Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)

Chương 140: Đan Đạo

Dịch giả: cubihu

"Trên Địa giai Luyện Đan Sư quả nhiên còn có Thiên giai Luyện Đan Sư. Nếu ta đoán không nhầm thì Nhân Đan Sư là luyện đan sư có khả năng luyện chế đan dược cho tu sĩ phổ thông, còn Địa Đan Sư là luyện đan sư có khả năng luyện chế đan dược phục vụ Tiên Nhân. Không rõ Thiên Đan Sư thì có chỗ gì đặc biệt vậy?” Hàn Lập như có điều gì suy nghĩ, nhẹ gật đầu, rồi hỏi tiếp.

“Phân chia Nhân Đan Sư và Địa Đan Sư như ngươi nói không có sai biệt lắm. Về phần Thiên Đan Sư còn có tên Đạo Đan Sư là luyện đan sư có địa vị tối cao trên Tiên giới. Chỉ có một căn cứ xác định là có khả năng luyện chế ra Đạo Đan hay không thôi.” Ma Quang chậm rãi nói.

“Không biết Đạo Đan khác đan dược khác ở chỗ nào?” Hàn Lập khẽ giật mình, truy vấn.

“Đạo Đan chính là đan dược ẩn chứa lực lượng thiên địa pháp tắc.” Ma Quang đáp.

“Ẩn chứa lực pháp tắc... Chẳng lẽ sau khi uống đan dược này là có thể trực tiếp cảm ngộ lực pháp tắc sao?” Nội tâm Hàn Lập khẽ động, tựa hồ nghĩ tới điều gì.

“Ở Tiên giới, người độ kiếp thành Tiên đều muốn nắm giữ lực pháp tắc để thành Chân Tiên, chủ yếu thông qua hai con đường. Loại thứ nhất là thông qua tu luyện điển tịch công pháp, không ngừng cảm ngộ trong thời gian tu luyện dài dằng dặc cùng trời đất, cuối cùng có cơ hội lĩnh ngộ lực pháp tắc. Loại thứ hai dùng các loại linh tài ẩn chứa lực thiên địa pháp tắc luyện chế thành Đan Đạo để uống vào, rồi cảm ngộ.” Ma Quang không biểu lộ cảm xúc, tiếp tục nói.

“Đan Đạo có công hiệu như thế chẳng phải chỉ cần uống vào là giảm bớt vài vạn năm, thậm chí mất chục vạn năm khổ tu tìm hiểu sao?” Trong nội tâm Hàn Lập đã sớm nổi lên bão táp nhưng rồi hắn hít một hơi thật sâu, bình tĩnh hỏi.

“Cũng không phải như thế. Mặc dù có duyên đạt được Đan Đạo thì tỷ lệ lĩnh ngộ lực pháp tắc có liên quan cũng cực thấp. Nhưng dù là như vậy thì về sau tìm hiểu pháp tắc cũng thuận lợi hơn rất nhiều.” Ma Quang lắc đầu, nói.

“Tỷ lệ lĩnh ngộ lực pháp tắc chắc có quan hệ với phẩm cấp của Đạo Đan?” Hàn Lập suy nghĩ một chút, rồi hỏi thêm.

“Tất nhiên. Thông thường mà nói, Đan Đạo thì chắc chắn ẩn chứa lực pháp tắc, ngược lại đan dược ẩn chứa lực pháp tắc không nhất định là Đan Đạo. Tiêu chuẩn phán đoán cụ thể là nhìn đan dược sau khi luyện chế thành công có Đích Đạo Văn trong truyền thuyết trên bề mặt hay không. Hơn nữa, căn cứ vào số lượng Đạo Văn mà phán đoán phẩm cấp đan dược.” Ma Quang chậm rãi giải thích.

“Đạo Văn... Vậy đạo hữu có biết Đạo Đan phẩm cấp cao nhất có bao nhiêu đạo văn không?” Hàn Lập yên lặng ghi nhớ, rồi tiếp tục hỏi.

“Tối đa là chín đạo đan văn. Chính là Đạo Đan cửu phẩm, dường như là vật chỉ có trong truyền thuyết mà thôi. Dù là Đạo Đan nhất phẩm cũng đã là linh vật đoạt tạo hóa của Thiên địa rồi, ở Tiên giới cực kỳ trân quý, khó gặp.” Ma Quang nói.

“Thì ra là thế... Khó trách Thiên Đan Sư ở Tiên giới có địa vị cao như thế.” Hàn Lập nhẹ gật đầu.

“Ta biết Hàn đạo hữu ở Linh giới cũng là một vị Luyện đan sư có tạo nghệ không tầm thường. Hôm nay hỏi về điều này hẳn là với Thiên Đan Sư cũng có chút ý tứ. Nhưng theo ta biết, trong hơn ngàn vị Nhân Đan Sư mới xuất hiện một vị Địa Đan Sư, mà trong mười vạn vị Địa Đan Sư cũng chưa chắc có được một vị Đạo Đan Sư. Về phần Thiên Đan Sư luyện chế Đạo Đan phẩm cấp cao đã ít lại càng ít hơn rồi.” Ma Quang tựa như có thâm ý nói ra.

“Ha ha.. luyện đan cần dựa vào kinh nghiệm mà linh tài ẩn chứa lực pháp tắc thiên địa vốn quý hiếm dị thường thì lấy đâu ra nhiều tài liệu như vậy để luyện tập chứ.” Hàn Lập cười nhạt, không có chút gì ngoài ý muốn.

“Ngươi nói đúng một nguyên nhân. Còn một nguyên nhân nữa chính là đan phương Đạo Đan cũng rất hiếm thấy. Tất cả đều do các đại thế lực ở Tiên giới nắm trong tay. Tiên giới Thiên Đan Sư và Linh giới Luyện Đan Sư giống nhau ở chỗ phần lớn đều ở trong các đại thế lực, người ngoài căn bản khó mà gặp.” Ma Quang nói.

Hàn Lập nghe vậy, nhíu mày.

“Đúng rồi, về Đạo Đan còn có một lời đồn đại là đan phương Đạo Đan chỉ có thể được một số lượng Thiên Đan Sư nhất định lĩnh ngộ. Nếu đã đủ số người lĩnh ngộ rồi thì người sau này sẽ không có cách nào lĩnh ngộ phương pháp luyện chế đan này.” Ma Quang nhớ lại, rồi bổ sung.

“Còn có loại chuyện này sao? Quả là quá mê hoặc rồi.” Hàn Lập nao nao.

“Về lời đồn là thật hay giả thì chưa có người kiểm chứng. Tuy nhiên, tất cả mọi người thà tin là có thật còn hơn là không. Nên bình thường khi đã được một loại đan phương Đạo Đan nào là kiên quyết không truyền ra bên ngoài.” Ma Quang nói.

Hàn Lập khẽ cười khổ. Đối với điểm này thì hắn hoàn toàn hiểu vì đổi lại là hắn thì cũng sẽ làm như vậy.

“Đối với Đạo Đan và Thiên Đan Sư ta chỉ biết đến thế. Hy vọng có thể giúp Hàn đạo hữu.” Ma Quang nhàn nhạt nói, thân hình nhoáng một cái định chui vào cái bóng.

“Đa tạ đạo hữu Ma Quang. Chờ một chút, ta còn muốn hỏi một chuyện.” Hàn Lập chợt nghĩ tới một việc, gọi Ma Quang lại.

“Ồ, Hàn đạo hữu còn có chuyện gì?” Ma Quang nói.

“Là về Tiên Nguyên Thạch, mời đạo hữu chỉ giáo một chút.” Hàn Lập nói.

“À, Tiên Nguyên Thạch là vật rất có ích, có thể dùng để bổ sung nhanh chóng Tiên linh lực cho cơ thể trong lúc giao chiến, cũng có thể dùng để tăng tốc độ tu luyện. Dù ở đâu thì cũng là vật khan hiếm.” Ma Quang nói.

“Khó trách có thể dùng như tiền. Không biết cô đọng một khối Tiên Nguyên Thạch cần mất thời gian bao lâu?” Hàn Lập hỏi.

“Điểm này thì tùy vào tu vi từng người. Thông thường, Chân Tiên hậu kỳ cô đọng một khối tốn một năm; Chân Tiên trung kỳ tốn mười năm; Chân Tiên sơ kỳ thì cần tốn đến trăm năm trở lên.” Ma Quang suy nghĩ một chút, rồi nói.

“Trăm năm...” Hàn Lập cau mày.

Phí tổn của Truyền Tống Trận cần tới năm khối Tiên Nguyên Thạch. Kế hoạch ban đầu của hắn là nếu như cô đọng một khối Tiên Nguyên Thạch tốn thời gian không lâu thì hắn vất vả một chút tự mình cô đọng cũng không sao. Hiện giờ xem ra kế hoạch này không thực hiện được rồi.

“Tiên Nguyên Thạch mà ta vừa mới nói vẫn chỉ là loại hạ phẩm. Cũng giống như Linh thạch, Tiên Nguyên Thạch chia làm bốn cấp bậc: hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm và cực phẩm. Tiên Nguyên Thạch phẩm chất cao thì thông thường cũng chỉ có Tiên Nhân cấp cao mới có thể cô đọng được.” Ma Quang tiếp tục nói.

“Vật này ngoại trừ việc là cần phải không ngừng rót Tiên Linh Lực từ bên ngoài vào thì còn có mặt hạn chế nào khác không?” Hàn Lập hỏi.

“Lúc cô đọng Tiên Nguyên Thạch thì không thể tu luyện được, cho nên trừ phi là bất đắc dĩ còn Tiên Nhân sẽ không tự nguyện làm cái việc tổn hại lớn đến mình như thế. Cho nên ở Tiên giới dù Tiên Nguyên Thạch có phẩm cấp gì cũng đều rất ít, vô cùng trân quý.” Ma Quang nói.

Hàn Lập chậm rãi gật đầu nhưng trong lòng cười khổ không thôi.

Nếu mà nói như thế thì việc hắn muốn đổi lấy Tiên Nguyên Thạch có rất ít hy vọng.

Ma Quang thấy Hàn Lập trầm ngâm không nói, cũng không nói thêm mà thân ảnh nhoáng một cái sáp nhập vào bên trong bóng Hàn Lập, biến mất.

....

Đêm khuya, trăng sáng trên cao.

Trên đỉnh Dậu Dương Sơn, một đạo độn quang bỗng nhiên vọt lên, như tia chớp lóe một cái rồi biến mất.

Không bao lâu, ở một nơi vắng vẻ bên trong hải vực cách xa hơn mười vạn dặm, hiện ra một thân ảnh lơ lửng trên mặt biển.

Người này khoác áo bào xanh, thân hình cao lớn. Chính là Hàn Lập.

Chỉ thấy hai mắt hắn sáng như sao, hắn thò tay vào ngực rồi ném vào không trung, sau đó môi khẽ lẩm nhẩm.

Theo tiếng chú ngữ vang lên, bình nhỏ lơ lửng trên bầu trời bắt đầu rung lắc mạnh. Thiên địa nguyên khí xung quanh hải vực cũng bắt đầu có chút biến động.

Một vầng ánh sáng màu xanh hình cầu bắt đầu mở rộng ra, bao phủ bốn phương tám hướng. Mặt biển cũng âm thầm từ từ nổi sóng lớn...

Trong chớp mắt đã bảy ngày bảy đêm.

Một viên tinh hạt nho nhỏ gần như trong suốt từ bình nhỏ ở trên không chậm rãi rơi xuống. Mặt biển cũng trở lại bình thường, sóng yên biển lặng.

Bởi vì phục dựng sớm một viên Quy Nguyên Đan khiến cho hắn không như mấy lần trước bị hút đến mức da bọc xương nhưng lúc này thần sắc hắn vẫn có chút uể oải. Hắn lấy ra một bình ngọc xanh biết rồi đổ vào một viên Vọng Nguyên Đan vào trong miệng.

Cổ họng hắn lúc đầu cảm thấy mát lạnh nhưng khi viên đan dược chậm rãi vào bụng thì luồng cảm giác mát mẻ nhanh chóng biến thành một dòng nước ấm ấp đi khắp xương cốt tứ chi rồi cuối cùng tập trung hòa tại Đan Điền.

Đan điền nóng lên một chút, tiếp đó cảm giác thu nạp thiên điện linh khí đột nhiên tăng mạnh. Linh lực liên tục, không ngừng tiến vào đan điền, sau đó chuyển hóa thành từng cỗ Tiên linh lực vô cùng tinh thuần.

Lúc trước nghe Lư quản sự nói về điểm độc đáo của đan dược cao cấp nhưng trong lòng hắn cũng chưa có nhiều cảm nhận. Lần này phục dụng, hắn mới phát hiện hiệu quả so với lần phục dụng đan dược lúc trước khác nhau rất lớn.

Dù sao đan dược giúp tu sĩ Chân Tiên cảnh trong thời gian ngắn có thể tăng tốc độ khôi phục một số lượng lớn Tiên Linh lực. Nếu lúc cô đọng Tiên Nguyên Thạch phục dụng thì có thể tăng tốc độ cô đọng. Vậy có thể thấy độ trân quý của đan dược là như thế nào rồi.

Ở tại chỗ điều tức một lúc rồi Hàn Lập độn quang bắn nhanh đến hướng thành Hắc Phong.

Lúc thân ảnh Hàn Lập một lần nữa xuất hiện tại đại đường của Thiên Dược Trai, Lư quản sự đang tiếp một vị khách quen, liếc nhìn thấy hắn thì có chút hơi bất ngờ nhưng nhanh chóng thông báo với vị khách kia một tiếng rồi tươi cười ra nghênh đón.

“Tiền bối đại giá quang lâm, không đón tiếp từ xa...” Lão ta vừa chắp tay hành lễ, vừa cười nói.

“Lúc trước có mua một chút đan dược nơi đây, khi phục dụng có hiệu quả không tệ nên ta muốn xem thêm một chút.” Hàn Lập khẽ mỉm cười đáp.

“Bất cứ khi nào tiền bối tới bản dược trai đều được hoan nghênh. Xin mời tiền bối theo tại hạ.” Lư quản sự càng thêm tươi cười, vội vã đưa Hàn Lập một lần nữa lên lầu.

Tình hình giống như mấy ngày trước, tầng năm hoàn toàn thanh tịnh, trừ mấy người hầu, còn không có một vị khách nhân nào.

“Không biết tiền bối muốn mua thêm một ít Vọng Nguyên Đan hay là thử qua một loại đan dược khác?” Lên đến tầng năm, Lư quản sự liền mở miệng hỏi.

“Không cần vội. Ta có vấn đề muốn thỉnh giáo một chút, rồi sẽ nhìn xem mua thêm loại đan dược nào.” Hàn Lập bình tĩnh trả lời.

“Xin tiền bối cứ hỏi.” Lư quản sự nao nao một chút, rồi gật đầu nói.

“Đan dược quý trai chẳng những tốc độ chuyển hóa cực nhanh, dược liệu phi phàm. Chắc hẳn có liên quan không ít tới phẩm cấp linh dược sử dụng và tạo nghệ luyện đan của Luyện Đan Sư rồi.” Hàn Lập hỏi.

“Chính xác là như thế. Hay tiền bối cũng là người trong nghề Đan Đạo.” Lư quản sự cười nói.

“Không dám xưng là người trong nghề. Chẳng qua là đã từng trải qua một chút luyện đan thuật mà thôi.” Hàn Lập khoát tay nói.

“Xin hỏi tiền bối là Luyện Đan Sư ở đẳng cấp nào?” Lư quản sự nghe xong, có chút kinh ngạc, vội vàng hỏi.

“Thực không giấu giếm. Lúc trước ở một góc trời, xa rời thực tế nên cũng chưa bao giờ cùng Luyện Đan Sư bên ngoài luận bàn hay so sánh qua. Nếu như hôm nay trùng hợp đến đây, mong là quý trai mời một vị Luyện Đan Sư đến khảo hiệu ta một lần để cho ta biết rõ trình độ luyện đan chính thức của mình thì cũng tốt.” Hàn Lập nghe vậy, ra vẻ xấu hổ nói.