Phàm Nhân Ca

Chương 6

Từ nhà Trương Thụy trốn ra, Triệu Á do dự, cuối cùng quyết định về nhà.

Lúc vào cửa không có chạm mặt mẹ, cậu lặng lẽ lấy chìa khóa mở cửa, rón rén về phòng. Đi ngang qua phòng mẹ thì bỗng nhiên nghe thấy có giọng nói.

“Đồ Nhan nghĩ như thế nào?” Mẹ Triệu Á thì ra không đi ra phố mua đồ với Đồ Nhan.

Triệu Á dừng lại, đứng ở cạnh cửa.

“Tôi nghĩ, nó có lẽ luyến tiếc.”

“Luyến tiếc?” Mẹ Triệu Á hỏi: “Nếu như nó bỏ đi?”

Nhược Lâm có chút do dự, trong giọng nói có điểm bất an: “Hiện giờ nó so với người lớn còn có chủ kiến hơn…”

Mẹ Triệu Á hừ một tiếng, tựa hồ đối với ai đó cực kì bất mãn, sau lại thở dài: “Cậu cả đời hao phí vì người đó đã mệt lắm rồi, thực sự là kiếp trước thiếu nợ người ta sao? Lừa cậu, để cậu sinh con cho hắn, hắn còn chế giễu, đi ra nước ngoài, lại ở bên đó lấy vợ. Cậu quên trước kia là bị người ta coi thường thế nào, vất vả ra sao ư?”

Triệu Á kinh hãi, tựa trên cửa, dán chặt tai nghe.

Bên trong nói càng nghe rõ hơn.

“Tôi như thế nào quên được. Tôi cả đời này tuyệt đối sẽ không tha thứ cho anh ta.”

“Tha thứ? Nếu như lão Triệu nhà tôi cũng đối với tôi như vậy, tôi sẽ lấy dao chém chết anh ấy!” Mẹ Triệu Á hừ: “Hiện giờ đứa con bên kia chết, hắn nghĩ tới hai người sao? Tôi nói cho cậu biết, người hắn muốn không phải là cậu mà là Đồ Nhan. Cậu tân tân khổ khổ nuôi nấng nó khôn lớn, hắn ta không cảm ơn một tiếng thì thôi lại còn muốn đem nó đi.”

“Tôi cũng biết, Quyên Tử, cậu nói rất đúng. Tôi cả đời mạnh mẽ, nhưng đối với anh ta thì lại mềm yếu. Không nói tôi, chỉ riêng Đồ Nhan thôi, nó không có ba, từ nhỏ đã bị bao người bắt nạt. Cậu xem tính tình thằng bé hiện tại đều là từ đó mà ra cả.” Nhược Lâm yếu ớt thở dài.

“Vậy nói xem, rốt cuộc cậu dự định thế nào?”

“Tôi…”

Triệu Á đang muốn nghe tiếp, đột nhiên trước mắt chợt lóe, Đồ Nhan từ trong phòng ló ra, thấy Triệu Á, vẻ mặt vui mừng. Triệu Á hướng cậu ta xua tay, ra dấu đừng nói, đi tới gần kéo Đồ Nhan vào phòng.

“Cậu nghe cái gì vậy?”

“Không có gì.” Những phiền phức ban sáng thoáng cái như không còn tăm hơi, Triệu Á nhìn Đồ Nhan cười hở hàm răng trắng, trong lòng áy náy, nói: “Có đi trung tâm thể dục không? Giờ đi vẫn còn kịp.”

Đồ Nhan nhìn chằm chằm Triệu Á, yên tâm mà cười rộ lên: “Tớ còn tưởng cậu vẫn còn giận tớ vụ ban sáng chứ.”

“Không có.”

“Trương Thụy kia, có phải là rất khó đối phó không?”

Triệu Á nhíu mày: “Xin cậu, ít nhắc tới người này thôi có được không? Mẹ lúc nào cũng so sánh hai đứa tớ, đến cả cậu cũng nhắc tới.”

Hai người đều sợ mẹ nói nhiều, thay đồ thể dục, rón rén ra ngoài. Ngừng thở, ra đến cửa an toàn, cảm thấy mình như đảng viên bí mật thiên tân vạn khổ đến căn cứ, liếc mắt nhìn nhau, ha ha cười.

Cả buổi chiều, Triệu Á chơi không hề tập trung, thần sắc như đang suy nghĩ gì đó, ánh mắt thỉnh thoảng chuyển tới Đồ Nhan.

Đồ Nhan mua hai lon nước có ga, một lon đưa Triệu Á, còn một lon đưa lên miệng uống.

Triệu Á được mẹ dạy bảo, quy củ rất nhiều, cầm lon nước cúi đầu, chầm chậm uống, rồi lại ngẩng đầu hỏi Đồ Nhan: “Mấy cái mô hình nước ngoài kia sao cậu có nhiều thế?”

“Người nhà cho.”

“Mấy cái kia rất đắt tiền.”

“Ừ.”

Triệu Á liếc Đồ Nhan, rồi lại cúi đầu uống nước tiếp.

Đồ Nhan uống rất mau, làu bàu mấy tiếng rồi đem hết chỗ nước có ga đó vào miệng, rồi ra vòi nước rửa mặt, lúc trở về, tóc hai bên tai đều ướt. Cậu đột nhiên hỏi: “Có phải ngày hôm này cậu ở ngoài phòng nghe trộm chuyện đúng không?”

Triệu Á giật mình: “Không có.”

“Đừng lừa tớ.” Đồ Nhan quan sát Triệu Á: “Cậu chẳng giấu được tớ chuyện gì cả, vừa nhìn một cái là tớ đã biết.”

Triệu Á lắc đầu, ngồi không được tự nhiên.

Đồ Nhan nghĩ cậu ấy cứ như đứa trẻ ngốc ngơ ngác, thật đáng yêu, nhịn không được, bên miệng nhếch lên, mấy cái suy nghĩ phá rối trong đầu nổi lên cứ như bong bóng xà phòng, cậu liền thu lại dáng vẻ tươi cười, chưng ra bộ mặt cô đơn, phiền muộn ngồi bên Triệu Á, cúi đầu không nói.

Triệu Á nhìn Đồ Nhan im lặng không nói, khẩn trương, buông lon nước xuống, khom lưng nhìn mặt Đồ Nhan.

“Đồ Nhan, cậu sao vậy.”

Con mắt Đồ Nhan sáng lên, không nhìn Triệu Á, mà chăm chăm nhìn xuống đất, chân buồn bực đá mấy viên sỏi.

“Này, này, cậu ngẩng đầu lên.” Triệu Á mở miệng: “Cậu cười đi, cười một cái cho tớ xem.” Cậu khó chịu, chỉ biết không ngừng khom lưng nhìn mắt Đồ Nhan có ướt hay không.

Nếu như ướt, có thể sự việc lớn lắm.

Đầu Đồ Nhan ngày càng thấp xuống, Triệu Á khom lưng ngày lại cũng thấp hơn, cảm thấy đau lòng. Đồ Nhan không nói lời nào, cứ rầu rĩ.

“Cậu nói gì đi.” Triệu Á hứa: “Tớ cái gì cũng không nghe thấy, thật đấy.”

Cậu hối hận cực kì, hối hận sáng nay đã trừng mắt với Đồ Nhan, không nên nghe trộm mẹ nói chuyện, quan trọng nhất là không nên cố ý dùng mô hình để thử Đồ Nhan. Mấy cái tâm tư xấu xa này đều bị Đồ Nhan đoán được.

Đồ Nhan ngẩng đầu nhìn Triệu Á. Triệu Á đã gấp lại càng gấp hơn, lon nước uống phân nửa, để trên băng ghế đã không còn lạnh nữa. Đồ Nhan vốn nghĩ thấy như thế là được rồi sẽ nói một câu: “Tớ lạnh, cậu là anh em nên ôm tớ một chút”, Triệu Á ngốc, nhất định sẽ làm theo.

Nhưng giờ thấy bộ dạng sốt ruột của Triệu Á, Đồ Nhan nói không nên lời, ánh mắt trong suốt của Triệu Á làm cậu hận mình sao lại bày ra cái chuyện đáng xấu hổ này.

Triệu Á áy náy, xoa xoa tay: “Xin lỗi, đều là tớ không tốt. Tớ xin lỗi, tha lỗi cho tớ được không?”

Đồ Nhan bỗng nhiên lắc đầu: “Sai rồi, là tớ không đúng. Tớ xin lỗi, cậu cho tớ xin lỗi.”

Triệu Á sửng sốt, lát sau mới lắp bắp: “Cậu… cậu bị đả kích quá à?”

Đồ Nhan đứng lên: “Tớ là người xấu, nhưng lại chẳng nói với cậu tớ xấu thế nào.” Cậu ngẩng đầu thở dài, quay đầu nhìn Triệu Á vẫn còn đang ngây ngô, nở nụ cười: “Chơi cả ngày rồi, mẹ chắc đang đi tìm chúng ta, về nhà thôi.” Rồi dắt Triệu Á hướng nhà ga chạy đi.

Hai người về nhà, chạm ngay mẹ ở cửa, bị mắng, mắng sao đi không nói một tiếng.

Mẹ Triệu Á lại hỏi Triệu Á hôm nay đến nhà Trương Thụy thế nào, Triệu Á trả lời: “Chả có gì hay để nói cả.” Lập tức đem trọng tâm câu chuyện chuyển sang việc đến trung tâm thể dục, nhưng không có nhắc tới chuyện kia.

Buổi tối, Triệu Á đặc biệt chú ý Đồ Nhan.

Đồ Nhan rửa mặt cậu đi theo; Đồ Nhan ăn cơm cậu cũng theo, như sợ rằng nếu không để ý Đồ Nhan sẽ lén đến một góc nào đó mà khóc. Đồ Nhan tắm, cậu ở phòng khách, hỏi ba: “Đồ Nhan muốn chuyển từ Hoa Phụ sang Chấp Tín, có được không hở ba?”

Ba Triệu Á cúi đầu suy nghĩ một chút: “Phải có quan hệ với tiền thì mới được.”

Nhược Lâm hay đùa nói: “Các con thật muốn cùng trường, hi sinh một chút, chuyển vào học chuyên khu vực, như vậy là được.”

“Đúng vậy!” Triệu Á gật đầu liên tục.

Mẹ ở phía sau trách mắng: “Thằng bé này điên rồi sao, học trường chuyên của tỉnh không tốt hơn sao mà chuyển về trường khu vực. Con chịu, liệu Đồ Nhan người ta có chịu không.”

Vừa lúc Đồ Nhan từ nhà tắm đi ra, trả lời: “Con chịu. Chỉ cần Á Á thích, con sẽ đồng ý.”

Triệu Á vô cùng vui sướng, hướng Đồ Nhan chớp mắt.

Người lớn kệ bọn nhỏ đùa giỡn mà xem TV.

Thời gian trôi mau, mới đó mà Đồ Nhan đã ở nhà Triệu Á tròn một tháng, lễ khai giảng cũng đã tới.

Triệu Á ghét khai giảng.

Khai giảng sẽ thấy Trương Thụy, cậu ta có đem siro bổ dưỡng tới không hay chỉ nói đùa.

Hơn nữa, khai giảng xong phải ở nội trú, phải tách Đồ Nhan ra.

Một tháng, cậu với Đồ Nhan ngày càng thân.

Hai người dành thời gian đi đây đó, sáng sớm dậy tranh nhau xếp hàng đánh răng, buổi trưa giành nhau thịt kho tàu mẹ làm, tối thì giành nhau TV, đêm khuya lại tranh nhau chăn, thường thường như vậy ba Triệu Á sẽ ở bên ngoài gõ cửa: “Hai đứa thế nào mà còn không ngủ đi? Ở bên trong đánh nhau đấy à?”

Mẹ Triệu Á cố ý mua cho mỗi đứa một chăn. Nhưng hai đứa hết lần này tới lần khác không cần, cất bớtvào tủ quần áo, mỗi tối lại tranh giành nhau.

Về phần mua tạp chí vũ khí mới, lại càng ngươi tranh ta đoạt đến kinh khủng.

Giờ phải xa nhau, hai đứa đều buồn. Trước ngày khai giảng, cả hai đều trở nên nhường nhịn nhau, đánh răng nhường nhau, ăn thì ai cũng không muốn động đũa trước, TV cũng không xem, ngồi sững sờ ở phòng khách.

Mẹ Triệu Á nói: “Được rồi, được rồi, thường ngày bắt nạt Đồ Nhan, giờ hối hận rồi sao? Người ta nội trú ở trường, con cũng nội trú ở trường, xem con với Đồ Nhan ai chịu được.”

Triệu Á cầm quần áo mẹ chuẩn bị, Đồ Nhan đứng yên lặng bên cạnh, thỉnh thoảng cầm lấy này nọ đưa qua: “Dì ơi, cái này Á Á cần này.”

Đến lượt Đồ Nhan chuẩn bị đồ, Triệu Á đứng một bên, mắt bất tri bất giác đỏ lên.

Nửa đêm, Triệu Á cũng không đắp chăn, nằm im trên giường.

Đồ Nhan lấy chăn đắp lên người cậu: “Nửa đêm sẽ lạnh.”

Triệu Á nhắm mắt lại giả bộ đã ngủ, mở mắt thì sẽ đến sáng, sáng là lễ khai giảng, sẽ cùng với những bạn học mới, không có Đồ Nhan nữa.

Mở mắt nhìn, trời vẫn tối đen như mực.

Đồ Nhan ở bên cạnh hỏi: “Cậu còn chưa ngủ sao?”

Triệu Á lắc đầu.

“Tớ mỗi ngày sẽ đến gặp cậu.” Đồ Nhan thở dài, trong chăn nhẹ cầm lấy tay của Triệu Á.

Trên tay Triệu Á ấm áp, không chịu được, nước mắt nhất thời chảy ra. Cậu sợ Đồ Nhan cười, nên đưa lưng về phía Đồ Nhan không nhúc nhích, nháy mắt đem toàn bộ nước mắt lau đi.

Ngày hôm sau, phát hiện Đồ Nhan cũng như mình, con mắt đều đỏ hoe.

Mẹ Triệu Á thấy thế bảo: “Sao vậy? Khóc cả đêm thật sao? Hai thằng bé này, sao mà thích khóc vậy?”

Nhược Lâm nói: “Quyên Tử, cậu đừng nói chúng như vậy. Chúng đều trẻ con, xa nhau tất nhiên trong lòng khổ sở. Cậu khi đó xa tôi chẳng phải cũng khóc thảm lắm sao?”

Ăn xong điểm tâm, Triệu Á ngơ ngác nửa ngày mới đeo balo đi ra cửa. Đồ Nhan đi cùng cậu ra cửa rồi đến bến xe, suốt quãng đường không nói câu gì.

Triệu Á ngồi chờ, bỏ qua hai xe, đến xe thứ ba Đồ Nhan đành giục cậu lên xe. Triệu Á nháy mắt, lèo nhèo rốt cuộc cũng lên xe.

Triệu Á vận khí không may, ở ngay cổng thì đụng Trương Thụy.

Trương Thụy từ trên xe bước xuống, tinh thần thoải mái, phía sau là tài xế của nhà Cục trưởng Trương đang mang theo hành lí của Trương Thụy.

“Á Á, biết là sẽ gặp cậu mà.” Trương Thụy vẫy vẫy Triệu Á.

Triệu Á tự than thở không may, bước nhanh hơn, Trương Thụy chạy lên che trước mặt cậu.

“Này?” Nghe giọng điệu của Trương Thụy, Triệu Á kêu hỏng bét. Quả nhiên, Trương Thụy nhìn con mắt sưng đỏ của cậu, nghiên cứu nửa ngày: “Cậu khóc, cậu cả đêm qua khóc có đúng không? Mắt đỏ hết cả.”

Triệu Á trừng cậu ta: “Cậu mới khóc ấy.”

“Cậu không dám ở nội trú, có phải sợ có người bắt nạt không?” Trương Thụy tủm tỉm cười: “Cậu yên tâm, tôi sẽ không để người khác bắt nạt cậu.”

“Không nhờ cậu.” Triệu Á xách hành lí đi qua Trương Thụy, bước nhanh đến chỗ báo danh.

Trương Thụy ở phía sau nhìn chằm chằm Triệu Á, quay đầu hỏi tài xế: “Mô hình mới của tôi, toàn bộ đã tới chưa?”

“Đã đến, còn để ở sau xe.”

“Ừm.” Trương Thụy cười: “Á Á thích nhất là mô hình.”