Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)

Chương 208: Khu mộ Thiên Kiếm

Dịch giả: Độc Hành

Biên: Nhóm dịch Phàm Nhân Tông

Đám tu sĩ Kết Đan nghe thấy thế, liền nâng thanh kiếm đá thứ tư lên, nhìn vào phía dưới thân kiếm, sắc mặt trở nên cổ quái.

Chỉ thấy phía dưới thân kiếm không thể phá vỡ này, lại xuất hiện một hàng chữ nhỏ:

"Thiên Nam đệ nhất kiếm tu từng đi qua đây "

Thoạt nhìn, giống như bị người khắc lên, nét chữ sắc như kiếm, có cảm giác giương cung bạt kiếm, ẩn mà không phát.

"Đây là có chuyện gì... Lúc trước hình như không có hàng chữ này..."

"Chẳng lẽ... Chuyện này có dính dáng đến các vị trưởng lão nội môn khảo thí khi nãy hay sao?"

"Không có khả năng, Hùng Phó Đạo Chủ từng nói Nghịch Nguyên Thạch Kiếm này mặc dù không có lực công kích, nhưng không thể phá vỡ, có thể so với Tiên khí!"

"Không biết là ai dính dáng đến việc này?"

"Tất cả nhớ kỹ cho ta, việc này phải giữ ở trong lòng, làm như không thấy. Nếu để cho Hùng Phó Đạo Chủ biết, chúng ta sợ không gánh nổi!"

"Đó là tự nhiên!"

"Đúng, đúng, tuyệt đối không thể nói."

"Đúng, các ngươi nói Thiên Nam... Đây là địa phương nào?"

"Đại khái chắc là địa phương nhò bé ở xó xỉnh nào đó..."

Một đám tu sĩ Kết Đan Kỳ cùng âm thanh thảo luận mồm năm miệng mười ngày càng nhỏ dần, mang theo thanh kiếm đá thứ tư nghênh đón ánh nắng chiều, đi ra ngoài sân rộng.

...

Hùng Sơn dẫn mười người Hàn Lập và trưởng lão Ma Tà, không bay xa mà hạ xuống chân núi phía sau ngọn Thiên Kiếm, đứng trước một vách núi màu vàng.

Hai tay y rung lên, lập tức có bốn đạo kiếm khí màu vàng từ trong tay áo bay ra, chui vào một chỗ phía trước vách núi.

Mới đầu vách núi không có biến hóa chút nào, những kiếm khí màu vàng kia giống như đá chìm đáy biển. Nhưng sau một khắc, mặt ngoài vách núi tỏa ra kim quang rực rỡ. Vô số phù văn màu vàng từ mặt ngoài vách núi tuôn ra làm người ta hoa cả mắt, rồi đan chéo, quấn vào nhau ở giữa không trung hợp thành một đồ án kỳ dị, giống như kiếm trận.

Dưới sự bao phủ của kim quang, vách núi dần dần biến trở nên hơi mờ.

"Ha ha, đây chắc là cửa vào khu mộ Thiên Kiếm, tiếng tăm lừng lẫy của Hùng huynh. Hôm nay thật sự là mở rộng tầm mắt." Trưởng lão Ma Tà thấy vậy, cười ha ha nói.

Sắc mặt Hùng Sơn ngưng trọng, không có trả lời trưởng lão Ma Tà. Miệng y ngâm tụng chú ngữ không ngừng, hai tay vũ động. Từng đạo kiếm khí màu vàng từ trong tay áo bay ra, cuồn cuộn chui vào trận đồ kia, khiến nó càng trở nên rõ ràng.

"Khu mộ Thiên Kiếm..."

Hàn Lập có chút tò mò quan sát trận đồ hiện ra trước mắt, giống như muốn nhìn xuyên qua trận đồ này. Nhưng khi nhìn đến vách núi đá mơ hồ có một cái hành lang màu đen hiện ra.

Kỳ Lương ở bên cạnh hắn, bao gồm cả đám người Trục Phong, trong mắt đều hiện ra vẻ kích động.

"Kỳ huynh, làm sao vậy?" Hàn Lập thấy vậy, truyền âm hỏi.

"Thời gian Lệ huynh gia nhập bổn tông chưa lâu, không biết khu mộ Thiên Kiếm cũng là bình thường... Phó đạo chủ Hùng Sơn trong tông nổi danh là một tay kiếm si, nghe nói gã ta cất giữ không biết bao nhiêu thanh kiếm danh tiếng. Khu mộ Thiên Kiếm này chính là nơi ga ta cất giấu kiếm, cực kỳ nổi tiếng ở trong tông. Chẳng qua là nơi này cũng vô cùng thần bí, người trong tông được đến đây hầu như lác đác không có mấy... Không thể tưởng được, hôm nay gã ta lại dẫn chúng ta đi đến khu mộ Thiên Kiếm này. Xem ra là gã ta tế luyện pháp bảo ở trong đó rồi." Kỳ Lương truyền âm nói.

"A, thì ra là thế." Hàn Lập như có điều suy nghĩ nhẹ gật đầu, cũng bị khơi gợi lên một tia hứng thú.

Lúc này, Hùng Sơn thi pháp đã đến giai đoạn cuối, kim quang trên vách núi đá càng phát sáng rực rỡ, dần dần trở nên trong suốt biến thành một tầng màn sáng màu vàng dày đặc, có vô số phù văn cấm chế lập lòe ở phía trên.

Mấy tiếng trầm đục!

Màn ánh sáng màu vàng hiện ra bảy vết lõm, hình thành một hình tròn.

Âm thanh chú ngữ trong miệng Hùng Sơn đột nhiên dừng lại. Gã phất tay lên, bảy vệt bạch quang bắn ra, là bảy lá phù lục màu vàng hình bán nguyệt.

Gã ta bấm niệm pháp quyết một chút khiến bảy lá phù lục màu vàng bay đi, dính chặt kín lên bảy vết lõm trên màn sáng.

Ô...ô...n...g!

Màn sáng màu vàng phun ra vô số phù văn, dần dần trở nên mỏng manh, qua một khắc màn sáng hoàn toàn biến mất.

Một hành lang màu đen hiện ra tối om không biết thông đến nơi nào, thần thức vậy mà không cách nào dò xét được, hiển nhiên đã có cấm chế huyền ảo nào đó ngăn cách.

"Đi thôi!" Hùng Sơn đi vào trước.

Trưởng lão Ma Tà không nói một lời cất bước tiến vào, đám người Hàn Lập tất nhiên là theo sát phía sau.

Sau khi mọi người bước vào hành lang, kim quang trên vách đá lưu chuyển một hồi, lập tức cửa vào hành lang lần nữa biến thành vách núi.

Hành lang màu đen không ngắn, đi về phía trước một khắc đồng hồ mới đến cuối. Cuối hành lang là một cửa đá màu xanh rất lớn, phía trên khắc vô số phù văn, thoạt nhìn mang phong cách cực kỳ cổ xưa.

Hùng Sơn lấy từ bên hông ra một tấm lệnh bài, đưa về phía cửa đá màu xanh, rồi nhẹ nhàng lắc một cái. Mặt ngoài cửa đá nổi lên một tia sáng màu xanh, giống như ngủ say đã lâu nay tỉnh lại.

Tất cả ánh sáng màu xanh vặn vẹo một hồi, dần dần ngưng tụ thành một trận đồ, so với trận đồ bên ngoài vách núi đá còn phức tạp hơn.

Ngay sau đó, Hùng Sơn khẽ giơ tay lên, tiếng xé gió vù vù vang lên. Chín thanh tiểu kiếm màu xanh từng cái bắn ra, phân biệt đâm vào chín vị trí trên cửa đá.

Trận đồ màu xanh trên cửa đá chợt ẩn chợt hiện một hồi, rồi dần dần biến mất.

Két..!

Cánh cửa đá khổng lồ từ từ mở ra!

Vào thời khắc này, một cỗ ánh sáng vô cùng chói mắt đột nhiên từ bên trong chiếu rọi ra.

Hào quang quá mức đột ngột khiến tất cả mọi người ngoài cửa, bao gồm cả trưởng lão Ma Tà đều vô thức nhắm mắt lại. Thân thể Hùng Sơn được đoàn ánh sáng vô cùng chói mắt kia bao phủ, rồi thân hình gã ở lăng không ở trong hành làng, rồi biến mất không thấy.

Lúc Hàn Lập mở mắt ra, cảm thấy bên tai bỗng nhiên có tiếng gió gào thét truyền đến, giống như có vô số đạo kiếm ý tràn ngập xung quanh lúc này mang theo khí thế vô cùng bén nhọn, kéo tới trước mặt bọn hắn.

Hắn định thần lại, liếc mắt nhìn xung quanh. Trước mặt hắn là một thảo nguyên rộng ngàn dặm, mọi nơi đều một màu xanh tươi mơn mởn.

Ở trên thảo nguyên đằng kia, khắp nơi đều hiện ra từng phần mộ màu xanh. Trên mỗi phần mộ đều cắm một thanh phi kiếm, số lượng chừng hơn ngàn thanh.

Ở giữa là dày đặc, kín mít phần mộ bốn phía xung quanh thì có mười cột đá màu đen khổng lồ, cách nhau chừng trăm dặm. Khắp thảo nguyên, khu mộ Thiên Kiếm mơ hồ coi đây là khu vực trung tâm, phân chia ra mười khu vực.

Mà trong mỗi khu vực này còn có ba đội tu sĩ trấn giữ. Mỗi một đội đều có một tu sĩ Đại Thừa kỳ cầm đầu, dẫn theo chín tên tu sĩ Hợp Thể Kỳ khác. Tổng cộng có ba trăm người.

Ánh mắt Hàn Lập nhìn qua thảo nguyên, liền thu hết vào mắt bố cục khu này. Trên mặt hắn chỉ lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng kì thực trong lòng khiếp sợ không thôi.

Những thanh phi kiếm trong phần mộ này rất đa dạng. Có thanh rất nhỏ như lông mày lá liễu; có thanh bản rộng lớn như cửa cung điện; có thanh thân kiếm dày đặc khí lạnh, đóng băng cỏ xanh xung quanh phạm vi mười trượng thành đá; có thanh thân kiếm lửa thiêu đốt cháy hừng hực biến phạm vi trăm trượng thành mảnh đất khô cằn...

Từng thân kiếm rung động, phát ra từng trận thanh âm mãnh liệt. Kiếm khí kinh người tán loạn ra xung quanh, làm toàn bộ mây trắng trên bầu trời bị cắt thành từng khối vụn nhỏ như sợi mây thô, không cách nào ngưng tụ thành hình được.

Chính giữa có một vài thanh phi kiếm, thỉnh thoảng rung động kịch liệt, phát ra từng trận âm thanh xung đột chói tai, lại muốn rút thân ra khỏi phần mộ. Mỗi lúc như vậy đám tu sĩ phụ cận trấn giữ liền kết pháp quyết, liên thủ trấn áp xuống.

Tuy nhiên, số lượng phi kiếm trên thảo nguyên thật sự quá nhiều, lại như đặt hồ lô lên cái muôi. Bên này vừa mới trấn áp xong, bên kia liền có phi kiếm đấu tranh, thậm chí bắt đầu phi thân, nhìn có chút náo nhiệt.

Chẳng qua, những tu sĩ này dường như cũng sớm quen thuộc chuyện này, xử lý đâu vào đấy, không có chút nào bối rối.

Những thanh phi kiếm bướng bỉnh này, vô luận lấy ra một thanh nào đều đủ khiến cho một tên tu sĩ Hợp Thể Kỳ, thậm chí Đại Thừa kỳ không tiếc táng gia bại sản đổi lấy. Còn những thanh phi kiếm có phẩm chất cao hơn, kể cả những tu sĩ Chân Tiên Cảnh tu hành vạn năm thấy được cũng đều trông mà thèm nhỏ dãi.

Mà khi những thanh phi kiếm này hội tụ một chỗ như lúc này, vô luận người có tâm cảnh trầm tĩnh như thế nào cũng đều không khỏi cảm thấy khiếp sợ. Bởi vì đây không đơn thuần là dựa vào tài lực hùng hậu là có thể làm được.

Đám tu sĩ Chân Tiên Cảnh này cũng không ngoại lệ, tất cả đều lấy phi kiếm làm bản mệnh. Từng người đều tinh thông thuật ngự kiếm, cho nên khi thấy cảnh tượng này, rung động trong lòng bọn họ càng thêm mãnh liệt.

Trục Phong thấy vậy, thần sắc biến đổi liên tục, khó khăn lắm mới thu ánh mắt lại được. Vẻ mặt tràn đầy ngưỡng mộ nhìn về Hùng Sơn, y tán thán nói:

"Đã sớm nghe nói khu mộ Thiên Kiếm của Hùng Phó đạo chủ không như bình thường, hôm nay được nhìn thấy, mới biết lời đồn đại chẳng những không nói quá, ngược lại có chút nói chưa đủ. Toàn bộ Chúc Long Đạo chúng ta chỉ sợ không ai có thể vượt qua Hùng Phó đạo chủ rồi. Quả nhiên là làm người ta nhìn mà ngưỡng mộ. Xem thế là đủ rồi..."

Những lời này của y có chút nịnh nọt, nhưng mọi người tại đây nghe lại không cảm thấy chói tai, bởi vì trong lòng bọn họ cũng đang suy nghĩ như vậy, chỉ là không nói ra mà thôi.

"Không có gì. Đây cũng là bổn tọa mất vài vạn năm tìm tòi khắp nơi, hao hết tâm lực mới thu thập được. Tổng thể kiếm trận hiện tại có một ngàn lẻ tám mươi thanh phi kiếm. Đúng là không dễ..." Hùng Sơn khoát tay nói, đáy mắt hiện lên vẻ tự đắc.

Hàn Lập giờ phút này căn bản chẳng quan tâm những thứ này. Ánh mắt của hắn gắt gao chăm chú vào khu mộ Thiên Kiếm phía Tây Bắc thảo nguyên.

Bởi vì ở bên trong một khu vực có bảy mươi hai phần mộ, bên trên mỗi phần mộ cắm một thanh phi kiếm màu xanh. Thân kiếm không ngừng rung động mãnh liệt, bắn ra từng sợi hồ quang điện nhỏ bé màu vàng quấn quanh thân, dường như đang cố gắng rút thân từ trong phần mộ ra.

Bảy mươi hai thanh phi kiếm màu xanh không phải là vật mà Hàn Lập đau khổ tìm kiếm bấy lâu nay, vốn tên là Thanh Trúc Phong Vân Kiếm hay sao!

Giờ phút này, những thanh phi kiếm này tựa hồ cảm ứng được sự tồn tại của Hàn Lập, đấu tranh càng thêm kịch liệt. Điện mang quanh thân hiện ra càng sáng, mắt thấy sắp sửa bộc phát ra hoàn toàn.

Hàn Lập thấy vậy, đồng tử hơi co rụt lại, ý niệm trong lòng nhanh chóng trở lại.

Hắn đương nhiên là muốn lập tức thu phi kiếm của mình về, nhưng cứ như vậy mà tìm Hùng Sơn tự nhiên mở miệng đòi là không thể. Còn bằng vào sức một mình hắn cưỡng đoạt phi kiếm thì càng là tự tìm đường chết rồi.

Những ý niệm này nhanh như tốc độ ánh sáng chợt lóe lên trong đầu hắn, nhưng sau một khắc hắn liền cưỡng chế ý niệm trong lòng, trực tiếp cắt đứt liên hệ thần hồn với Thanh Trúc Phong Vân Kiếm.

...