Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)

Chương 108: Quỷ dị

Dịch giả: cubihu

Hàn Lập suy nghĩ một chút, rồi thân hình thoắt một cái đi tới trước người Giao Thập Lục bị tê liệt ngã xuống ở chỗ cây khô, đỡ y dậy, lấy ra một viên đan dược để y nuốt vào.

"Đa tạ."

Người này thụ thương không nhẹ, nhẹ gật đầu về phía Hàn Lập, rồi không nói một lời khoanh chân ngồi xuống, yên lặng chuyển hoá dược lực, trị thương cho chính mình.

Một bên khác, Giao Cửu từ chỗ phát hiện lão giả áo tím biết mất, thân hình bỗng nhiên nhoáng một cái đi xung quanh ngõ nhỏ, đến trước người một tên tu sĩ Hợp Thể kỳ vẫn còn đang hấp hối.

Không chờ đối phương mở miệng, tay Giao Cửu như thiểm điện, năm ngón như móc câu chộp lấy đầu đối phương, lòng bàn tay lấp lóe lam quang. Tên tu sĩ Hợp Thể liền chớp mắt, rồi bất tỉnh nhân sự.

Cũng không biết, gã thực hiện loại bí pháp nào, ngay chỗ bị lam quang bao bọc, Nguyên Anh bị tách rời ra từ thể nội. Mặt Nguyên Anh màu đỏ nhạt, nhanh chóng tràn đầy vẻ hoảng sợ, hai mắt chỉ hơi mở, trông có vẻ rất uể oải, suy sụp.

Giao Cửu cầm Nguyên Anh trong tay đi vào trong tiểu viện. Đầu tiên là gã nhìn lướt qua Giao Thập Lục đang nhắm mắt điều tức, sau đó lại đưa mắt nhìn về phía Hàn Lập đứng ở một bên.

"Không nghĩ tới đạo hữu trên phương diện trận pháp cấm chế lại có tạo nghệ không cạn. Lúc trước, tại hạ còn nghĩ lầm đạo hữu sợ chiến mà chạy, đúng là có lòng tiểu nhân. Mong đạo hữu chớ trách." Giao Cửu khẽ gật đầu với Hàn Lập, rồi nói.

"Các hạ quá khen rồi, làm gì có cái gì gọi là tạo nghệ trận pháp. Bất quá chỉ là trùng hợp tìm được điểm yếu của chỗ không gian kia thôi. Cũng may mà đạo hữu thần thông quảng đại, có thể kiềm chế tên Tán Tiên kia thì ta mới có cơ hội đi phá trận." Hàn Lập vừa cười vừa nói.

Giao Cửu nghe vậy cũng không nhiều lời, ánh mắt chuyển hướng nhìn Nguyên Anh trong tay mình. Ánh mắt gã chợt chuyển lạnh, tay kia vung ra một chưởng.

Một tiếng "Phốc". Một chùm sợi chỉ đen tinh tế từ lòng bàn tay bay ra, chui vào trong đầu Nguyên Anh.

Thân thể Nguyên Anh run lên, miệng phát ra tiếng kêu thê lương, thảm thiết.

Giao Cửu không nhúc nhích, từ lòng bàn tay, chỉ đen liên tục phun ra không ngừng, càng ngày càng nhiều, mạnh mẽ lao vào trong đầu Nguyên Anh.

Tiếng kêu thảm thiết của Nguyên Anh càng ngày càng yếu, thần sắc trên khuôn mặt nhỏ nhắn cũng dần dần trở nên ngây ngốc, ánh mắt tan rã.

Giao Cửu khẽ chau mày nhưng mặt không đổi, lòng bàn tay gã lại lóe lên chỉ đen.

Nhưng vào lúc này, bên ngoài thân Nguyên Anh đột nhiên hiện ra một tầng tinh quang, khiến cho thân thể nó trở nên mờ đi.

"Không tốt..." Hàn Lập thấy vậy, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, vội vàng mở miệng.

Nhưng lời còn chưa dứt, Nguyên Anh liền "bụp" một tiếng vỡ vụn, hóa thành một mảnh oánh quang, phiêu tán ra.

Khóe miệng Giao Cửu khẽ nhúc nhích, sắc mặt có vẻ hơi khó coi.

"Xem ra thần hồn Nguyên Anh tên này bị hạ cấm chế nào đó. Một khi sưu hồn chạm đến một ít ký ức sẽ lập tức phát động cấm chế. Không biết Giao Cửu đạo hữu đã dò xét được cái gì?" Hàn Lập khẽ thở dài, hỏi.

"Không tìm được tin tức gì hữu dụng, lấy thân phận tên này, sự tình y biết chỉ sợ vốn cũng không có gì. Bất quá nhân viên Vô Thường Minh ở nơi đây, xác thực đã bị bọn chúng giết." Giao Cửu lắc đầu nói.

Hàn Lập nghe vậy, cau mày lại.

"Vậy bước kế tiếp chúng ta làm sao bây giờ?" Giờ phút này do thương thế trên người khôi phục được một chút, Giao Thập Lục đứng dậy hỏi.

"Trước tiên đem toà thành Thiên Thủy này từ từ điều tra một chút. Nếu chúng ta đã bại lộ, vậy cũng không cần cố kỵ nữa." Ánh mắt Giao Cửu lấp lóe, trầm giọng nói ra.

...

Cùng lúc đó.

Ở giữa tầng mây trên không trung cách mấy vạn dặm bên ngoài Thành Thiên Thuỷ, một chiếc lâu thuyền màu đỏ sậm giống như “theo gió vượt sóng” lao vụt vụt về phía trước.

Lâu thuyền chia làm hai tầng, mỗi một tầng đều có mấy căn phòng độc lập, thân thuyền chung quanh khắc rõ đồ án mấy đôi cánh, huyễn hóa ra tám đôi cánh ráng hồng to lớn, phần phật nhanh chóng.

Trong một gian phòng trên tầng cao nhất của lâu thuyền, tên lão giả áo tím trước đây giao chiến cùng bọn người Hàn Lập đang ngồi xếp bằng, sắc mặt âm trầm.

Y suy nghĩ một chút, rồi lật tay lấy ra một khối ngọc bàn lớn chừng bàn tay, nhìn vào trong đó mấy lần, lập tức từ phía trên nổi lên mảng hồng quang lớn, tiếp đó có một thanh âm hơi khô chát từ trong truyền ra:

"Cừu Ngũ, tình hình như thế nào?"

"Ta đã giao thủ qua với người do Vô Thường Minh phái tới." Mặt lão giả áo tím mặt không thay đổi, nói ra.

"Ha ha, quả là thế, xem ra ta đoán không sai." Gã bên trong ngọc bàn cười đắc ý.

"Hừ! Thực lực của những tên tới so với dự tính của ngươi cao hơn không ít. Hai tên Tán Tiên, còn có một tên Địa Tiên, chừng ba tên Chân Tiên! Nếu không vì ta còn có chút thủ đoạn, thiếu chút nữa thì thua trong tay bọn chúng. Đáng tiếc có một tên thủ hạ bị rơi vào trong tay chúng." Lão giả áo tím nổi giận đùng đùng nói ra.

"A, tên thủ hạ kia có biết thứ gì không?" Âm thanh trong ngọc bàn lại phát ra.

"Một tên tu sĩ Hợp Thể kỳ, có thể biết bao nhiêu thứ cơ chứ." Lão giả áo tím khinh thường nói.

"Vậy là tốt rồi. Riêng nơi đó có đến ba tên Chân Tiên, xem ra lần này Vô Thường Minh đúng là “kẻ đến không thiện”. Nếu bọn chúng biết khó mà lui thì cũng bỏ qua. Còn nếu là không biết mà tiếp tục dây dưa, tự Thánh Chủ sẽ cho chúng biết... Tốt, lần này ngươi vất vả, về trước đi." Âm thanh trong ngọc bàn thanh đầu tiên là cười lạnh một tiếng, rồi xoay chuyển lời, nói ra.

Lông mày lão giả áo tím nhíu lại, hiển nhiên đối với khẩu khí vênh mặt, hất hàm sai khiến của đối phương như vậy có vẻ hơi bất mãn, nhưng cũng không nói thêm gì nữa, kết thúc việc đưa tin.

Y phất tay bấm niệm pháp quyết, hồng quang lâu thuyền rực rỡ, tăng tốc thêm lần nữa, mau chóng bay về phía trước.

...

Trong một gian thạch điện nào đó ở thành Thiên Thuỷ.

Gian này có diện tích khá lớn, nhưng hơi trống rỗng. Hai bên có từng cây cột đá sừng sững, trên đỉnh có đặt từng chậu than nhưng không đốt lửa.

Giờ phút này, ba người Hàn Lập đang đứng tại cửa đại điện, đã khôi phục mặt nạ đeo trên đầu.

Lấy tu vi thần thức của bọn hắn, do không phải cố kỵ gì, đã rất nhanh chóng triệt để dò xét toàn bộ Thành Thiên Thuỷ một lần, phát hiện nội thành cũng không có tu sĩ cấp cao Luyện Hư kỳ trở lên, cũng không phát hiện cái gì dị thường, tại thành Nam ở một chỗ hẻo lánh, bọn hắn phát hiện căn thạch điện này.

Ở trung tâm điện có ba bộ thi thể được bày biện chỉnh tề, toàn thân da thịt đều héo khô, bộ mặt vặn vẹo biến hình, tựa như khi còn sống nhìn thấy sự tình cực kỳ khủng bố, bên cạnh còn để mấy cái mặt nạ xanh biếc, so với những cái mấy người Hàn Lập đeo thì không giống lắm.

Nhìn bộ dáng thi thể khô cạn của những người này, tựa như huyết dịch toàn thân bị rút khô chỉ trong nháy mắt.

Đối phương đường hoàng bày thi thể những người này chỉnh tề ở chỗ này, hiển nhiên là có ý khiêu khích.

"Những người này hẳn là những nhân viên trong Minh vào làm nội gián." Giao Cửu kiểm tra một chút thân thể cùng mặt nạ của những người này, chậm rãi nói ra.

"Một tên Đại Thừa, hai tên Hợp Thể, xem ra vừa mới giao thủ liền bị người giết, ngay cả Nguyên Anh đều không thể đào thoát... Hẳn là tên Tán Tiên trước kia hạ thủ, nhưng hình như người này có vẻ có thể sử dụng một chút lực lượng pháp tắc." Ánh mắt Hàn Lập đảo qua ba bộ thi thể, như có điều suy nghĩ, nói ra.

"Lão hồ ly Công Thâu Hồng này, xem ra đã sớm chuẩn bị. Cấm chế trước đó rất giống một cái bẫy được thiết kế tỉ mỉ, dẫn dụ chúng ta từng bước một chui vào." Giao Thập Lục uất hận nói ra.

"Đừng để ý những thứ này. Bên trong toà Thành Thiên Thuỷ này xem ra không tra được đầu mối gì nữa. Trước khi rời đi, ta nên thông tri Giao Tam đại nhân tình huống nơi này, rồi thương nghị một chút xem nên hành động như thế nào." Giao Cửu mở miệng nói.

Gã nói xong lời này, một tay liền bấm niệm pháp quyết. Mặt nạ đầu dê màu lam đang đeo nổi lên một tầng gợn sóng màu lam, lấp loé không yên, rồi bỗng nhiên sáng lên.

Lúc này hai mắt Giao Cửu nhắm lại, bờ môi khẽ mấp máy.

Hàn Lập cùng Giao Thập Lục đứng ở một bên, không lên tiếng quấy rầy.

Sau một lát, quang mang trên mặt nạ Giao Cửu thu vào, tiêu tán ra. Gã cũng mở mắt.

"Giao Tam đại nhân nói thế nào?" Giao Thập Lục vội vàng hỏi.

"Ngài phân phó cho chúng ta bây giờ lập tức đi thành Long Hồ để tập hợp." Giao Cửu chậm rãi nói ra.

"Bọn họ phải chăng cũng bị tập kích?" Hàn Lập đột nhiên mở miệng hỏi.

"Giao Tam đại nhân cùng một đội đạo hữu khác cách khá xa thành trì mục tiêu, giờ phút này còn chưa đuổi kịp. Bất quá xem tình huống chúng ta nơi này, nhân viên liên hệ của bọn họ hơn phân nửa cũng dữ nhiều lành ít. Bây giờ đối phương sớm có chuẩn bị, bọn họ còn muốn đánh lén, chỉ sợ cũng không dễ dàng nữa." Giao Cửu trầm giọng nói ra.

Hàn Lập nhẹ gật đầu, không tiếp tục hỏi nhiều.

"Nơi này đã không còn manh mối nữa, đi thôi." Giao Cửu phất tay phát ra một cỗ lam quang, thu mấy cỗ thi thể trên mặt đất vào, rồi đi ra phía bên ngoài.

Ba người rất nhanh chóng đi khỏi căn thạch điện này, rồi lặng yên rời Thành Thiên Thuỷ, đi tới một cánh đồng bát ngát.

Giao Thập Lục đang muốn thi triển bí thuật ẩn nấp, che dấu hình thể thì bên tai lại truyền đến thanh âm của Giao Cửu:

"Không cần. Giao Tam đại nhân nói nếu địch nhân đã biết sự hiện hữu của chúng ta thì không cần hao tâm tổn trí hành động tiềm ẩn nữa. Chúng ta cứ trực tiếp tiến đến Thành Long Hồ."

Gã nói xong, tay áo vung lên, bốn phía cuồn cuộn sóng nước cuốn lên, ở bãi đất trống phía trước xuất hiện một chiếc phi thuyền lam tinh dài hơn mười trượng. Hình giọt nước hiện lên toàn thân thuyền, sáng óng ánh long lanh, linh quang bốn phía.

Giao Thập Lục vung vẩy tay chân, trong ánh mắt gã khi nhìn về phía phi thuyền toát ra thần sắc mấy phần hâm mộ.

"Toàn thân thuyền này do Vân Lam Thiên Tinh chế tạo thành, mặc dù không tính là Tiên khí nhưng cũng không chênh lệch là bao." Hàn Lập thở nhẹ ra một hơi, cảm thán nói.

"Các hạ quá khen, một cái phi thuyền nho nhỏ cấp bậc Linh Bảo, nào có khoa trương như vậy." Giao Cửu cười ha ha nói.

Lúc trước Hàn Lập cùng kẻ địch giao phong đã thi triển thực lực, để gã rửa mắt mà nhìn nên trong lời nói cũng khách khí lên mấy phần.

"Phi thuyền này rất nhanh, chúng ta dùng nó đi đường cho tiện. Giao Thập Lục, ngươi mau mau khôi phục thương thế, sau này sợ là ác chiến không thiếu đâu." Giao Cửu nói, thân hình thoắt một cái hạ xuống phi thuyền phía trước.

Giao Thập Lục nhẹ gật đầu, cùng Hàn Lập một trước một sau bay người lên trên phi thuyền.

Giao Cửu phất tay đánh ra một đạo pháp quyết, phi thuyền lóe lên lam quang, hóa thành một đạo quang ảnh màu lam bay về phía trước.

...

Toàn bộ Thành Long Hồ có quy mô so Thành Thiên Thuỷ lớn hơn nhiều. Trong thành có một hồ nước chiếm diện tích ngàn mẫu trở lên, nối liền với mấy con sông lớn, một mạch kéo dài từ nội thành ra ngoài thành.

Lúc này là sáng sớm, trong thành dòng người như thoi đưa, lộ ra vẻ phồn hoa.

Khi ba người Hàn Lập “một đường ngựa không ngừng vó” đến một trang viện vắng vẻ ở thành Tây. Lúc bọn hắn đến nơi thì Giao Tam cùng Giao Bát đeo mặt nạ khỉ dẫn đầu đội khác đã đến.

Bất quá, xem ra ba người Giao Bát cũng là vừa mới đến nơi đây.

Dưới sự phân phó của Giao Tam, Giao Cửu nói rõ một lượt chi tiết việc trải qua mai phục tại Thành Thiên Thuỷ. Sau đó, gã vung tay lên, lấy thi thể nhân viên Vô Thường Minh trước đó làm nội gián trong thành đặt ra ngoài.

Giao Tam nhìn qua từng bộ thi thể khô kiệt trên mặt đất, ánh mắt lạnh lẽo. Mấy người còn lại thấy vậy, sắc mặt cũng khẽ biến.