Nếu như là người khác, Triệu Á có lẽ đã trốn tránh. Nhưng đây lại là Nhược Lâm, cậu không dám cũng không nguyện trốn tránh. Đến giờ hẹn, cậu hai tay đút trong túi, chậm rãi đi ra cổng trường.
Nhược Lâm đưa cậu tới tiệm cơm khá đẹp mắt ở gần đó, chậm rãi hỏi cậu gọi món gì.
Triệu Á lắc đầu biểu thị không ý kiến, đó cũng song song biểu thị cậu không muốn ăn.
Nhược Lâm vẫn duy trì dáng vẻ bình thường, người lớn đúng là người lớn, bộc lộ rõ ràng dáng vẻ bình tĩnh giỏi xử lí chuyện lớn. Cô gọi những món mà Triệu Á thích ăn, còn gọi người bán hàng mang nước dừa đến cho Triệu Á.
“Thích không?” Sau khi đồ ăn được đặt lên bàn, Nhược Lâm thân thiết hỏi.
Sự thân thiết này khiến Triệu Á càng không thể ngẩng đầu, cậu mơ hồ biết đây mới chỉ là nhạc dạo đầu, phía sau nhất định vẫn còn tiếp.
Khi cậu cúi đầu dùng bữa, Nhược Lâm lại dùng giọng nói thật bình thản nói: “Ba của Đồ Nhan tối hôm qua gọi điện về. Là từ Mỹ gọi về.”
Triệu Á dừng đũa, ngồi thẳng, tựa như đang đợi xử quyết, đầy thương cảm nhìn Nhược Lâm.
Nhược Lâm là người dì thật dịu dàng, cô dùng ánh mắt yêu thương vuốt ve Triệu Á, khe khẽ thở dài. rồi đến khi Triệu Á cảm giác như không thể chịu nổi nữa, cô chậm rãi tiếp: “Á Á, Đồ Nhan phải đi du học.”
Triệu Á cứng người.
Nhược Lâm bảo: “Du học đối với Đồ Nhan mới có lợi, nó sẽ có cơ hội ở chung với ba nó.”
Triệu Á không trả lời. Cậu an tĩnh, sự an tĩnh ấy giống như đang những miếng thủy tinh bị nghiền nát để trên bàn. Ánh mắt trong veo nhìn Nhược Lâm, trong mắt cậu không hề có đau lòng, không có điên cuồng cùng tuyệt vọng, nhưng cũng không phải là trống rỗng, mà đó là sự im lặng, im lặng đến bi ai, như chú cún con nhìn người vứt bỏ nó với sự cảm thông, ánh mắt như muốn nói: “Tôi biết sự việc sẽ như vậy mà”, còn có thêm chút bất đắc dĩ.
Nhược Lâm cũng không đành lòng nhìn ánh mắt Triệu Á, cô không thể tránh được đành thở dài, giải thích: “Chuyện này đã sớm bàn bạc rồi, để tốt cho tương lai của Đồ Nhan. Á Á, tương lai con cũng có tiền đồ. Con với Đồ Nhan… tương lai đều phải…”
“Dì à…” Triệu Á chậm rãi. Cậu không phẫn nộ, cũng không kinh ngạc, chỉ cảm thấy trống rỗng, giọng cũng không nghe rõ: “Con và Đồ Nhan không có sau này.” Cậu nhẹ giọng nói câu cuối cùng này giống như vật gì đó bị đập nát.
Thời gian chậm chạp trôi, thời khắc này thật khó có thể chịu đựng.
Đêm khuya trở lại kí túc xá, Trương Thụy đứng ở cửa chờ.
Triệu Á đi tới, kinh ngạc, đờ ra.
Trương Thụy bảo: “Đi ngủ thôi.”
Triệu Á: “Trương Thụy, chúng tôi kết thúc rồi.” rồi quay người, đi xuống tầng.
Đi qua kí túc, qua sân bóng, đi qua dãy nhà học, Triệu Á dừng lại trước cây cổ thụ trăm năm ở Chấp Tín.
Cậu nói: “Lúc trước, chắc chắn là đã từng có người treo cổ ở đây, tôi có thể nghe thấy tiếng linh hồn người đó khóc.”
Trương Thụy theo phía sau: “Tôi không nghe thấy.”
“Tôi mỗi lần đi qua đều có thể nghe được người đó khóc, cậu không nghe thấy sao?” Triệu Á nhẫn nhịn, tay buông thõng.
“Á Á…” Trương Thụy gọi: “Khóc đi.”
Triệu Á im lặng, lắc đầu: “Một ngày nào đó, tôi sẽ thoải mái mà khóc.” Cậu chán nản đứng dưới tàng cây, tay ôm lấy đầu.
Ngày hôm sau, mẹ Triệu Á gọi điện tới.
“Á Á, Đồ Nhan phải đi du học!” Giọng mẹ tràn đầy kinh ngạc, vui sướng: “Ai nha, bỗng nhiên nói đi du học, làm mẹ thật sợ hãi, thủ tục khó khăn mà bọn họ làm xong nhanh như vậy, có quan hệ đúng là khác.”
Triệu Á ở bên cạnh trầm mặc không nói.
Mẹ chuyên chú nói: “Vốn là không để Đồ Nhan theo ba nó, dì Nhược Lâm của con lo lắng cũng đúng, ra nước ngoài học so với ở lại nước vẫn tốt hơn. Chuyện cha mẹ để sang một bên, vẫn là tương lai của con cái quan trọng nhất. Con với Đồ Nhan gặp mặt nhiều một chút, nhớ tặng quà cho nó. Đừng có nó vừa mới ra nước ngoài, hai năm sau con đã quên mất nó.”
Mẹ trêu khiến Triệu Á khó chịu, ông cụ trông kí túc xá ở bên cạnh đang xem sắc mặt cậu, còn tưởng rằng cậu bị mẹ mắng.
Lúc sau lại có điện thoại, là Đồ Nhan gọi tới.
Đồ Nhan mở miệng đã nói: “Tớ phải ra nước ngoài.”
Triệu Á trả lời: “Tớ biết.”
“Tớ có thể không đi.”
Tim Triệu Á vốn yên lặng lại rạo rực, nhưng này cũng chỉ coi như là hồi quang phản chiếu, cố gắng giãy dụa mà thôi, rất nhanh cậu khôi phục lại dáng vẻ tịch mịch. Cậu nói: “Ra nước ngoài thật tốt, có tương lai.”
Đồ Nhan ở bên kia đầu dây ngây ngẩn cả người.
“Á Á…” Giọng Đồ Nhan thật lâu sau mới vang lên, mà âm thanh đã không còn có thể khống chế. Cậu ta van nài: “Tớ đến trường tìm cậu được không?”
Triệu Á cắn môi: “Đừng tới.”
“Tớ mặc kệ, gặp một lần.”
“Không, không nên.” Tay Triệu Á run run, ống nghe cũng kịch liệt rung theo.
Đồ Nhan rên rỉ như sắp chết: “Tớ phải đi rồi. Sau này tớ sẽ không nói gì nữa, chỉ nhìn cậu thôi. Tớ sẽ không phiền cậu, cậu chỉ cần đi ra cổng trường…”
Cụp, điện thoại bị dập.
Triệu Á buông ống nghe, chạy nhanh lên tầng 4. Cậu vào kí túc, lấy chăn trùm kín người, cắn chặt răng.
Nước mắt, nhịn không được nữa rồi.
Sợ Đồ Nhan tìm, Triệu Á hai cuối tuần liền không ra khỏi cổng trường, đến phòng tự học cũng lôi Trương Thụy đi cùng. Cậu biết mình thật nhát gan, dũng cảm ở ngoài đời so với trong mấy tiểu thuyết với phim trên TV thật quý, thảo nào mà người ta đời đời nay đều ca tụng.
Cậu chỉ là Triệu Á, một con trùng nhỏ bé vô lực, một cái lưới nhẻ bé rách nát tùy tiện cũng có thể vây khốn cậu, rồi con nhện sẽ hút sạch toàn bộ dịch thể trong người cậu.
Đồ Nhan rời đi, cậu nhìn trời xanh, so với biển cả còn rộng lớn hơn.
Thành tích học tập của Triệu Á bắt đầu trượt dốc, cậu càng tĩnh lặng, lại càng thu hút các nữ sinh len lén nhìn mặt và bóng lưng cậu. Nhưng cô giáo Từ không phải là nữ sinh, cô không hài lòng. Thành tích của Triệu Á thụt lùi, với học sinh, thành tích là điều quan trọng hơn tất cả. Vì vậy mà cô đã hai lần nói chuyện riêng với Triệu Á, nhưng nói chuyện cũng không khiến thành tích của Triệu Á đi lên mà chỉ khiến cậu thêm tiều tụy.
Kì thật Triệu Á rất nỗ lực.
Cậu mỗi ngày dậy sớm, mỗi đêm thật khuya mới ngủ. Cậu dậy sớm tìm tòi ôn tập về khoa học, thế nhưng càng ngày lại càng hỏng bét. Tiếng Anh với ngữ văn thì chết hẳn luôn, toán học, vật lí chỉ quên chút xíu mà dẫn đến lạc đề trầm trọng.
Mà thi cuối kì cũng sắp tới rồi.
Trương Thụy âm thầm sốt ruột thay Triệu Á, cậu vì Triệu Á tìm không ít sách vở phụ đạo, thay Triệu Á giấu mẹ điểm số ở trường, hơn nữa còn phụ đạo cho Triệu Á.
Sau kì thi, Triệu Á sút mất mấy cân, Trương Thụy hai vành mắt thâm, cũng hốc hác theo.
Cuộc đời đầy rẫy những khó khăn, phải biết đối mặt thì mới vượt qua được. Triệu Á hiện tai muốn đối mặt với khó khăn, nhưng khó khăn lần này lại vô cùng tàn nhẫn, trong phiếu điểm, 6 môn chính khóa thì 3 môn rớt, cả học kì, Triệu Á bị lui xuống xếp thứ 172 toàn trường.
Đây là một tin sét đánh trên đỉnh đầu không chút khoan dung.
Triệu Á chưa bao giờ có thành tích tệ như thế, cậu cầm phiếu điểm, sợ đến ngây người.
Trương Thụy khuyên bảo: “Đây là học kì thứ nhất, chúng ta còn có học kì sau mà. Quan trọng hơn là kì thi đại học.” Cậu ta vì Triệu Á đưa ra ý kiến: “Để tôi bảo bà giúp việc nhà tôi đến trường giả làm ba mẹ cậu, tôi sẽ nghĩ cách gạt ba mẹ giúp cậu. Học kì sau thành tích tốt là được rồi…”
Lời khuyên cũng chẳng có ích gì.
Mẹ Triệu Á mỗi ngày đều gọi điện tới hỏi: “Thành tích có chưa, đứng thứ mấy lớp? Á Á này, lần này con có nắm chắc đứng thứ nhất lớp không? Thi giữa kì Thụy Thụy đứng nhất đó, con với nó chẳng phải thường hay qua lại sao?”
Mỗi lần nghe mẹ hỏi như vậy, trong ngực Triệu Á đều lạnh, có lệ nói bảng điểm chưa có, các thầy cô còn đang tổng kết điểm.
Có lệ rốt cuộc dần dần không còn dùng được nữa, hôm nay mẹ Triệu Á lại gọi tới: “Á Á, mẹ hầm canh, hôm nay mẹ cùng ba tới thăm con.”
Triệu Á nghĩ thầm cuối cùng cũng bị lộ, nghe tiếng mẹ gọi ba trong điện thoai: “Anh đi mượn đi, mau mau, em vừa nãy ở cầu thang nhìn thấy tiểu Vương đấy. Anh ấy nói hôm nay không dùng đâu.”
Triệu Á trở lại kí túc xá, bất an nhìn Trương Thụy: “Mẹ với ba tôi muốn tới đây, làm sao bây giờ?”
Trương Thụy hỏi: “Cậu định nói thật với bọn họ à, hay là muốn gạt họ. Nếu cậu muốn gạt thì tôi sẽ giúp cậu nghĩ cách.”
Triệu Á suy nghĩ thật lâu, lắc đầu: “Nói cho bọn họ biết.” Cậu thở dài, cầm phiếu điểm trong tay, ngồi bên giường chờ ba mẹ đến như phạm nhân đợi thẩm lí và phán quyết.
Triệu Á gian nan ngồi chờ đợi giờ phán xét, có lẽ người đến thăm còn lâu mới đến, hơn nữa, người đến không phải ba mẹ mà là cô giáo Từ.
“Triệu Á có ở đây không?” Cô Từ thở hồng hộc, khẩn trương túm lấy tay Từ Kim Bảo trên hành lang.
Thấy Triệu Á, cô Từ khẩn trương, vẻ mặt thường ngày dễ dàng bị phá vỡ: “Á Á, theo cô đến đây một chút.” Giọng cô cực kì thân thiết, không giống như đang chiến tranh lạnh với Triệu Á, trong lòng cậu bất giác có một tia chẳng lành.
Triệu Á hướng nhìn Trương Thụy, có điểm sợ hãi.
“Đi, đi cùng cô.”
Cùng cô Từ đi ra kí túc xá, xa xa thấy hai người mặc trang phục cảnh sát đang chờ.
“Cậu có phải là Triệu Á không?” Cảnh sát nhìn Triệu Á dáng người gầy, liếc mắt nhìn nhau, dường như có chuyện khó mở miệng.
Triệu Á khẩn trương nhìn bọn họ: “Cháu là Triệu Á.”
Một người cảnh sát trong đó có vẻ như là có trọng trách chuyên giải thích, phụ trách áp giải tội phạm, đứng trước mặt Triệu Á, lộ vẻ nghiêm túc, trầm giọng nói: “Triệu Á, cha mẹ cậu…”
Vừa nghe thấy từ “cha mẹ” lỗ tai Triệu Á như ù đi. Cậu tưởng chừng như muốn hét lên, âm thanh kinh khủng như muốn xé rách bầu trời tĩnh lặng nơi vườn trường. Nhưng mà cậu kêu không được, cậu trừng mắt nhìn cảnh sát, trong cổ họng phát ra mấy từ “a a”, mãi đến khi cảnh sát nói xong quá trình xảy ra sự cố và muốn yêu cầu cậu đến bệnh viện, Triệu Á cũng không chớp mắt.
Xe máy, giấy phép quá hạn, canh, ba, mẹ, xe bus, phiếu điểm… rất nhiều thứ di động trước mắt, tạo thành một bức tranh, nháy mắt nát tan.