Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)

Chương 1301: Lâm nguy xuất thủ

Dịch: Độc Hành

Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông

***

Giao Tam mặc dù mượn nhờ cấm chế chi lực chung quanh, tạm thời bức lui Cốt Hoàng, trên mặt cũng hiện lên một tia thống khổ.

Hiển nhiên lấy công lực của nàng, cưỡng ép thôi động cấm chế nơi đây vẫn quá mức miễn cưỡng.

Cốt Hoàng bị một tiểu bối Đại La cảnh thi pháp đẩy lui hai bước, trong lòng giận dữ, lại không thèm để ý chút nào đến bốn tên thủ hạ vẫn lạc, một quyền đảo ra.

Bạch cốt cự trảo kia bỗng nắm thành quả đấm, phảng phất một cây cự bổng vắt ngang giữa thiên địa, theo động tác của Cốt Hoàng đồng dạng đảo ra một cái, tốc độ nhanh vượt qua suy nghĩ con người. Cánh tay Cốt Hoàng vừa động, cốt quyền to lớn liền đánh vào trên lồng sáng đỏ sậm.

Giao Tam cũng lập tức bấm niệm pháp quyết thôi động Luân Hồi cấm chế chung quanh đối kháng. Nhưng tốc độ phản ứng của nàng chậm hơn Cốt Hoàng rất nhiều, chỉ thúc giục một phần Luân Hồi cấm chế chi lực.

Hai cỗ cự lực ngập trời va chạm ầm vang!

Cốt Hoàng và Giao Tam trước đó giao thủ hai lần, nhưng đều là một bên thi triển thần thông, bên kia chịu đựng phản kích, lần này đồng thời phát lực đối cứng, vẫn là lần đầu tiên.

Hai đạo quang hoàn một trắng một đỏ uy thế không gì sánh được, chạm vào nhau ầm vang, sau đó mãnh liệt nổ tung!

Hư không loạn lưu phụ cận, mảnh vỡ không gian, còn có những vật khác trong nháy mắt bạo tẩu, phong bạo to lớn phô thiên cái địa quét ra chung quanh.

Cơn gió lốc này khác với phong bạo bình thường, bên trong tràn ngập từng đạo bạch cốt quang mang và quang mang đỏ sậm, mỗi một đạo quang mang đều phảng phất một thanh tiểu đao vô cùng sắc bén, lần nữa cắt chém vỡ nát hư không đang muốn lấp đầy.

Trong lòng Hàn Lập giật mình, kim quang như thực chất từ trên người hắn bộc phát ra, trong nháy mắt bao phủ năm người Thạch Xuyên Không, bay vụt ra phía xa, cũng không bị phong bạo to lớn tác động đến.

Mấy người Huyết Lệ cũng giống vậy, vội vàng lần nữa chạy trốn, bất quá tốc độ bọn họ chậm hơn một chút so với Hàn Lập.

Huyết Lệ thì không nói, mặc dù phản ứng chậm một cái chớp mắt, nhưng trên người gã trong nháy mắt thiêu đốt lên huyết quang, "Vèo" một tiếng, thiêu đốt hóa thành cầu vồng màu máu, trong nháy mắt trốn ra xa.

Nhưng ba người đại hán mặt đen, u linh mặc hắc bào, còn có Quỷ Vu thì không may mắn thoát khỏi, bị phong bạo ngập trời cuốn vào trong đó.

Đại hán mặt đen trước đó bị cấm chế chung quanh hòn đảo gây thương tích, cũng chưa phục hồi, giờ phút này bị phong bạo quét trúng, sắc mặt lập tức đại biến.

Gã cuồng hống một tiếng, bên ngoài thân loé lên hắc quang, hóa thành một bộ khô lâu đen kịt lớn mấy chục trượng, gồm hai đầu bốn tay.

Chỉ là trên thân khô lâu có nhiều chỗ gãy xương, đoán chừng là trước đó thụ thương gây nên.

"Phốc" một tiếng vang nhỏ, trên xương cốt bộc phát ra một ngọn lửa màu đen, vậy mà ngăn trở phong bạo chung quanh xâm nhập, bay ra phía bên ngoài.

U linh mặc hắc bào kia cũng phát ra một tiếng rít, thân thể đột nhiên trở nên vừa gầy vừa dài, phảng phất một đầu hắc xà hơi mờ, cũng bay ra phía bên ngoài, tốc độ so với khô lâu đen kịt kia còn nhanh hơn.

Phong bạo chung quanh lan đến gần hắc xà, lập tức hơn phân nửa trượt qua sát thân thể của nó, còn có một số thì trực tiếp xuyên thấu hắc xà.

Bất quá hắc xà cũng không bị thương tổn, thân thể của nó nhanh chóng thu nhỏ lại, khí tức tản ra cũng suy giảm.

Lúc nó sắp bay ra phong bạo, vào thời khắc này, một đạo u quang màu xám từ trong gió lốc bên cạnh bắn ra, chính là tàn hồn Quỷ Vu, lóe lên chui vào thể nội hắc xà u linh.

Hắc xà u linh đầu tiên hiện ra một khuôn mặt người, lộ ra vẻ sợ hãi, há miệng muốn kêu, nhưng không phát ra được chút thanh âm nào.

Một tầng ánh sáng màu xám hiện ra trên thân hắc xà, đồng thời nhanh chóng khuếch tán ra, trong nháy mắt lan tràn ra toàn thân hắc xà. Hắc xà liền biến thành màu xám.

Khuôn mặt hắc xà liền vặn vẹo biến hóa, đổi thành một khuôn mặt khác, chính là Quỷ Vu.

Ánh sáng xám trên người hắc xà lần nữa lóe lên, sau đó nội liễm, một lần nữa biến thành hình dáng hắc xà, khuôn mặt đầu rắn cũng khôi phục như cũ.

Liên tiếp biến hóa trong nháy mắt đã hoàn thành, hắc xà tiếp tục bay nhanh ra bên ngoài, vèo một tiếng bay ra khỏi phong bạo.

Hắc xà lại tiếp tục bay về phía trước một khoảng, đến khu vực an toàn mới dừng lại, bên ngoài thân loé lên hắc quang, một lần nữa biến thành u linh hắc bào.

Huyết Lệ cũng ở chỗ này.

Đại hán mặt đen biến thành khô lâu cũng bay ra, rơi vào phụ cận u linh hắc bào, cũng một lần nữa biến thành đại hán mặt đen.

"Quỷ Vu đâu?" Huyết Lệ hỏi.

"Không nhìn thấy, có lẽ đã chết trong gió lốc rồi." Mặt đại hán mặt đen không đổi nói.

Huyết Lệ nhìn lại chỗ thạch điện xám trắng, nơi đó phong bạo tàn phá bừa bãi, hết thảy đều xoắn thành hư vô, không có bất kỳ vật gì còn có thể sống.

Rất nhanh gã dời ánh mắt đi, không quan tâm nữa.

Đoàn người Hàn Lập giờ phút này cũng đến nơi xa tương đối an toàn, quay người nhìn lại thạch điện nơi đó.

Mặc dù có phong bạo cách trở, bất quá bọn hắn vẫn có thể nhìn thấy tình huống thạch điện bên kia.

Lồng sáng đỏ sậm chung quanh thạch điện rung động kịch liệt, lại mỏng manh hơn phân nửa, nhưng vẫn như cũ không bị vỡ nứt, ngoan cường ngăn cản bạch cốt cự quyền.

Trong lồng sáng đỏ sậm, sắc mặt Giao Tam trắng bệch, khóe miệng chảy ra một đạo máu tươi, hiển nhiên đã bị trọng thương.

Nhưng nàng vẫn như cũ ngoan cường bấm niệm pháp quyết thi pháp, kiệt lực ổn định lồng sáng đỏ sậm, còn có cấm chế chung quanh Hoàng Tuyền đại trạch.

Cốt Hoàng cười lạnh một tiếng, đưa tay điểm một cái.

Bạch cốt cự quyền kia đột nhiên toả ra quang mang trùng thiên, sau đó một ngón tay đột nhiên bạo liệt ra, hóa thành một đoàn sóng ánh sáng màu trắng xương.

Đoàn ánh sáng xương trắng đó thẩm thấu vào trong lồng sáng đỏ sậm.

Lồng sáng đỏ sậm vậy mà không thể chống đỡ được sóng ánh sáng trắng xương kia, bị nó thẩm thấu vào, bất quá sóng ánh sáng trắng xương cũng ảm đạm hơn phân nửa.

Giao Tam biến sắc, lập tức bay ngược ra đằng sau, đồng thời hai tay huy động liên tục. Từng đạo quang mang đỏ sậm từ trong lồng sáng bắn ra, ngăn ở trước người.

Chỉ là tốc độ sóng ánh sáng trắng xương quá nhanh, trong nháy mắt đã đuổi kịp, đột phá những quang mang đỏ sậm kia cách trở, mặc dù lại suy giảm thêm chút, vẫn như cũ quét qua thân Giao Tam.

Thể nội Giao Tam lập tức vang lên thanh âm xương cốt nổ đùng như rang đậu, trong miệng nàng phun ra máu tươi, khí tức trên thân nhanh chóng suy giảm.

Xương cốt trong cơ thể nàng đều rạn nứt, nội phủ cũng bị tổn hại cực kỳ nghiêm trọng.

Nếu không phải Giao Tam tu luyện Luân Hồi Pháp Tắc, chặn lại bộ phận lực lượng pháp tắc ẩn chứa trong sóng ánh sáng trắng xương, giờ phút này có lẽ thân thể nàng đã bạo liệt mà chết.

Nàng hít sâu một hơi, cũng không ngã xuống, miễn cưỡng ổn định thân hình.

Vào thời khắc này, "Ầm" một tiếng, lại một cây xương tay cốt quyền bạo liệt ra.

Một mảnh sóng ánh sáng trắng xương lần nữa thẩm thấu tiến vào lồng ánh sáng, chụp xuống Giao Tam.

Giao Tam giờ phút này vốn đứng thẳng đã miễn cưỡng, không còn dư lực chạy trốn nữa. Trong mắt không khỏi hiện lên vẻ tuyệt vọng, nhưng rất nhanh liền biến mất không thấy. Chẳng biết tại sao, nàng ngẩng đầu nhìn về phía Hàn Lập một cái, ánh mắt phức tạp.

Hàn Lập nơi xa nhìn thấy cảnh này, nhíu mày.

Vào thời khắc này, hai bóng người từ phía dưới bay vụt đến, ngăn trước người Giao Tam, chính là hai tên quỷ tướng đầu trâu mặt ngựa phía dưới mặt đất.

"Thiếu chưởng sứ, chúng ta tới ngăn trở Cốt Hoàng công kích, người mau tiến nhanh vào cảnh báo điện chủ đại nhân!" Quỷ Tướng đầu trâu gầm nhẹ một tiếng, huy động Tấn Thiết Côn trong tay, đánh một kích về phía trước.

Từng đạo côn ảnh nổi lên, hình thành một tòa côn sơn.

Trên mỗi một đạo côn ảnh đều toả ra mảng lớn lưỡng sắc quang mang xích hồng và u lam, quay tròn ngưng tụ với nhau, hóa thành từng đoá từng đoá kỳ hoa hai màu đỏ lam, nghênh đón sóng ánh sáng trắng xương kia.

Quỷ Tướng mặt ngựa cũng huy động xiềng xích màu đỏ và quỷ trảo lột da trong tay. Hư không phía trước vang lên ầm ầm, vô số xiềng xích màu đỏ xuất hiện, đan vào hình thành một vách tường xiềng xích.

Phía trước vách tường xiềng xích loé lên bạch quang, một bạch cốt quỷ trảo như ngọn núi trống rỗng xuất hiện, phía trên bao quanh cốt diễm màu trắng, chụp vào sóng ánh sáng trắng xương.

Hai tên Quỷ Tướng đầu trâu mặt ngựa đều có tu vi đạt đến Đại La cảnh, lần này liên thủ công kích, uy lực quả thực không kém.

Sóng ánh sáng trắng xương vô thanh vô tức chụp xuống, đụng vào hai người đầu tiên. Côn ảnh đầy trời, hay là bạch cốt quỷ trảo đều giống như giấy vỡ vụn thành từng mảnh. Vách tường xiềng xích màu đỏ cũng bị sóng ánh sáng trắng xương tuỳ tiện đột phá, không thể ngăn cản mảy may.

Hai tên Quỷ Tướng đã đoán trước công kích của bọn họ không có hiệu quả quá lớn, nhưng dễ dàng bị phá giải như thế, trên mặt cả hai lộ ra vẻ kinh hãi.

Bất quá bọn họ cũng không lui lại, ngược lại phóng đến phía sóng ánh sáng trắng xương, đồng thời trên thân lập loè hắc quang, khí tức kịch liệt tăng lên, bỗng nhiên bạo liệt ra. Vậy mà lựa chọn tự bạo để ngăn cản sóng ánh sáng trắng xương.

Nhưng tốc độ sóng ánh sáng trắng xương đột nhiên tăng tốc, trước khi cả hai tự bạo, lướt qua thân thể bọn họ.

Thân thể cả hai đang bạo liệt lập tức dừng lại, thể nội truyền ra thanh âm giòn vang liên tục, sau đó trực tiếp biến thành một bãi thịt nát.

Sóng ánh sáng trắng xương tiếp tục mãnh liệt cuốn tới, trong nháy mắt đã đến trước người Giao Tam, chụp xuống một cái.

Hai tên Quỷ Tướng cũng không tranh thủ được bao nhiêu thời gian, giờ phút này thể nội Giao Tam vẫn như cũ rối tinh rối mù, không chuyển biến tốt đẹp bao nhiêu, vô lực thi triển Luân Hồi Pháp Tắc ngăn cản.

Nàng cười khổ một tiếng, nhắm mắt chờ chết.

Vào thời khắc này, "Ông" một tiếng, một cỗ kim quang giống như sóng dữ trong nháy mắt cuốn tới, bao phủ thạch điện xám trắng vào trong.

Những sóng ánh sáng trắng xương kia ngừng một lát, tốc độ lập tức chậm lại mấy chục lần.

Tại chỗ rất xa, toàn thân Hàn Lập phủ đầy kim quang, kim lãng quanh người cuồn cuộn, hình thành một Linh Vực màu vàng to lớn.

Bọn Đề Hồn, Kim Đồng chẳng biết lúc nào đã không thấy bóng dáng.

Giao Tam cảm nhận được biến hoá chung quanh, mở to mắt ra, mặt lộ vẻ sợ hãi lẫn vui mừng, miễn cưỡng tránh sang bên cạnh, hiểm hiểm tránh thoát sóng ánh sáng trắng xương tập kích.

"Tiểu bối Nhân tộc, sớm biết ngươi có dị tâm, nếu không phải xem thể chất thần hồn ngươi đặc thù, có thể trợ ta chống cự Thiên Đạo. Nếu không đã sớm diệt sát ngươi tại chỗ rồi!" Cốt Hoàng thấy cảnh này, lạnh giọng nói, vung ngược tay lên.

Hư không trên đỉnh đầu Hàn Lập lần nữa nổ ầm vang, cuồn cuộn ép xuống, lại một bạch cốt cự trảo trống rỗng xuất hiện, chụp một trảo xuống.

Hết thảy phía dưới cự trảo, các loại không khí, không gian, nguyên khí trong nháy mắt biến thành như kim cương, cứng rắn không gì sánh được, giam cầm tất cả vào trong đó.

Bất quá trước khi cự trảo xuất hiện, một vệt kim quang đại đạo đã nổi lên dưới chân Hàn Lập, thân ảnh của hắn lập tức trở nên mơ hồ không rõ, trước uy thế cự trảo bao phủ, đã biến mất không thấy gì nữa.

Hư không trước lồng sáng đỏ sậm khẽ động, một đầu kim quang đại đạo từ đó toát ra, muốn đột nhập vào trong lồng ánh sáng đỏ sậm, nhưng bị cản lại.

Trên kim quang đại đạo hoa lên một bóng người, thân ảnh Hàn Lập trống rỗng xuất hiện.

Kim quang đại đạo này chính là thần thông na di của Chân Ngôn môn "Thập Phương Đại Đạo", lúc hắn ở tại Diêm La Chi Phủ đã tiếp nhận Di La lão tổ truyền thừa, tu thành thuật này.

"Giao Tam, mau để ta vào!" Hàn Lập vội vàng truyền âm nói với Giao Tam.

Giờ phút này, thần thông hắn mặc dù đại thành, nhưng cũng cảm thấy mình không thể một thân một mình đối mặt Cốt Hoàng.

Giao Tam tựa hồ bị tình huống trước mắt làm cho kinh sợ, nhưng lập tức kịp phản ứng, bấm niệm pháp quyết điểm về hướng màn sáng đỏ sậm.

"Làm hỏng chuyện tốt của ta, còn muốn trốn đi? Trở lại cho ta!" Cốt Hoàng bỗng nhiên quay đầu nhìn lại, cánh tay khẽ động.

Cốt quyền đánh vào trên lồng sáng kia đột nhiên biến thành trảo, chụp xuống Hàn Lập trong gang tấc.

Cốt trảo chưa đến, một cỗ pháp tắc cổ quái cường đại vô địch liền ầm vang cuốn tới, xuyên thấu thẳng qua pháp tắc hộ thể của Hàn Lập, thẩm thấu vào trong cơ thể hắn.

Hàn Lập cảm thấy hư không bốn phía xiết chặt, xương cốt toàn thân lập tức vang lên kèn kẹt, không bị khống chế run rẩy lên, tựa hồ muốn nứt thể ra.