Dịch giả: NguyenDzungBiên: Độc Hành
Đề tự: Chưởng ThiênXích Mộng quát: "Có thể khiến ta sử dụng Phần Thiên Viêm Địa cũng đủ cho ngươi tự hào rồi. Hiện tại, ngươi có thể chết."
Lúc này, hai mắt ả biến thành hai đạo hào quang đỏ lóa mắt, bên trong giống như biển lửa bốc lên vô tận, như mặt trời chói chang trên không, làm cho người không dám nhìn thẳng.
Sau một khắc, bông hoa lửa sau lưng ả tỏa sáng mãnh liệt, vô số cánh hoa lửa màu vàng bay cuồn cuộn tới, ánh lửa chiếu khắp thiên không.
Từ chỗ này, nhiệt độ hư không trong phương viên vạn dặm nhanh chóng tăng lên, ngay cả không khí dường như cũng trở nên bỏng cháy. Nhất là ở gần đó, mặt đất xung quanh đỏ rực, rạn nứt, khiến ai ở trong đó đều giống như rơi vào Phần Thiên Luyện Ngục, ngay cả hít thở cũng vô cùng khó khăn.
Thần sắc Hàn Lập không đổi, hai mắt ngưng lại. Linh Vực trải rộng ngàn dặm lúc trước bỗng nhiên thu nhỏ lại, chỉ còn bao phủ phạm vi mấy chục trượng xung quanh hắn.
Tay vừa bấm quyết, vầng trăng tròn trên đỉnh đầu hắn lập tức xoay tròn. Trên đó, vô số tia sáng màu vàng tỏa ra. Dưới đất, những dãy núi chập chùng bắn lên cát vàng ngợp trời.
Ngay sau đó, trên núi, rừng cây giống như bị gió thổi, lay động ào ào. Quang Âm Chi Thủy cũng theo đó chảy xuôi tới. Trên không trung giữa bầu trời, ánh lửa chiếu khắp nơi, khí tức bên trong toàn bộ Thời gian Linh vực lập tức biến đổi.
Tốc độ những cánh hoa lửa màu vàng có thể thiêu đốt xuyên hư không này bay tới cực nhanh, nhưng khi đối mặt với Thời gian Linh vực của Hàn Lập, chung quy vẫn chậm một bước.
Trong chớp mắt, nó bay vào trong phạm vi Linh vực, ngọn lửa màu vàng lập tức run lên, tốc độ lao đến lập tức chậm lại. Trên những cánh hoa lửa lại có những tia lửa nhỏ xíu tách ra, tiêu tán từng chút một vào trong hư không.
Đối với những cánh hoa lửa vàng này, khoảng cách ngắn ngủi mấy chục trượng bỗng chốc như biến thành một cái rãnh trời vô hình, khiến chúng khó vượt qua được. Cứ mỗi tấc chúng tiến thêm vào lại có một bộ phận ngọn lửa tách rời, lực lượng và uy thế giảm dần xuống.
Đến khi những cánh hoa này vượt qua ngàn vạn khổ cực, đến trước người Hàn Lập, thì chỉ còn lại một đạo hào quang mờ yếu như đom đóm.
Trong lòng Xích Mộng hoảng hốt: "Làm sao có thể..."
Ả phát hiện, đây là không gian linh vực của Hàn Lập, làm tiêu hao từng chút một uy lực ngọn lửa của mình.
Nhưng Hàn Lập lại biết rằng, uy lực của những ngọn lửa kia không phải bị tiêu hao hết, mà chúng bị lực lượng Đại Ngũ Hành Huyễn Thế Quyết của hắn phân giải, khiến chúng quay ngược lại, ngưng tụ về trạng thái bắt đầu.
Điều này giống như khi Hàn Lập lần đầu nhìn thấy bộ dáng của Thời Không Tinh Bích. Tất cả ngoại vật tiến vào trong Đại Ngũ Hành Huyễn Thế Quyết đều bị lực lượng thời gian vô cùng mạnh mẽ giải trừ, phân giải thành hình dạng bản nguyên ban đầu.
"Ngươi thua rồi..."
Hàn Lập cười lạnh một tiếng rồi sải bước tới. Cơ hồ chỉ chớp mắt, hắn đã tới trước người Xích Mộng.
Ả biết rằng Thời gian Pháp tắc là một trong tam đại chí tôn pháp tắc, dĩ nhiên sẽ cao hơn các pháp tắc còn lại một bậc. Nhưng, ả không ngờ tới loại ưu thế kiểu như nghiền nát này. Trong lòng ả kinh sợ, chiến ý không còn chút nào.
Ngọn lửa quanh người ả cuốn một vòng, thân hình bỗng vươn cao lên, bộ dáng muốn rời đi ngay lập tức.
Hàn Lập cười lạnh một tiếng: "Chạy đi đâu?"
Một lần nữa, Linh Vực hắn khuếch trương ra vạn dặm, trong nháy mắt bao bọc tất cả lại.
Vầng trăng tròn lơ lửng cô độc giữa không trung liền bay xuống, truy đuổi về phía Xích Mộng.
Chân Ngôn Bảo Luân biến thành trăng tròn, càng tới gần, lực lượng trói buộc truyền ra trên đó càng mạnh. Xích Mộng cảm nhận được nguồn lực lượng kia ngày càng gần, mà tốc độ của mình thì ngày càng chậm, thần sắc càng trở nên khó coi.
Giờ khắc này, ả không để tâm đến điều gì khác, đành đưa tay điểm lên mi tâm, miệng ngâm khẽ một tiếng: "Phá."
Âm thanh vang lên, chỗ mi tâm của hai tên áo đen bị Hàn Lập trấn áp bằng linh vực ngọn núi bỗng sáng lên. Một ấn ký ngọn lửa xuất hiện, từ đó, ngọn lửa cuồng bạo bùng phát ra.
"Ầm ầm" một tiếng nổ lớn vang lên.
Thân thể hai tên áo đen lập tức vỡ ra, hóa thành một ngọn lửa hình cầu, nổ tung về bốn phía.
Sóng khí cuồn cuộn dữ dội quét qua, Linh Vực sơn nhạc của Hàn Lập liền biến thành vô số cát sỏi màu vàng bay la liệt. Khu rừng Đông Ất Thần Mộc trên đó cũng sụp đổ, khắp nơi đều là những vết lửa cháy đen.
Hàn Lập tương liên với khí cơ Linh vực nên cũng bị liên lụy. Lồng ngực hắn cảm thấy ngột ngạt, khóe miệng chảy ra một ít máu tươi.
Chính trong khoảng thời gian trì hoãn ngắn ngủi này, Xích Mộng hóa thành một đạo hào quang đỏ biến mất cuối chân trời.
Một bên khác, Khúc Lân đã kết thúc trận chiến. Tên tu sĩ Kiếm Khâu kia hiện ra chân thân chỉ sau có mấy hiệp, liền bị gã nuốt vào trong bụng.
Còn Khê Đường trưởng lão kia cũng đã bị Đề Hồn bắt giữ, dùng U Minh Quỷ Trảo khống chế đan điền và mi tâm lão.
Lại nói, thực lực vị tu sĩ Đại La tinh thông Âm Hồn Pháp tắc này thật ra thập phần cường đại. Chỉ riêng Linh vực tạo vật của lão tạo ra “Phong Đô”* quỷ thành đã là vật vô cùng hiếm thấy. Tu sĩ Đại La bình thường tất nhiên không phải đối thủ của lão.
*Phong Đô/酆都: ám chỉ thành phố ma, hoặc nơi 18 tầng địa ngục, đô thành nơi cõi âm
Chỉ tiếc lão gặp Đề Hồn, một sát tinh và khắc tinh trời sinh.
Đúng lúc này, một tiếng la hét truyền đến: "Không nên giết lão, cầu xin ngươi đừng giết lão...", Lam Nhan đang lớn tiếng năn nỉ.
Hàn Lập thấy thế, nhíu mày lại rồi nói: "Đề Hồn, trước mắt không nên giết lão, ta muốn nghe chút tin tức Thiên Đình từ lão."
Đề Hồn gật nhẹ đầu. Mi tâm nàng hiện ra một con mắt nằm dọc, trên đó bắn ra một đạo hào quang đỏ sậm, đánh lên trên người Khê Đường. Nàng định dùng thần hồn bí thuật giam cầm lão trước.
"Muốn thám thính tin tức từ lão phu, mơ tưởng..."
Không ngờ tính cách Khê Đường trưởng lão kia lại cứng rắn như thế. Vừa dứt lời, trên người lão liền sáng lên hắc mang quái dị. Mắt phải của lão nhanh chóng trở thành một màu đen kịt.
Một con quỷ dữ tợn từ đó đột nhiên nhảy lên, thò ra nửa người. Nó há miệng to như chậu máu rồi cắn xuống đầu Khê Đường.
Dường như cùng một lúc, chỗ đan điền của lão cũng sáng lên hào quang màu đen, rõ ràng sắp tự bạo.
"Cẩn thận..." Hàn Lập kêu lên một tiếng.
Đề Hồn thấy thế, hào quang đỏ quỷ dị trong con mắt dựng thẳng bỗng nhiên lóe lên. Thân hình nàng nhanh chóng lùi lại.
Chỉ chớp mắt sau, một tiếng nổ rung trời vang lên một lần nữa.
Một cột sáng màu đen phóng lên tận trời, hóa thành một vòi rồng khổng lồ màu đen, cuốn bay tất cả.
Chỉ trong thoáng chốc, phong vân biến đổi, thiên địa hôn ám, một lực lượng vô hình mạnh mẽ bao phủ không gian xung quanh, khiến người khác không cách nào bỏ chạy.
Uy lực tự bạo Nguyên Anh đan điền của tu sĩ Đại La đủ để dẫn động thiên địa dị tượng.
Trong hỗn loạn, bóng dáng Hàn Lập ở biên giới gió lốc lao cực nhanh, xuyên thẳng qua, mang đám người Tiểu Bạch, Đề Hồn, Lam Nhan và Khúc Lân ra ngoài. Hắn dùng tiên linh lực làm dây thừng, nối liền hắn và mọi người với nhau.
Một trận nổ vang lên trong hư không, những vùng lôi điện màu bạc từ trên trời giáng xuống, hóa thành một quang trận lôi điện, bao phủ bọn hắn vào bên trong. Quang trận lóe lên rồi biến mất tại chỗ không thấy đâu.
Giữa thiên địa mênh mông chỉ còn lại khí lưu cuồng bạo và gợn sóng hư không hỗn loạn, tàn phá khắp nơi, kéo dài không dứt.
...
Bên ngoài Lưu Kim thành, trong một sơn cốc có con sông ngầm dưới lòng đất, không gian bên trong khá rộng rãi.
Đám người Hàn Lập dùng lôi trận truyền tống, hiện tại đã xuất hiện ở trong không gian dưới đất, chỗ dòng sông ngầm.
Khúc Lân ôm quyền nói với Hàn Lập: "Hàn đạo hữu, ơn cứu giúp lần này, Khúc mỗ khắc ghi trong lòng, ngày sau nếu có cơ hội chắc chắn sẽ báo đáp."
Hàn Lập nói: "Ta cũng là nửa đường đi ngang qua, không ngờ lại gặp. Chỉ là không biết vì sao người Thiên Đình muốn truy sát ngươi, là bởi vì chuyện Tuế Nguyệt Tháp?"
Khúc Lân hơi suy nghĩ một chút, trả lời: "Cái này ta cũng không rõ. Khi nhóm người này đuổi tới, không nói mấy câu đã động thủ, dù chưa hề đề cập qua chuyện gì. Tuy nhiên, bọn chúng đuổi bắt ta cũng không phải lần đầu tiên, cũng không có gì lạ."
Hàn Lập nghe những lời ấy, xoay chuyển ánh mắt, nhìn về phía Lam Nhan đang có chút hồn bay phách lạc, hỏi:
"Lam Nhan đạo hữu, ngươi không phải người của Cửu Nguyên quan à, sao lại đi cùng với đám người Thiên Đình này?"
Lam Nhan nghe vậy liền lấy lại tinh thần, mặt mũi đầy khổ sở nói: "Ta, ta là vì cứu ca ca..."
"Lam Nguyên Tử... Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Lam Nhan thở dài một tiếng, chậm rãi trả lời: "Ca ca bây giờ chỉ còn lại một sợi thần hồn. Sau khi ta trở lại tông môn đã thử rất nhiều phương pháp cứu huynh ấy, kết quả vẫn thất bại. Nghe nói Khê Đường trưởng lão kia là tu sĩ Đại La tu luyện Âm Hồn Pháp Tắc, lão có biện pháp phục sinh ca ca, ta liền chủ động tìm đến, thỉnh cầu lão ra tay cứu giúp. Bọn chúng biết ta từng ở trong Tuế Nguyệt Tháp gặp qua Khúc Lân, nhớ kỹ khí tức Khúc Lân, liền dựa vào đó để Xích Mộng thi triển bí thuật đuổi bắt Khúc Lân, cho nên ta mới đi cùng với bọn họ."
Khúc Lân nghe vậy, liếc nhìn Lam Nhan, ánh mắt toát ra vài phần sát ý.
Hàn Lập nhíu mày hỏi tiếp: "Ngươi có biết đám người Thiên Đình này, vì sao muốn bắt Khúc Lân đạo hữu không?"
Lam Nhan đáp: "Bọn họ chỉ muốn lợi dụng ta, kế hoạch cụ thể là gì, đương nhiên sẽ không nói cho ta biết."
Khúc Lân bỗng nhiên mở miệng hỏi: "Hàn đạo hữu, ngươi còn nhớ lúc trước ở trong Tuế Nguyệt Tháp gặp mấy người Hoài Dương Tử không?"
Hàn Lập nghe vậy, hơi suy nghĩ một chút, ánh mắt hiện lên thần sắc cổ quái, nói:
"Ngươi nói là, mục đích lần này bọn chúng bắt ngươi giống như trước kia, chỉ vì muốn hoàn thành những việc trước kia chưa kịp làm xong, rút sợi tơ pháp tắc trong cơ thể các ngươi ra sao?"
Lúc này, Đề Hồn bỗng nhiên mở miệng nói: "Có phải mục đích này hay không, dò xét một chút là biết."
"Dò xét..." Mọi người cảm thấy rất ngờ vực, nhìn về phía nàng.
Chỉ thấy Đề Hồn cười giảo hoạt, nàng khẽ điểm ngón tay vào mi tâm. Con mắt thẳng đứng lập tức hiện ra, trong đó bắn ra một đạo hào quang đỏ sậm.
Trong hào quang, một tàn hồn bị xiềng xích đỏ sậm trói chặt, đang không ngừng giãy giụa.
Hàn Lập tập trung nhìn vào liền thấy khuôn mặt tàn hồn kia giống như đúc Khê Đường trưởng lão.
Khúc Lân thấy vậy cũng hơi kinh ngạc nói: "Lúc trước, Nguyên Anh lão đã nổ tung, còn gọi ra Ác Quỷ cắn nuốt thần hồn của mình, ngươi làm thế nào lấy được sợi tàn hồn này?"
Đề Hồn có chút tự hào nói: "Ta tự có diệu chiêu."
Khúc Lân thấy nàng không chịu nói, cũng không hỏi nữa, chỉ là vẻ nghi hoặc trong mắt không giảm chút nào.
Hàn Lập cười giải thích một câu: "Chân thân nàng chính là Hình Thú, tinh thông Âm Hồn Pháp Tắc, làm mấy việc này, thật ra không khó."
Lam Nhan ở bên cạnh nghe những lời này, hai mắt lập tức sáng lên, nhìn về phía Đề Hồn, nàng muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Tất cả biến hóa trong ánh mắt nàng đều lọt vào mắt Hàn Lập, nhưng hắn không nói thêm gì, chỉ nói với Đề Hồn: "Dò xét một chút đi, xem có phát hiện gì không?"
"Được." Đề Hồn khẽ gật đầu. Lập tức, mi tâm nàng bắn ra một tinh ti màu máu, lao thẳng vào trong tàn hồn Khê Đường.
Vừa rồi tàn hồn còn giãy giụa không thôi, khi tinh ti màu máu bắn vào, nó liền bất động, hào quang màu đỏ bao phủ xung quanh cũng theo đó biến mất không thấy.