Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 1862: Hỉ Nộ Vô Thường

Nghe câu này, Kim Diễm Hậu và Thanh Nguyên Tử liếc nhau một cái lộ ra nụ cười khổ. Ngay cả Hàn Lập nghe xong cũng mở to mắt, trong lòng cảm thấy hoảng sợ.

"Ta lần này tìm các ngươi là có việc muốn nói, vào trong ngồi nói cũng được. Kim Diễm Hậu, Bích Linh tửu mà ngươi ủ rất được, cho lão phu thưởng thức bảy tám hồ đi". Lão giả con mắt xoay chuyển, đĩnh đạc nói.

"Bảy tám hồ? Hư linh huynh nói đùa. Muốn ủ được Bích linh tửu phải mất một số nguyên liệu khó tìm, thêm nữa thời gian ủ là ba trăm năm, trong tay ta cũng chỉ có bốn hồ mà thôi. Làm sao có thể cấp cho đạo hữu bảy tám hồ để uống đây?". Kim Diễm Hậu vừa nghe đối phương nói như vậy, trên mặt lộ ra thần sắc bất đắc dĩ.

" Ha ha, ba bốn hồ thì ba bốn hồ. Cũng đủ ta uống được mấy chén." Lão giả cười ha ha nói.

Sau đó không chờ Kim Diễm Hậu và Thanh Nguyên Tử nói thêm điều gì, lão giả bấm quyết niệm thần chú. " phụt" một tiếng, con bọ cánh cứng dưới chân hóa thành một cỗ khói đen, biến mất trong hư không. Đám khói di chuyển tựa như linh xà chui vào trong tay áo của lão giả. Tiếp theo đó, thân hình lão chớp động, hóa thành một đạo ô quang, bay tới cung điện của Kim Diễm Hậu.

Trên mặt Kim Diễm Hậu một lần nữa lộ vẻ bất đắc dĩ, hai tay hướng lên hư không chộp một trảo, ba gã Kim giáp sĩ đang trôi nổi trong không ngừng chuyển động, bạch tơ quấn trên người gãy đứt từng tấc rơi ra. Ngay khi vẫn còn choáng váng quay cuồng, ba gã vệ sĩ vẫn miễn cưỡng ổn định thân hình vẻ mặt xấu hổ, thi lễ với Kim Diễm Hậu:

" Đa tạ chủ nhân cứu giúp! Tiểu nhân vô năng, khiến cho chủ nhân hổ thẹn"

"Người tới thần thông quảng đại, đến ta còn phải tránh hắn ba thước. Không trách được các ngươi, bây giờ hãy đem cấm chế tu phục lại đi." Kim Diễm Hậu lắc đầu, bên ngoài thân kim diễm một trận xoay chuyển, cũng hóa thành một đạo kim quang bay về phía cung điện.

" Hàn tiểu hữu, ngươi cũng vào đi. Lão gia hỏa vừa đến này thật khó để hầu hạ, ngươi nên chú ý một chút." Thanh Nguyên Tử thở dài một hơi, dưới chân kim quang chớp động, liền biến mất trong hư không.

Hàn Lập sờ cằm, sau khi suy nghĩ điều gì đó thân hình cũng phi độn đi.

Một lát sau đám người Hàn Lập đã xuất hiện tại đại sảnh ban đầu, phân chủ khách ngồi xuống. Chỉ có điều chỗ ngồi của Thanh Nguyên Tử lại đối diện với lão giả tên Hư Linh.

Kim Diễm Hậu cũng không nói nhiều, vỗ nhẹ hai tay, lập tức có bốn thị nữ mỹ mạo, thân mặc lụa mỏng kim sắc, tay bưng một số linh quả quý hiếm, đặt lên trên những cái bàn ở trước mặt bốn người.

" Bích Linh tửu đâu? Kim Diễm, ngươi tính lừa gạt lão phu bằng những thứ linh quả này ư?" Lão giả liếc mắt qua những linh quả trên bàn, rồi lên tiếng.

Kim Diễm Hậu cố nén tức giận trong lòng, nói: " Hư Linh huynh đừng vội, Bích Linh tử được đặt trong Huyền Băng vạn năm mới có thể càng thêm nồng đậm, tiểu đệ đã cho người đến đó lấy về rồi".

"Như vậy thì còn được!". Lão giả gật đầu, đem một quả đào trong số các linh quả để trước mặt cắn vài miếng rồi nuốt gọn, ngay cả hột cũng không có ý định phun ra.

Hàn Lập gặp cảnh này, nhất thời im lặng.

Nhưng đúng lúc này ánh mắt lão không biết sao lại nhìn sang Hàn Lập, thoáng soi xét vài lần, đột nhiên trong miệng phát ra một tiếng ngạc nhiên.

" Tiểu tử kia, nhìn cốt linh của ngươi thì mới hai nghìn tuổi, mà đã tiến giai đến Hợp thể trung kỳ, tư chất rất tốt, ngươi chính là hậu bối trong Nhân tộc của Thanh Nguyên Tử sao?" Lão giả hứng thú hỏi.

Hàn Lập nghe trong câu nói của đối phương lộ sự tán thưởng nhưng trong lòng chẳng những không vui mừng mà còn xuất hiện cảm giác lo sợ, vội vàng cung kính thi lễ: " Vãn bối bái kiến tiền bối, vẫn bối đích thực là Nhân tộc".

Ngay cả Đại thừa kỳ Thanh Nguyên Tử còn cảm thấy đau đầu vì lão này, hắn đương nhiên là kính nhi viễn chi. Huống hồ, đối phương chỉ bằng một cái liếc mắt đã nhận ra tuổi thật của hắn, nghe thấy mà rợn người. Hi vọng đối phương chỉ là tiện mồm hỏi vậy thôi. Bất quá sự thật lại không phải như vậy.

Lão giả vừa nghe Hàn Lập nói như vậy, hai mắt sáng ngời làm ra vẻ kỳ lạ, hỏi: " rất tốt, rất tốt, tư chất của ngươi ở Linh giới cũng cực kỳ hiếm thấy. Thanh Nguyên Tử, theo ta được biết, Nhân tộc của ngươi ở Linh giới chỉ là một tiểu tộc, thế nhưng không chỉ có tồn tại Đại thừa kỳ là ngươi, còn có một tên hậu bối tư chất cực tốt, thực lực cũng không phải là yếu a. Chẳng lẽ Nhân tộc lại có ý định che dấu thực lực?"

" Hư Linh huynh nói đùa! Nhân tộc chúng ta chính xác chỉ là một tộc nhỏ ở mà thôi. Tại hạ tuy rằng xuất thân Nhân tộc nhưng may mắn gặp được cơ duyên, mới có thể tu luyện đến cảnh giới này. Nhưng cũng chính vì vậy mà tại hạ đã không còn là Nhân tộc thuần túy. Về phần Hàn tiểu hữu tiến cảnh kinh người cũng không phải việc kỳ quái. Mỗi tộc đều có thể xuất hiện những kỳ tài ngút trời. Chẳng qua là vừa may gặp được Hư Linh huynh thôi, làm sao có thể so sánh với quý tộc." Thần sắc Thanh Nguyên Tử vừa động, vội vàng cười một tiếng nói.

Lão giả hừ lạnh một tiếng, liếc Thanh Nguyên Tử một cái rồi hướng sang Hàn Lập, tựa tiếu phi tiếu nói:

" Thật ư? Phù Du tộc chúng ta cũng có thể coi là không nhỏ, nhưng niên kỷ chỉ từng ấy đã tiến giai Hợp Thể trung kỳ, lão phu còn chưa có thấy. Thế nào, Hàn tiểu hữu có hứng thú gia nhập Phù Du tộc chúng ta hay không? Chỉ cần nguyện ý ở lại làm khách khanh trưởng lão, về sau ngươi tu luyện cần đến tài liệu hay linh dược, bản tộc có thể cấp toàn bộ cho ngươi."

Thanh Nguyên Tử nghe thấy vậy, sắc mặt đại biến, môi động đậy tựa hồ muốn nói gì nhưng cuối cùng lại thôi. Mà Hàn Lập lại thấy bất ngờ, nhưng tâm niệm vừa chuyển lại không chút do dự từ chối:

" Đa tạ ý tốt của tiền bối, nhưng bản tộc tới đây sẽ gặp một kiếp nạn, vãn bối dù pháp lực nông cạn cũng muốn về trong tộc cùng gánh kiếp nạn, không thể gia nhập quý tộc của tiền bối."

" Đại kiếp nạn? Hừ! Cái gì là đại kiếp nạn, ngươi cố ý tìm cớ chối từ lão phu?" Lão giả vừa nghe lời này sắc mặt trầm xuống, nụ cười trên khuôn mặt biến mất, thay bằng một bộ mặt lạnh lùng, nói. Đồng thời " Oanh" một tiếng, một cố áp lực vô hình từ trên người lão già phát tán ra, hùng hổ xông đến Hàn Lập.

" Vãn bối không có ý này!"

Hàn Lập cũng biết tâm tính đối phương quái dị, nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới, người này không chút kiêng kỵ gì ra tay với mình, trong lòng thầm kêu khổ, vội vàng đáp lại một câu, linh quang hộ thể lập tức tản mác ra. " Oanh" một tiếng nữa, hắn chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng cường đại đè nặng lên vai mình, thân hình hơi chùn xuống, hộ thể kim quang lại hiện lên tựa hộ còn lớn hơn bình thường. Đồng thời trong cơ thể truyền ra những tiếng bạo vang, khớp xương toàn thân lâm vào tình trạng chống cự với ngoại lực. Đây cũng là do thân thể Hàn Lập vượt xa người thường. Nếu thay vào một tồn tại bình thường, dưới sự trấn áp mạnh mẽ bằng khí thế của lão giả, cho dù không mất mạng tại chỗ thì cũng thổ huyết hao tổn nguyên khí.

" Hử, có chút bản lĩnh". Lão giả thấy cảnh này trong miệng phát ra một tiếng kinh ngạc, sự tàn khốc trên mặt biến mắt mà thay vào đó là sự hứng thú, nhưng thân hình đang ngồi bỗng nhiên cao lên một cái đầu, cự lực vô hình tác động lên Hàn Lập lại bành trướng.

" Phanh" một tiếng. Hàn Lập đầu vai run lên, sắc mặt có chút trắng bệch nhưng vẫn ngồi tại chỗ, tuy nhiên chiếc ghế dưới chân lại hóa thành bột phấn, hư không tiêu thất.

" Hư Linh huynh hạ thủ lưu tình", Thanh Nguyên Tử nhướng mày, rốt cục mở miệng, tay áo hướng sang phía Hàn Lập phất một cái, một vầng kim hà tuôn ra, hai cỗ cự lực va chạm với nhau trước người Hàn Lập, trầm muộn một tiếng, lại cùng nhau biến mất.

Hàn Lập chỉ cảm thấy cự lực ở đầu vai tản ra, nhất thời thân thể trở lên nhẹ nhõm trong lòng thả lỏng nhưng thực sự hoảng sợ đối với thực lực của Hư Linh lão giả. Chẳng trách Thanh Nguyên Tử và Kim Diễm Hậu lại kính sợ lão như vậy, thì ra thần thông của lão còn trên cả hai người.

" Thanh Nguyên Tử, ngươi muốn luận bàn với lão phu? Tốt, lần trước động thủ với ngươi đã là sự kiện hơn mấy ngàn năm rồi, nghe nói ngươi gần đây dụng tâm nghiên cứu một loại thần thông phi thường huyền diệu, lão phu vừa lúc có thể thỉnh giáo". Lão giả thấy Thanh Nguyên Tử ra tay không tức giận mà hai tay xoa vào nhau như nóng lòng muốn khiêu chiến.

Ngược lại lão như đem Hàn Lập ném đến một bên, không thèm liếc mắt một cái. Điều này làm cho Hàn Lập trợn mắt, có chút hồ đồ. Không biết là đối phương hiếu chiến như điên, hay là cố ý giả ngây giả dại?

Thanh Nguyên Tử thấy bộ dáng của lão như thế, mắt chớp động vài cái, miễn cưỡng xua tay nói:

" Hư Linh đạo hữu nói đùa, chút bổn sự của Khương mỗ làm sao dám sánh với đạo hữu. Dù sao Hàn tiểu hữu cũng là tộc nhân của tại hạ, mong đạo hữu hạ thủ lưu tình".

" Không muốn tỷ thí a, quả thật có chút đáng tiếc. Thôi, quên đi, nể mặt ngươi ta cũng không làm khó tiểu gia hỏa này, lão phu có chính sự cần bàn". Lão giả lộ ra một tia thất vọng uể oải trả lời, tinh thần tựa như chán nản không ít.

" Tiểu đệ cũng có chút kỳ quái! Nghe nói Hư Linh huynh đã tới cửa quan cuối cũng rồi, từ ngàn năm trước đã bế quan, chuẩn bị Độ kiếp phi thăng. Sao tự nhiên lại đến Minh Hà Chi Địa tìm mấy người chúng ta vậy, chẳng lẽ có chuyện tình trọng yếu?" Kim Diễm Hậu kỳ quái hỏi.

" Đương nhiên là có truyện trong yếu! Nếu không thì lão phu cho dù ăn no rửng mỡ cũng không phá giới chạy đến nơi này của các ngươi. Không nói những lời vô nghĩa, các ngươi mang Minh Hà Chi Nhũ giao hết ra đây đi. Lão phu dùng Ngũ nguyên đan, trứng của Vạn khôn trùng,, đổi lấy Minh Nhũ hiện có trong tay các ngươi!" Lão giả không chút suy nghĩ nói.

" Cái gì! Đạo hữu muốn Minh Hà Chi Nhũ?"

" Hư Linh huynh muốn lấy Minh Hà Chi Nhũ làm gì?"

Kim Diễm Hậu cùng Thanh Nguyên Tử nghe xong, thất thanh lên tiếng.

Hàn Lập tự nhiên cũng kinh hãi.

" Lão phu chỉ là đổi lấy linh nhũ, hai người các ngươi ngạc nhiên như vậy sao? Chả nhẽ Ngũ nguyên đan, trứng của Vạn khôn trùng không đáng giá để đổi sao?" Sắc mặt lão giả trầm xuống, khẩu khí lộ vẻ bất thiện.

" Đương nhiên là không! Chỉ là tất cả Linh nhũ trong tay tại hạ đã mang đi giao dịch cùng Khương đạo hữu rồi" Thần sắc Kim Diễm Hậu có vẻ cổ quái nhếch miệng nói.