Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)

Chương 203: Tiến vào Điện Thái Huyền

Dịch giả: Độc Hành

Biên: Nhóm dịch Phàm Nhân Tông

Sau khi phất tay mở cửa động phủ, Hàn Lập thấy Mộng Vân Quy đứng ở bên ngoài, bên cạnh là một trung niên mặt chữ điền, mặc trang phục trưởng lão nội môn. Đúng là Kỳ Lương

"Lệ đạo hữu, tại hạ quấy rầy." Kỳ Lương ấm giọng cười nói.

"Kỳ huynh, hôm nay thế nào lại rảnh rỗi đến đây thăm tại hạ vậy. Mời vào." Hàn Lập dẫn đối phương vào trong, phân phó Mộng Vân Quy pha trà.

Kỳ Lương xuất thân cũng là tán tu, cộng thêm năm đó tiến cử Hàn Lập vào Chúc Long Đạo, những năm gần đây hai người kết giao rất tốt. Tuy nhiên, đây lại là lần đầu tiên đối phương đến thăm động phủ của hắn.

"Biết Lệ trưởng lão nhiều năm như vậy, hôm nay mới phát hiện các hạ còn là một khổ tu sĩ. Nhưng có mười tên tôi tớ này quản lý động phủ gọn gàng, ngăn nắp đấy." Kỳ Lương đi theo Hàn Lập, bước vào trong động phủ, ánh mắt nhìn lướt khắp nơi, khẽ vuốt cằm nói.

"Ha ha, động phủ Lệ mỗ có chút đơn sơ, thật khiến Kỳ huynh chê cười." Hàn Lập cười ha ha nói.

Trong phòng khách của hắn ngoại trừ cái bàn ra thì không có đồ vật nào khác, nhìn trống trải vô cùng.

Hắn đã từng thăm động phủ Kỳ Lương. Bên trong xa hoa tráng lệ, so sánh nơi đây quả thực là khác nhau, một trời một vực.

"Hặc hặc, ta và ngươi đều là Chân Tiên, há lại quan tâm những vật ngoài thân này? Lệ huynh không bị ngoại vật mê hoặc, toàn tâm toàn ý tĩnh tu, phần tâm tính này làm cho mỗ bội phục." Kỳ Lương cười ha ha nói.

"Nói là không có việc thì không lên điện Tam Bảo. Kỳ huynh hôm nay tới chơi, không biết có chuyện gì quan trọng?" Hàn Lập không lòng vòng nữa, hỏi thẳng.

"Ta từ Điện Thái Huyền tới, tiện đường ghé qua đây thăm. Lại nói việc Phó Đạo chủ Hùng Sơn hôm nay tuyên bố nhiệm vụ, ngươi có lẽ chưa biết?" Trong mắt Kỳ Lương hiện ra một tia hưng phấn, nói.

Điện Thái Huyền là nơi tuyên bố, tiếp nhận nhiệm vụ trong nội môn Chúc Long Đạo, Hàn Lập tất nhiên biết rõ chỗ đó. Tuy nhiên, những năm này, hắn bận rộn tu luyện và tìm kiếm Thanh Trúc Phong Vân Kiếm nên không có ý định nhận nhiệm vụ. Vì vậy, hắn chưa từng tới đó dù chỉ một lần.

"Hùng Sơn, Phó đạo chủ... Nhiệm vụ gì lại khiến Kỳ huynh hưng phấn như vậy? Tại hạ rửa tai lắng nghe." Hàn Lập nhớ tới thân ảnh mập lùn của Hùng Sơn.

"Hùng Sơn, Phó đạo chủ ban bố một nhiệm vụ là muốn tìm mười vị tu sĩ Chân Tiên tinh thông đạo Phi Kiếm để phụ trợ y tế luyện một kiện Pháp bảo. Ban thưởng cực kỳ hậu hĩnh, sau khi hoàn thành mỗi người có thể đạt tới số điểm công trạng này." Kỳ Lương thần thần bí bí nói, duỗi ra một tay, khoa tay múa chân ra một chữ "Ngũ".

"Năm mươi điểm công trạng?" Hàn Lập khẽ giật mình.

"Là năm trăm điểm công trạng! Kỳ mỗ biết rõ Lệ huynh tinh thông thuật Ngự Kiếm hơn xa ta. Cho nên mới ghé qua mời ngươi cùng tham gia." Kỳ Lương mặt mày hớn hở nói.

Hàn Lập lần này cũng có chút động dung.

Hắn tuy rằng chưa tới điện Thái Huyền nhưng cũng biết một ít về các nhiệm vụ ở đó. Năm trăm điểm công trạng tuyệt đối là phần thưởng vô cùng lớn.

"Ban thưởng hậu hĩnh như thế, lại không có gì nguy hiểm, nhiệm vụ tốt thế lâu rồi không xuất hiện. Rất nhiều trưởng lão biết sơ về đạo Phi Kiếm đều đến báo danh rồi, Lệ huynh cảm thấy hứng thú chứ?" Kỳ Lương mỉm cười hỏi.

"Nếu như Kỳ huynh đã tự mình đến đây mời, Lệ mỗ sao có thể không đáp ứng." Ý niệm trong đầu Hàn Lập khẽ chuyển, sau đó nhẹ gật đầu.

Hắn hôm nay tuy rằng vẫn còn không ít việc, không có tâm tình làm nhiệm vụ, nhưng Kỳ Lương tự mình đến mời, hai người quan hệ không tệ, chẳng lẽ không cho y mặt mũi. Hơn nữa, năm trăm điểm công trạng thật sự rất có sức hấp dẫn, hắn quả thực có chút động tâm.

Hai người rất nhanh chóng rời khỏi động phủ. Sau khi phân phó Mộng Vân Quy chăm sóc tốt ngọn Xích Hà, Hàn Lập cùng Kỳ Lương hóa thành hai đạo độn quang, lóe lên biến mất tại phía chân trời xa.

Nhìn hai đạo độn quang xé rách thiên địa, trong mắt Mộng Vân Quy hiện ra vẻ cực kỳ hâm mộ.

...

Điện Thái Huyền tọa lạc tại một đỉnh núi tên là đỉnh Kinh Vân.

Ngọn Kinh Vân có nghĩa như tên gọi, cả tòa núi thẳng tắp cao ngất, từ chân núi lên đỉnh núi có thể thấy cây cối, thảm thực vật cực kỳ nhỏ bé. Hơn nữa, trên vách núi ánh sáng chói trang vô cùng, đến loài khỉ cũng khó có thể leo lên được, có thể nói là vô cùng nguy hiểm.

Không trung trên đỉnh núi được người thi pháp ngưng tụ ra một mảng mây bảy sắc màu rất lớn, tản mát ra bảy màu ánh sáng tốt lành, trong vòng ngàn dặm đều có thể thấy được rõ ràng.

Điện Thái Huyền tọa lạc phía trên đám mây bảy sắc, cao chừng vài chục trượng, toàn điện màu xanh đen, bất luận vách tường hay là gạch ngói đều dùng tài liệu quý hiếm, thật dầy, tạo cảm giác trầm trọng như núi, làm cho người ta không khỏi suy nghĩ xem đám mây bảy sắc phía dưới có thể chịu được hay không.

Trước đại điện là một quảng trường đá xanh, diện tích rất lớn.

Dọc theo quảng trường có hơn mười cột đá to lớn, toàn cột màu xanh biếc, bên trên có tượng Thiên Long, Thải Phượng, Bạch Hổ, Huyền Vũ và các kỳ thú khác, trông rất sống động.

Từ quảng trường nhìn ra, do không bị vật che chắn nên tầm mắt vô cùng thoáng đãng. Bầu trời vạn dặm trong xanh như gương, làm cho người ta không khỏi cảm thấy hào hứng.

Điện Thái Huyền là một trong những nơi náo nhiệt nhất ở Chúc Long Đạo, trên quảng trường có một tòa Lâm Truyền Các tọa lạc, thỉnh thoảng lại có người ra ra vào vào.

Có các đạo độn quang từ bốn phương tám hướng bay vụt đến, đáp trên trên quảng trường.

Tuy rằng nơi đây về nguyên tắc không hạn chế thân phận người tiếp nhận nhiệm vụ, cho dù là đệ tử ngoại môn nếu có đủ thực lực cũng có thể tới đây tiếp nhận nhiệm vụ, nhưng tới đây tuyệt đại đa số đều là người mặc trang phục đệ tử nội môn.

Đúng vào lúc này, hai đạo độn quang từ đằng xa phía chân trời xé gió tới. Độn quang thu lại hạ trên quảng trường, hiện ra thân ảnh Hàn Lập và Kỳ Lương.

Các đệ tử đứng gần nhìn thấy hai người trong trang phục trưởng lão nội môn, trên mặt vội vàng thể hiện vẻ cung kính, đi dẹp sang hai bên nhường đường.

Hàn Lập nhìn xung quanh một lượt, trong nội tâm không khỏi ước định nội tình cùng thực lực Chúc Long Đạo một lần nữa.

Mới nhìn qua, các tu sĩ ra vào nơi đây có tu vi cao thấp không đều, tuyệt đại đa số từ Nguyên Anh kỳ trở lên, thậm chí có thể nhìn thấy tu sĩ Hợp Thể kỳ, Đại Thừa kỳ.

Có thể nói, tu sĩ ở Điện Thái Huyền lúc này, nếu là đặt ở Linh giới trước kia, chỉ sợ là so với một đại tông môn thì thực lực ở đây cường đại hơn không biết bao nhiêu lần.

Kỳ Lương hiển nhiên quá quen thuộc với tình cảnh này, lúc này đã cất bước đi đến phía trước Điện Thái Huyền.

Hàn Lập nhíu mày, rất nhanh đi theo đến trước đại điện, cất bước đi vào.

Vừa sải bước tiến vào đại điện, Hàn Lập chợt cảm thấy xung quanh sáng lên. Bên trong không gian đại điện trước mắt dường như thoáng cái đã lớn ra gấp mười lần, cảm giác này có chút huyền diệu.

Nhìn từ bên ngoài, đại điện cũng không thể nào lớn như vậy, nhưng mà lúc này đây xem ra so với quảng trường phía ngoài dường như cũng nhỏ hơn không bao nhiêu.

"Chẳng lẽ là đại điện này dùng loại cấm chế pháp tắc không gian huyền diệu?" Nội tâm Hàn Lập không khỏi âm thầm suy đoán.

Sau khi bước vào đại điện, Kỳ Lương hơi dừng lại, rồi quen thuộc đi thẳng đến phía trong đại điện.

Trong đại điện, ở trung tâm là ba bức tường đá to lớn, cao hai ba mươi trượng, rộng vài chục trượng, một bức tường màu trắng, một bức tường màu xanh biếc, một bức tường màu vàng khói.

Ba bức tường đá lấy thứ tự trắng, xanh, vàng xếp đặt.

Bức tường đá màu trắng tọa lạc tại vị trí ngoài cùng của đại điện, bức tường đá màu xanh ở phía trong đại điện, còn bức tường đá màu vàng khói thì ở chỗ sâu nhất trong đại điện.

Ba bức tường đá có màu sắc khác nhau, nhưng trên bề mặt đều hiện lên một bảng văn tự rõ ràng, lập loè linh quang, chính là bảng thông báo nhiệm vụ.

Dùng số lượng để so sánh thì số lượng nhiệm vụ trên bức tường đá màu trắng rất nhiều, dày đặc, chi chít chừng hơn một nghìn nhiệm vụ. Số lượng bên trên bức tường đá màu xanh thì ít hơn, còn số lượng bên bức tường đá màu vàng khói tận cùng bên trong thì ít nhất.

"Đây là ba bức tường đá thông báo nhiệm vụ, ứng với độ khó khác nhau. Nhiệm vụ trên bức tường đá màu trắng là dễ nhất, thích hợp tu sĩ từ Hóa Thần kỳ trở xuống; nhiệm vụ trên bức tường đá màu xanh khó hơn chút, dành cho tu sĩ từ Luyện Hư kỳ trở lên; mà bức tường đá màu vàng khói tận cùng bên trong là nhiệm vụ dành cho tu sĩ Chân Tiên Cảnh chúng ta đấy." Kỳ Lương nói xong, đi thẳng vào bên trong, đến phía trước bức tường đá màu vàng khói.

Trong điện, dòng người ngày càng nhiều, mơ hồ có chút chen chúc, nhất là bên cạnh hai bức tường đá màu trắng và màu xanh.

Tuy nhiên, chỗ bức tường đá màu vàng khói ở trong cùng thì có thưa thớt mấy trưởng lão Chân Tiên Cảnh đứng xung quanh, những đệ tử nội môn kia tựa hồ cũng không dám tới.

Tuy rằng, những năm này Hàn Lập cũng biết thêm một ít trưởng lão nội môn, nhưng cũng không nhận ra mấy người kia.

Kỳ Lương hiển nhiên so với Hàn Lập giao thiệp rộng hơn nhiều, có chút quen biết với mấy người kia, chào hỏi cùng bọn họ. Mấy vị trưởng lão đó cũng đều tươi cười chào lại.

"Chư vị, ta giới thiệu với mọi người một chút, vị này chính là đạo hữu Lệ Phi Vũ, mấy năm trước mới nhập môn, hiện ở ngọn núi Xích Hà. Về phần mấy vị này là..." Kỳ Lương giới thiệu mọi người một lượt.

Hàn Lập mỉm cười bắt chuyện với mấy vị trưởng lão, hàn huyên một chút, rồi cũng không nói chuyện nữa, ánh mắt nhìn lên bức tường đá màu vàng khói.

Kỳ Lương và mấy người ở chỗ đó nói cười rộ lên, có vài phần khôn khéo.

Số lượng nhiệm vụ trên bức tường đá màu vàng khói cũng không ít, tất cả quả nhiên đều không đơn giản. Điểm công trạng được ban thưởng cũng không nhiều, không khác nhau lắm đều là mấy chục điểm, điểm công trạng trên trăm cũng không nhiều.

Hàn Lập lần đầu nhìn kỹ nhiệm vụ tông môn, trong nội tâm hơi trầm xuống.

Để kiếm điểm công trạng xem ra so với hắn dự đoán khó khăn không ít. Công pháp Chân Ngôn Hóa Luân Kinh tầng thứ hai cần chín nghìn điểm công trạng, cũng không biết phải làm bao nhiêu nhiệm vụ mới có thể gom đủ.

Nhiệm vụ ban thưởng cao cũng không phải là không có, tại chỗ cao nhất của bức tường đá có mười cái nhiệm vụ, dùng màu hồng thể hiện khác biệt so với nhiệm vụ bình thường màu trắng, kiểu chữ cũng hoàn toàn khác nhau, giải thích rõ là tông môn tuyên bố nhiệm vụ đặc thù.

Từng nhiệm vụ đặc thù này ban thưởng đều vô cùng hậu hĩnh. Ban thưởng thấp nhất là tám trăm điểm công trạng, đại đa số cao hơn một nghìn điểm công trạng, chẳng qua là độ khó cực cao, hung hiểm cực kỳ.

Nhiệm vụ ban thưởng thấp nhất là săn giết một con Phong Hoả Ly có tu vi Chân Tiên Cảnh đại viên mãn, mang thi thể nguyên vẹn của nó về.

Loại yêu thú Phong Hoả Ly này Hàn Lập đã từng xem trong điển tịch, chính là một loại linh thú sống quần cư, lại chỉ sống ở cực bắc của đại lục Cổ Vân. Chúng sinh ra đã có thực lực tương đương Hóa Thần kỳ, thân mang thần thông phong hỏa, sau khi trưởng thành có thực lực tương đương Hợp Thể kỳ, còn đạt tới Chân Tiên Cảnh đại viên mãn tức là Phong Hoả Ly Vương rồi.

Hàn Lập đã thấy tận mắt và nhận thức được sự lợi hại của con quái vật Bạch tuộc biển có tu vi Chân Tiên Cảnh hậu kỳ, tự nghĩ với thực lực hôm nay muốn tiêu diệt nó còn làm không được, chứ chưa nói đến việc săn giết một con Phong Hỏa Ly Vương có tu vi Chân Tiên Cảnh đỉnh phong, ngoài ra bên cạnh nó còn một đám linh thú bảo vệ.

Những nhiệm vụ khác càng khó khăn hơn, như là xâm nhập vào một hiểm địa cửu tử nhất sinh tìm kiếm một loại tài liệu gần như tuyệt tích, hoặc là đuổi giết một tên Tà Tiên tiếng xấu vang xa, nhưng mà tu vi nghe nói đã tiếp cận Kim Tiên cảnh.

Hàn Lập khẽ cười khổ, nhìn những nhiệm vụ này một lượt ngược lại có thể tăng thêm không ít kiến thức, mở rộng tầm mắt, nhưng muốn tiếp nhận thì căn bản không thể nào, ban thưởng nhiều hơn nữa cũng vô dụng.

Nhưng sau một khắc, ánh mắt hắn xoay chuyển nhìn đến một nhiệm vụ có chữ màu hồng.

Nhiệm vụ này nằm ở giữa hai nhiệm vụ giải thích dài dòng mà lúc trước hắn không có chú ý tới. Nội dung nhiệm vụ cực kỳ ngắn gọn, chỉ ghi có mười mấy chữ: Tu luyện Chân Ngôn Hóa Luân Kinh đến tầng thứ hai.

Nhưng ban thưởng cực kỳ hậu hĩnh, là năm nghìn điểm công trạng!