Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 2238: Ác Chiến

Một tiếng "oanh" vang lên, cả vực sâu như rung chuyển.

Nước biển bốn phía thoáng cái đã biến mất sạch sẽ, trên bầu trời đen kịt một màu như mực, phía dưới tăm tối, âm u, thỉnh thoảng có những điểm sáng lóe lên rồi lại biến mất, giống như những vì sao lấp lánh trong đêm đen.

Bốn phía nổi lên thanh âm như quỷ gào khóc. Một trận gió lạnh thổi tới, cuốn toàn bộ những điểm sáng lập lòe kia lên.

Đám người Bảo Hoa tập trung quan sát, sau đó không tự chủ được mà sợ hãi kêu lên.

Những điểm bạch quang này không ngờ là những cái đầu lâu, trong hai mắt và miệng đều có lửa ma đang cháy, số lượng đầu lâu nhiều tới kinh người, nhìn vô cùng khủng bố.

"Đây cũng là Linh Vực!"

Khi những đầu lâu này xuất hiện, Hàn Lập cảm thấy không gian bốn phía như đang siết chặt lại, cảm giác nguy hiểm mỗi lúc một rõ ràng trong lòng hắn, nhưng sau đó lại không có dị biến nào phát sinh trên người hắn cả.

Sau khi liếc mắt nhìn qua Bảo Hoa, hắn lập tức hiểu ra vấn đề.

Chỉ thấy lúc này, hai tay Bảo Hoa không ngừng bấm niệm pháp quyết, gương mặt đẹp như ngọc lộ rõ vẻ ngưng trọng.

Cơn mưa hoa trải rộng cả ngàn mẫu bây giờ đã bị rút nhỏ lại cả trăm ngàn lần, chỉ còn vài lớp đang bao phủ lấy bọn người Hàn Lập.

Sau khi Linh Vực được thu nhỏ lại, hư ảnh của cánh hoa màu hồng tỏa ra hào quang lấp lánh, hương thơm cũng theo đó tăng thêm mấy lần, hơn nữa tốc độ xoay càng nhanh hơn, giống như tuyết rơi đầy trời nhưng lại không ảnh hưởng gì tới đám người Hàn Lập.

Nhưng bên ngoài Hoa Vực, thân hình khổng lồ của Minh Trùng Mẫu cũng đột ngột không thấy đâu nữa, mà chỉ còn hình ảnh của những chiếc đầu lâu.

Lửa ma và cánh hoa màu hồng va chạm với nhau tạo ra những chấn động quỷ dị, giống như Thủy- Hỏa, hai lực lượng tương khắc đang giao tranh với nhau vậy.

Nhưng sau mỗi lần va chạm, sắc mặt Bảo Hoa ở trung tâm Hoa Vực lại tái thêm một chút.

Sau một thời gian, mồ hôi trên người nàng đã đổ đầm đìa, thần quang trong mắt cũng nhanh chóng ảm đạm.

Hàn Lập thấy vậy thì khẽ rùng mình.

"Hàn huynh, mặc dù ta đã thu nhỏ Linh Vực lại, nhưng cũng không thể kiên trì được lâu nữa." Bảo Hoa nói nhanh, trên mặt lộ rõ vẻ khẩn trương.

"Ta biết rồi. Để ta thử phá xem thế nào. Ta không tin hắn có thể thi triển được Huyền Thiên Linh Vực chân chính. Đây không phải Tiên Giới!" Hàn Lập trả lời, sau đó phân phó cho Giải Đạo Nhân rồi lùi lại một chút, cả người hóa thành con vượn màu vàng cao hơn mười trượng.

Đầu vai của con vượn màu vàng này rung lên một cái, lập tức biến thành bộ dáng ba đầu sáu tay dữ tợn. Sáu bàn tay nắm chặt lại, hắn gầm nhẹ một tiếng và đánh ra bên ngoài vực.

Ánh sáng màu vàng lại lóe lên! Sáu quang cầu lớn bằng đầu người từ trong sáu bàn tay bắn ra, sau khi xuất hiện bên ngoài Vực Hoa, tất cả đều đồng loạt nổ tung giữa đám đầu lâu.

Một tiếng nổ như trời long đất lở vang lên, sáu quả cầu ánh sáng thoáng một cái hóa thành một dải hào quang màu vàng mênh mông.

Đám đầu lâu bị dải hào quang này chạm tới, lập tức biến thành tro tàn.

Sau một đòn này của Hàn Lập, bên ngoài Vực Hoa trở thành một nơi trống rỗng.

Bảo Hoa lập tức cảm thấy lực lượng Pháp tắc bên ngoài Huyền Thiên Hoa Vực đã giảm đi một chút, trên mặt không giấu nổi sự vui mừng.

Nhưng gương mặt đẹp vừa mới hiện lên một chút vui vẻ thì đã lập tức cứng ngắc.

Hư không vừa rồi còn trống rỗng, sau khi vài điểm sáng màu trắng lóe lên, vô số đầu lâu lại hiện ra, hơn nữa dường như còn vô cùng tức giận. Lửa ma do chúng phun ra một lần nữa va chạm với dải ánh sáng màu vàng, khí tức so với lúc trước cũng mạnh hơn mấy phần.

"Quả nhiên là Bất Tử Bất Diệt, vậy thử cái này xem!" Thấy một màn này, sắc mặt Hàn Lập cũng chẳng hề biến đổi. Hắn thì thào một chút, sau đó một tay bấm niệm pháp quyết, một tay điểm vào hư không một cái.

Một tiếng nổ vang lên, hào quang màu vàng lập tức tán ra, hóa thành vô số phù văn màu vàng tụ lại một chỗ, sau đó một vòng xoáy có đường kính lớn hơn một trượng xuất hiện.

Nguyên khí trong thiên địa dao động kịch liệt, vòng xoáy xoay tròn một cách điên cuồng. Sau một hồi phạn âm vang lên, từ vòng xoáy tỏa ra một lực hút kinh người, lập tức đem đám đầu lâu ở xung quanh hút vào sạch.

Tại chỗ những đầu lâu biến mất lóe lên một hồi, sau đó lại có vô số đầu lâu xuất hiện, khí tức cũng cường đại hơn vài phần, nhưng lực hút của vòng xoáy màu vàng cũng dường như không bao giờ ngừng lại, cứ liên tục hút những đầu lâu vào.

Từ sau đó, dù những đầu lâu có hiện ra nhiều thêm bao nhiêu thì cũng đều bị vòng xoáy có một không hai này hút vào rồi nghiền cho nát bấy.

"Ồ, Hiên Nguyên Thần Quang… Không, không phải, chỉ là một thần thông bắc chước. Ha ha, nếu là thần quang kia thì ta còn e ngại vài phần, chứ thứ hàng giả này mang ra dọa ta sao? Ta chỉ cần tiện tay cũng có thể hủy rồi." Trong hư không vang lên tiếng cười của Minh Trùng Mẫu.

Không gian chấn động một chút, một dải phù văn màu đen lóe lên, bắn thẳng vào trong vòng xoáy màu vàng. Một cỗ lực lượng Pháp tắc lập tức tỏa ra.

"Phốc!"

Vòng xoáy màu vàng có đường kính hơn mười trượng, sau khi bị phù văn màu đen chui vào thì nhanh chóng thu nhỏ lại, hóa thành một điểm sáng màu vàng rồi biến mất hoàn toàn.

"Thời Gian Pháp Tắc!"

Sắc mặt Hàn Lập trở nên vô cùng khó coi.

Lực lượng Pháp tắc của đối phương gần như khắc chế mọi lực lượng Pháp tắc khác, điều này làm cho hắn cảm thấy hơi đau đầu.

Cùng lúc ấy, Bảo Hoa và Giải Đạo Nhân cũng không hề nhàn rỗi. Bảo Hoa thì dốc sức, liều mạng thúc giục pháp lực duy trì Hoa Linh Vực để đối kháng với Huyền Thiên Chi Vực của đối phương.

Mà Giải Đạo Nhân thì không ngừng vung cái càng lớn lên, từng lôi cầu lớn như mưa ào ào đánh lên mạng lưới cực lớn do Minh Trùng Mẫu giăng ra từ đầu khiến cho nó không tài nào hạ xuống thấp được.

Cái mạng lưới này cũng không biết được ngưng tụ từ thần thông gì mà trên những sợi tơ óng ánh tỏa ra khí tức vô cùng khủng bố. Mặc dù Giải Đạo Nhân vận dụng lực lượng của Lôi Điện tới cực hạn rồi nhưng cũng không thể làm nó hư hao gì, chỉ có thể ngăn nó không hạ xuống thấp được mà thôi.

Cả hai người không vận dụng bảo vật nào khác, hiển nhiên đều hiểu rõ, đối phó với đại địch này, bảo vật căn bản không có tác dụng gì. Tốt nhất là nên vận dụng thần thông của chính bản thân mình là hơn.

Sau một hồi trầm mặc, Hàn Lập bỗng hướng về nơi xa trong hư không, nhàn nhạt nói:

"Thời Gian Pháp Tắc của các hạ thật sự quá lợi hại! Nhưng không biết các hạ có thể thi triển nó mấy lần? Ta không tin ngươi có thể thi triển loại thần thông nghịch thiên này một cách không hạn chế."

Vừa nói xong, sáu tay của hắn lại một lần nữa vung lên, vô số quyền ảnh màu vàng nhưng gió lốc đánh ra, lập tức chui vào giữa biển đầu lâu rồi nổ tung bên trong.

Vô số phù văn màu vàng lại bắt đầu ngưng tụ, hóa thành mười cái vòng xoáy màu vàng. Sau một tiếng nổ vang, cả mười vòng xoáy lại bắt đầu chuyển động điên cuồng.

Một tiếng hừ lạnh vang lên.

Trong hư không, có hơn mười phù văn màu đen được bắn ra, chuẩn xác chui vào trong những vòng xoáy kia.

Một màn đồng thời xuất hiện.

Vòng xoáy màu vàng lóe lên, sau đó biến mất một cách quỷ dị.

Nhưng Hàn Lập cũng không để ý gì tới chuyện đó, Cự Viên tiếp tục đánh ra quyền ảnh như vũ bão, những vòng xoáy màu vàng lại tiếp tục hình thành, bắt đầu chuyển động.

"Tiểu bối, ngươi dám!" Minh Trùng Mẫu cuối cùng cũng không nhịn được, hét lên một tiếng chói tai.

Phù văn màu đen không bắn ra nữa, tất cả đám đầu lâu rít gào một tiếng sau đó tụ hợp lại một chỗ, hợp thành một bộ khung xương người cao trăm trượng.

Bề mặt ngoài của khung xương do đầu lâu xếp thành, bộ xương vặn vẹo uốn éo khiến cho người ngoài nhìn vào đều không tự chủ được mà da đầu run lên.

Dưới lực hút điên cuồng của những vòng xoáy màu vàng, hai tay của khung xương khổng lồ bắt đầu bấm niệm pháp quyết. Sau khi tinh quang lưu chuyển trên thân, nó lại vững vàng ở vị trí cũ, dường như không bị ảnh hưởng gì từ lực hút.

Quỷ dị nhất chính là bộ khung xương này lại phát ra tràng cười quái dị, sau đó trên người xuất hiện cuồng phong, bên trong có vô số phù văn màu xám trắng chuyển động rồi hóa thành một tên mặc cốt giáp óng ánh, tay cầm một cái mâu lớn làm từ xương người.

Tên giáp sĩ khổng lồ này có thêm hỗ trợ từ lực lượng của linh vực nên khí tức trên người vô cùng cường đại, dường như không hề thua kém tu sĩ Đại Thừa chút nào. Trong miệng nó gầm lên giận dữ, cái mâu lớn trong tay hóa thành vô số đoàn ánh sáng màu trắng, lao thẳng vào trong những vòng xoáy.

Một tiếng nổ lớn vang lên.

Vòng xoáy màu vàng phình lên rồi lại co rút lại một cách không ổn định, sau đó đồng thời nổ tung lên. Sau khi đánh một đòn này, cái mâu lại xuất hiện trở lại trong tay bộ xương khổng lồ kia. Nó lại tiếp tục đánh ra thêm một đòn nữa.

Lần này, mục tiêu của nó là Bảo Hoa trong Huyền Thiên Hoa Vực.

Bảo Hoa thấy tình thế này thì sắc mặt trắng bệch, nhưng đang phải chống đỡ cả tòa Linh Vực nên cũng không thể phân thân được.

Nhưng sau khi chứng kiến uy lực của cái mâu khổng lồ kia khi phá vỡ những vòng xoáy, Hàn Lập sao có thể chịu để hắn đạt được mục đích.

Trong tay Cự Viên chợt lóe, Huyền Thiên Trảm Linh Kiếm lặng lẽ hiện ra, hắn lập tức huy động, một kiếm do hơn mười sợi màu lục hợp thành bổ tới.

"Oanh!"

Hư không vì một kiếm này mà chấn động, lục tuyến và cây mâu bằng xương người đồng quy vu tận, cùng tiêu tán trong Linh Vực.

Nhưng một chiêu này cũng khiến cho pháp lực của Hàn Lập tiêu hao rất nhiều. Chỉ sau một khắc thôi mà mặt hắn đã tái xanh lại.

Cánh tay của giáp sĩ xương kia lại vung xuống, cây cốt mâu một lần hiện ra, hơn nữa khí tức càng mạnh hơn mà tu vi dường như cũng tăng lên.

Ánh sáng đen chớp động trên cây mâu, dường như có chứa cả lực lượng Pháp tắc.

"Hàn huynh cẩn thận, ta đến giúp huynh một tay. Ngay cả Huyền Thiên Linh Vực cũng không có khả năng chính thức nghịch chuyển pháp tắc Thiên địa. Ta đoán đây có thể là đòn tấn công cuối cùng của đối phương. Chỉ cần tiếp được đợt tấn công này, Linh Vực của đối phương cũng không thể nào duy trì thêm nữa." Bảo Hoa sau một chút hoảng sợ thì quát lên một tiếng nhắc nhở.

Nàng dứt lời, trên mặt xuất hiện một tia tàn khốc, tay cuốn một cái, một cái đinh màu vàng xuất hiện, chính là Thổ Hoàng đinh.

Bảo Hoa cầm cái đinh lên, sau đó nhanh như thiểm điện cắm nó lên nhánh cây đang chống đỡ cả Hoa Linh Vực của mình làm cho ánh sáng màu vàng tỏa ra chói mắt.

Cây hoa vốn đã tiêu hao gần hết linh lực của bản thân, gần như đã héo rũ, sau khi bị cây đinh găm lên thân thì lại lập tức tản mát ra sinh khí vô cùng lớn, tinh quang lưu chuyển trên cành lá, màu xanh mướt ướt át cũng nhanh chóng khôi phục, mà thể tích của nó cũng đột nhiên tăng non nửa.