nghĩ như vậy, liền rửa mặt ra khỏi phòng.
Hắn chuẩn bị trước tiên làm quen với địa hình Tần trạch một chút, sau mới lo đến những việc khác.
Nhưng không nghĩ đến, hắn vừa ra đã phát hiện tại Tần Bình đang đứng cười hì hì ở ngoài sân.
Vị này thấy Hàn Lập kinh ngạc, liền đi trước một bước giải thích:
"Tại hạ phụng mệnh lão gia tạm thời đảm đương mọi việc bên cạnh thiếu gia, về sau Hàn thiếu gia có việc gì thì cứ nói, cứ phân phó một tiếng là được".
Tần Bình cùng Hàn Lập nói chuyện thì vẻ mặt cung kính còn mang theo chút hưng phấn.
Vị này suy nghĩ phi thường đơn giản. Vị Hàn thiếu gia này tuy đến từ nơi khác, con người xem ra cũng bình thường, nhưng trong mắt lão gia thì lại có mười phần phân lượng, chỉ một chút này cũng đủ cho hắn xu nịnh rồi.
Càng huống chi, nếu có thể làm cho vị thiếu gia này vui lòng, nói không chừng còn làm cho lão gia vui vẻ!
Tần Bình vữa nghĩ, vữa đánh cái bàn tính nhỏ bên mình, trong lòng còn thật khinh khi nghe nói muốn đưa vị thiếu gia nhà quê này lên làm trưởng, thật là một chuyện ngu ngốc!
Tần Bình hắn sớm đã nghe nha hoàn bên người phu nhân nói, vị này tám chín phần mười là con tư sinh của lão gia. Chỉ cần lão gia còn trên đời một ngày, thì làm sao bạc đãi vị thiếu gia này chứ? Mà đưa vị Hàn thiếu gia này lên làm trưởng, khẳng định cũng là chuyện gây sóng gió.
Việc này có thể khẳng định Tam phu nhân cũng phải lo lắng rất nhiều!
Hàn Lập tự nhiên không biết tâm ý chân thật của người này, lại nghĩ Tần Ngôn thật hiểu ý, biết mình đối với Tần trạch có chút lạ lẫm, lập tức phái đến đây một người dẫn đường. Thật sự là đúng lúc!
Hàn Lập nghĩ như vậy, trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười, trực tiếp nói vói Tần Bình:
"Ta chưa bao giờ thấy qua nơi nào nhà cửa như vậy, cũng đang muốn đi xem một chút, ngươi đi theo giúp ta!"
"Vâng, thiếu gia!"
Tần Bình thấy mình vừa đến đã có việc, lập tức tinh thần phấn chấn ứng tiếng đáp.
Cứ như vậy, Hàn Lập dưới sự dẫn đường của Tần Bình, bắt đầu di một vòng quanh Tần trạch.
Tuy nhiên cũng có một số nới dành cho nữ ở, cũng không tiên cho Hàn Lập đến gần xem, cũng chỉ đứng ở xa xa mà chỉ điểm, cũng không dám tới nói gì. Dù sao những lời của Tần Ngôn hôm qua, cũng truyền đi cả Tần phủ.
"Đây là Phúc quý viện của Nhị gia, bên trong trừ Nhị lão gia ra, còn có hai vị công tử của Nhị gia, mà bên cạnh…"
Tần Bình này dẫn đường rất tốt, chẳng những tên gọi của mỗi nơi đều nói cho Hàn Lập biết, còn đem chủ nhân ở trong, nhất nhất nói ra, làm cho Hàn Lập âm thầm nhớ kỹ.
Nhưng khi nói tới chỗ ở của "Biểu tiểu thư" Mặc Phượng Vũ, Hàn Lập thần sắc vừa động nhìn kỹ căn lầu này một tý, rồi thần sắc như thường rời đi.
Không lâu sau, cả khu Tần trạch đều được Hàn Lập xem qua một lần, nhưng Hàn Lập tựa hồ vẫn chưa tận hứng.
Cuối cùng, lại bảo Tần Bình trực tiếp dẫn hắn ra khỏi Tần trạch, dẫn hắn đến một số chỗ náo nhiệt của Việt kinh, tiếp tục đi dạo. Thực làm cho Tần Bình phải tiếp tục không ngừng giải thích cho hắn.
Đi đến một số khu đông vui cùng thắng cảnh nổi danh của kinh thành, thì cũng đã mất một buổi sáng.
Vẻ mặt cao hứng phấn chấn của Tần Bình kia, sớm đã không thấy đâu nữa. Hắn lúc này, thểu não đi ở sau Hàn Lập, vẻ mặt như quả mướp đắng.
Cho dù lai ai phải đi bộ mấy canh giờ, chân đã mỏi nhừ, còn phải không ngừng mở miệng giải thích, chỉ sợ đều có vẻ mặt như thế. Điều này làm cho Tần Bình lần đầu xuất hiện hoài nghi, bản thân có phải là chọn sai chủ rồi không.