Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)

Chương 1371: Từng bước ép sát

Dịch: Độc Hành

Nhóm dịch Phàm Nhân Tông

***

"Ha ha... Hàn Lập, Khô Vinh Pháp Tắc của lão thân lưu chuyển không ngừng, lần đại chiến liên quan đến tính mệnh đã là mấy trăm vạn năm trước, do vinh chuyển khô cũng đã mấy trăm vạn năm. Hôm nay mượn Lưỡng Sinh Thần Thụ này của ngươi, lại lần nữa từ khô chuyển vinh, chính là đại kiếp trong số mệnh của ngươi, chịu chết đi." Chẳng biết tại sao Chu Nhan đột nhiên chuyển biến thành nữ tử trẻ tuổi, cao giọng cười to nói.

Vừa nói xong, bàn tay nàng vung lên, tóc dài đen nhánh sau lưng tản ra, trong nháy mắt như dây leo rậm rạp tăng vọt lên, trực tiếp hóa thành một đạo thủy triều màu đen phô thiên cái địa, trong nháy mắt che phủ thân ảnh tiểu kiều của nàng vào.

Ánh mắt Hàn Lập quét qua, chỉ thấy hư không trong phương viên mười mấy vạn dặm cấp tốc bị những sợi tóc màu đen này xâm chiếm.

Bàn tay hắn vẫy một cái, gọi bảy mươi hai chuôi Thanh Trúc Phong Vân Kiếm đến trước người, một tay bấm kiếm quyết. Tất cả phi kiếm lập tức bay đến trước người hắn, ở trong hư không ngưng tụ thành một tòa kiếm trận hình tròn to lớn.

"Tật"

Chỉ nghe trong miệng Hàn Lập quát khẽ một tiếng, bảy mươi hai chuôi Thanh Trúc Phong Vân Kiếm lập tức vang lên tiếng thét đại tác, ở trong hư không cực tốc xoay tròn như máy xay gió.

Chỉ một thoáng, dòng điện cuồn cuộn bắn ra, như vô số trường tiên lôi điện xé ngang thiên địa, vô số kiếm khí sắc bén ngưng thành thực chất, không ngừng bay ra tứ phương, xoắn cho tóc đen mãnh liệt đầy trời đến vỡ nát.

Bên kia, Tử Sam thấy cảnh này, cũng không lập tức đi lên hỗ trợ, mà quay người kéo Đông Ly Hổ trọng thương lên, thân hình lóe lên, đưa ra khỏi đại trận.

Hàn Lập thúc giục kiếm trận vọt tới Chu Nhan, một đường đánh đâu thắng đó, căn bản không trở ngại chút nào.

Nhưng mà, sau khi tiến lên mấy ngàn dặm, Hàn Lập đột nhiên phát hiện, tóc đen bị chặt đứt phía sau mình, vậy mà tất cả đều như vật sống lơ lửng ở trên không, từ bốn phía vây hắn ở trung tâm.

"Hàn Lập, thử một chút chiêu này của lão thân." Lúc này, một tiếng quát chói tai đột nhiên vang lên.

Những tóc đen bay ra không trung kia bỗng nhiên loé lên quang mang, đúng là tự động nối liền với nhau, cuốn một cái về phía trung tâm, tựa như một vòng xoáy màu đen to lớn, kéo Hàn Lập vào trong đó.

Kiếm trận Thanh Trúc Phong Vân Kiếm trong nháy mắt cũng bị đánh tan, tất cả mũi kiếm đều bị từng sợi sợi tóc màu đen quấn chặt lại, thân kiếm giãy dụa kịch liệt, tiếng rung đại tác.

Mà Hàn Lập ở chính giữa vòng xoáy, tay chân thân eo đều bị từng sợi tóc đen quấn quanh, bốn phía thì bị tóc đen thật dày đè xuống, xương cốt toàn thân rung động "Răng rắc", khó mà tránh thoát.

Cùng lúc đó, một loại ba động pháp tắc khó nói nên lời cũng theo tóc đen kia phun trào ra, không ngừng chảy vào thể nội Hàn Lập.

Hàn Lập cảm giác như có một tầng sóng nước liên tục không ngừng cọ rửa thân thể của hắn.

Bị loại lực lượng như sóng nước này xâm nhập, hắn cũng không cảm thấy khó chịu, chỉ là mỗi một lần cọ rửa qua đi, Hàn Lập cảm giác được thể nội tựa hồ có vật gì đang dần dần xói mòn.

Hắn cúi đầu nhìn lại phía trên cánh tay mình, thình lình phát hiện da của mình vậy mà trở nên nhăn lại, giống như trong nháy mắt từ tráng niên chuyển thành lão già trên tám mươi tuổi.

"Không phải huyễn thuật, tại sao có thể như vậy?" Hàn Lập dò xét một chút, trong lòng giật mình.

Thuật pháp này làm cho tốc độ thời gian chảy nhanh quay ngược trở lại, trong nháy mắt liền trở nên dần dần già đi, Hàn Lập cũng đã biết, có thể đó là thủ đoạn thông qua Thời Gian Pháp Tắc chi lực gia tốc thọ nguyên đối phương biến mất, Chu Nhan trước mắt này không thể có thần thông này mới đúng.

Huống chi mình đã sớm gần như Đạo Tổ bất diệt, làm sao có thể trong thời gian ngắn ngủi mấy chục giây này, liền già yếu thành bộ dáng như vậy?

Suy nghĩ một phen, Hàn Lập dần dần bình tĩnh lại.

Hắn yên lặng vận chuyển tiên linh lực thể nội, da khô héo co vào trên cánh tay lập tức sáng lên một trận hào quang màu xanh, liền chữa trị như lúc ban đầu.

Nhưng không cần một lát, làn da hắn vừa chuyển tốt kia lại cấp tốc khô héo, chỉ chờ sau khi tiên linh lực bổ sung, mới có thể phục hồi như cũ.

Kể từ đó, cỗ lực lượng như sóng nước kia liền lâm vào giằng co với tiên linh lực của Hàn Lập, ngươi tới ta đi tác dụng lên người hắn, khiến cho làn da trên người hắn như lá cây hai mùa xuân thu, chuyển đổi tới lui giữa nhất khô nhất vinh.

Mà theo biến hóa không ngừng lặp đi lặp lại như thế, Hàn Lập phát giác được, nguồn lực lượng kia dần dần xuyên thấu qua làn da, từng chút từng chút một thẩm thấu vào trong xương cốt của hắn. Nếu cứ tiếp tục kéo dài như vậy nữa, chỉ sợ bộ thể phách Đại La của hắn cũng sớm muộn bị hủ hỏng.

"Ngươi đã lưu chuyển thời gian giả, vậy ta sẽ cho ngươi nếm thật." Hàn Lập cười lạnh một tiếng, nói.

Nói xong, Linh Vực của hắn bỗng nhiên cực tốc co vào, chỉ bao phủ phương viên vạn dặm, các loại cụ tượng Thời gian pháp tắc như Chân Ngôn Bảo Luân cũng lập tức trở về Linh Vực, hóa thành minh nguyệt ngôi sao cùng núi non sông ngòi, ngưng tạo ra Ngũ Hành Huyễn Thế Quyết.

Trong Ngũ Hành Huyễn Thế Quyết, tốc độ thời gian trôi qua đột nhiên tăng nhanh nghìn lần. Tốc độ lưu chuyển Khô Vinh Pháp Tắc của Chu Nhan trong nháy mắt tăng tốc nghìn lần theo. Cùng lúc đó, làm da Hàn Lập biến hóa cũng theo đó gia tốc nghìn lần.

Bất quá hắn đã sớm ứng đối chuyện này, rất nhanh liền vận chuyển Thiên Sát Trấn Ngục Công, tất cả huyền khiếu trên thân nhao nhao sáng lên, một tầng phảng phất như ánh sao ngưng tụ thành Chân Cực Chi Mô bao trùm bên ngoài cơ thể.

Do vậy, Khô Vinh Pháp Tắc của Chu Nhan ảnh hưởng, lập tức trở nên thập phần chậm chạp.

Nhân cơ hội này, Hàn Lập xoay chuyển ánh mắt, nhìn về phía vùng màn trời to lớn phía xa kia.

Chân thân Kim Đồng trong màn trời đen kịt toả ra hào quang chói sáng, ở bốn phía trong hư không nhộn nhạo trận trận gợn sóng không gian mãnh liệt. Hư không đã sụp đổ xuống hơn phân nửa, mặc dù vẫn chưa sụp đổ hoàn toàn, nhưng hiển nhiên đã không còn ổn định.

Trong lòng Hàn Lập vui mừng, ánh mắt ngưng tụ, nhìn xuống tóc đen dày đặc thấp thoáng trên thân Chu Nhan.

Trên gương mặt Chu Nhan mơ hồ lộ ra vẻ nghiêm trọng, hiển nhiên cũng không dễ dàng.

Qua ước chừng một khắc đồng hồ sau, Hàn Lập đã tránh thoát khỏi trói buộc của Chu Nhan, chỉ là những sợi tóc đen dài trải ra ở bên ngoài kia rõ ràng đã co rút lại rất nhiều, không ít chỗ như bị nhiễm sương lạnh, biến thành màu trắng bạc.

Hàn Lập thấy thế, khóe miệng lộ ra vẻ mỉm cười.

Tốc độ Khô Vinh Pháp Tắc của Chu Nhan ảnh hưởng đến hắn hoàn toàn kém so với tốc độ Thiên Đạo ăn mòn nàng, chỉ chờ lúc nàng chống đỡ không nổi, chính là lúc mình phản kích.

Đang cân nhắc, các loại pháp tắc trên cụ tượng như Chân Ngôn Bảo Luân nhao nhao sáng lên từng đoàn từng đoàn đạo văn, thời gian gia tốc càng nhanh gấp trăm lần.

Giờ phút này trong lòng Chu Nhan cũng buồn khổ không thôi, vốn định dựa vào pháp tắc bản thân làm hủ hỏng nhục thân Hàn Lập, không ngờ thể phách hắn không những cường đại ngoài sức tưởng tượng, lại còn làm cho lực lượng pháp tắc của mình tăng tốc tiêu hao thật lớn.

Theo uy năng Thời Gian Pháp Tắc chi lực của Hàn Lập không ngừng đề cao, một đầu tóc dài đen nhánh của Chu Nhan đã có hơn phân nửa biến thành tuyết trắng.

Trong nội tâm nàng cảm thấy không ổn, cũng không dám chần chờ nữa, đầu đầy tóc đen bỗng nhiên co rụt lại, buông lỏng Hàn Lập ra, giống như thuỷ triều rút về.

"Còn muốn chạy?" Hàn Lập cười lạnh một tiếng, một tay kéo lấy tóc Chu Nhan.

Chỉ thấy lòng bàn tay hắn lóe lên ánh bạc, một ngọn lửa màu bạc "Phần phật" một tiếng phun ra ngoài, trong nháy mắt lan tràn ra mấy vạn dặm, thiêu đốt về phía Chu Nhan.

Nhưng ngay lúc này, một bóng người bỗng nhiên hiện lên, rơi vào trên tóc đen Chu Nhan.

Chỉ thấy hai tay Tử Sam nhấn xuống một cái, tử viêm trong lòng bàn tay phun ra ngoài, trong nháy mắt liền vượt trên ngọn lửa màu bạc, đẩy sóng lửa ngược về phía Hàn Lập bên này.

Sau khi bức Hàn Lập lui, Tử Sam quay đầu nói với Chu Nhan: "Nơi này giao cho ta, ngươi nhanh đi ngăn cản Phệ Kim Trùng kia, chậm thêm chút nữa sẽ không kịp..."

"Các ngươi đã không còn kịp nữa rồi." Hàn Lập cười vang nói.

Hai tay hắn kết kiếm quyết chỉ một cái, bảy mươi hai Kiếm Linh đồng tử lập tức bắn ra, bay nhanh về phía Kim Đồng bên kia.

Phi kiếm phóng đi, tiếng rung đại tác. Đô Thiên Thần Lôi tạm thời thu lại uy năng, ngược lại vạn cỗ kiếm khí chất chứa trong đó bắt đầu tăng vọt, toả ra ngũ thải quang mang.

"Ngăn nó lại." Tử Sam quát lớn một tiếng.

Tóc dài Chu Nhan lập tức phô thiên cái địa đuổi theo, muốn kéo Thanh Trúc Phong Vân Kiếm trở về.

Hàn Lập thấy thế, tay kia vung lên trời, tất cả Đoạn Thời Lưu Hỏa trên bầu trời biến thành ngôi sao đầy trời, bắt đầu như hỏa vũ lưu tinh rơi xuống phía dưới. Những nơi nó đi qua, khuấy động lên trận trận gợn sóng to lớn.

Gợn sóng lướt qua, một tầng Thời Gian Pháp Tắc chi lực bao phủ xuống, bao phủ thân thể Chu Nhan và Tử Sam vào. Bọn họ chỉ cảm thấy tốc độ thời gian trôi qua bốn phía lập tức dừng lại, ngưng kết giống như lâm vào trong Quang Âm Chi Hà.

Ngay sau đó, một đầu Quang Âm Hà Thủy chân chính chảy xuôi tới, như một đầu đai lưng ngọc, từ bốn phía khẽ quấn, bao các nàng vào, gia cố cấm chế Thời Gian nơi đây.

Hàn Lập thấy thế, lại vung tay lên, vầng trăng tròn kia cũng từ trên cao hạ xuống, treo ở đỉnh đầu hai người, phóng thích ra trận trận tia sáng màu vàng.

Có vết xe đổ, lần này hắn không tiếp tục vận dụng dãy núi kia và Đông Ất Thần Mộc trên đó.

Hàn Lập bên này vừa vây khốn hai người xong, mới dừng tay lại liền nghe thấy một tiếng vang thật lớn từ đằng xa truyền đến.

"Ầm..."

Hắn vội đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy Thanh Trúc Phong Vân Kiếm vừa mới chém xuống một kiếm, đã thu kiếm thế, một lần nữa hóa thành Kiếm Linh đồng tử, bay trở về phía hắn bên này.

Mà trong hư không chỗ Kim Đồng bên kia, thì như thiên địa sơ khai, lộ ra một lỗ hổng khổng lồ lớn ngàn trượng, bên trong mặc dù cũng là một mảnh đen kịt, nhưng mơ hồ có thể thấy được, nơi đó đang có từng tia từng tia cương phong thẩm thấu vào.

Thập Phương Vạn Tiên đại trận, rốt cuộc bị xé mở một lỗ lớn.

Trong lòng Hàn Lập vui mừng, thu hồi Thanh Trúc Phong Vân Kiếm, đang muốn đi qua xem xét cẩn thận, đột nhiên cảm thấy sau lưng có một cỗ khí tức cường đại không gì sánh được truyền đến, đồng thời còn không ngừng tăng vọt lên.

Hắn quay nhìn lại, chỉ thấy trong Thời Gian cấm chế do mình dùng cụ tượng Thời Gian Pháp Tắc tạo dựng ra, đang có một mảnh hào quang màu tím sáng lên, đồng thời hào quang càng ngày càng thịnh, phảng phất giống như mặt trời màu tím.

Hàn Lập nhướng mày, trong lòng lo lắng những vật Chân Ngôn Bảo Luân bị hao tổn, vội đưa tay vẫy một cái, triệt hồi cấm chế.

Cùng lúc đó, thân hình cũng vội vàng bay ngược ra sau.

...

Trên không Dao Trì, bốn người Luân Hồi điện chủ, Ma Chủ, Lý Nguyên Cứu, Xích Dung chiếm một phương, vây Cổ Hoặc Kim vào giữa.

"Cổ Hoặc Kim, ta trù tính vô số năm, chính vì trận chiến hôm nay, nạp mạng đi!" Luân Hồi điện chủ nhìn Cổ Hoặc Kim, trong mắt hiện lên một tia huyết hồng, nói ra từng chữ từng câu.

"Điện chủ cho là mình thắng chắc sao?" Cổ Hoặc Kim bị bốn người vây quanh, cũng không kinh hoảng mảy may, chỉ nhàn nhạt mở miệng nói.

"Tình thế bây giờ, các hạ hẳn là còn có thủ đoạn có thể lật bàn? Những người ủng hộ đắc lực của ngươi đã phân tán ở các nơi Trung Thổ Tiên Vực, ta đã sớm giam lại tất cả trận pháp truyền tống trong Thiên Đình, ngươi nếu trông cậy vào có người trở về gấp rút tiếp viện, ta khuyên ngươi hay là bỏ ý định này đi." Ma Chủ nhìn lướt qua tu sĩ Thiên Đình đã sắp chống đỡ không nổi, cười lạnh nói.

Những tu sĩ Đạo Tổ, Đại La cảnh trước mắt này, chiến lực chưa phải là cường đại nhất, nhưng là nền tảng của Thiên Đình có thể quản hạt tất cả Tiên Vực. Nếu hôm nay đều bị tiêu diệt, Thiên Đình lập tức bị phế đi hơn phân nửa.