Pendragon 8 - Ly Hương Tìm Quá Khứ

Chương 17

TRÁI ĐẤT THỨ NHẤT

(Tiếp theo)

Từ trung tâm thành phố Manhattan tới Waverly Place chỉ mất một cuốc taxi ngắn. Càng tiến sâu vào vùng lân cận của Manhattan, Courtney càng bớt cảm thấy mình đang ở trong quá khứ. Các ngôi nhà trông không khác lắm với Trái Đất Thứ Hai, nhất là khi xe qua làng Greenwich[9]. Hầu hết là nhà ba hoặc bốn tầng. Tầng trệt có quán ăn, cửa hàng quần áo, tiệm giặt ủi. Những tầng trên trông như chung cư. Rất giống trên Trái Đất Thứ Hai. Nhưng không có Starbuck[10]. Chỉ một dấu hiệu rõ ràng, hiển hiện ngay trước mắt, cho thấy mọi sự không như ở quê nhà cô là: ô tô. Đường phố chật cứng vì những con quái vật gầm rú, với những bửng cờ-rôm chói sáng. Chúng có những cái tên như Studebaker, Hudson, và Cord. Không thấy một chiếc Honda, Volkswagen, hoặc Volvo nào.

Đường phố trong làng Greenwich hẹp hơn những đại lộ rộng lớn trong khu trung tâm. Chúng cắt ngang nhau tại những góc bất ngờ, với những cái tên khó hiểu: Bethune, Gansevoort, hoặc Bleeker. Courtney mừng vì tay tài xế taxi rất thông thạo đường. Hắn dứt khoát rẽ từ đường Ngân Hàng vào Waverly Place, ngừng lại trước một quán ăn cổ lỗ có tên là “Lữ quán Ye Waverly P”. Dodger muốn trả tiền xe, nhưng Courtney không cho. Dù sao, đây là nhiệm vụ của cô. Ra khỏi xe, Dodger nhìn quanh con phố hẹp, lắc đầu, vẻ ngạc nhiên:

- Đến nơi này, cảm giác cứ như hành trình vào quá khứ.

Courtney cười khểnh:

- Anh mà biết cái gì.

Dodger đội lên đầu cái mũ màu nâu làm Courtney phì cười. Hắn ngây thơ hỏi:

- Cười gì?

- Anh định làm Indiana Jones[11] hay gì vậy?

Dodger bực bội lắc đầu:

- Cô biết tôi muốn gì không? Chỉ mong một lần cô nói một điều dễ hiểu.

- Đừng mơ.

Kế bên quán ăn là lối vào tòa nhà gạch bốn tầng – Số 240.

Courtney e dè nói:

- Chính là đây.

- Bây giờ cô tin tôi rồi chứ?

- Chưa.

Dodger lấy mảnh giấy nhỏ ra khỏi túi:

- Bạn tôi nói bằng sáng chế cấp cho Mark Dimond theo địa chỉ này. Căn hộ số 4A.

Bỏ lại mảnh giấy vào túi, hắn hỏi:

- Cô lấy được số bằng, sao không lấy được địa chỉ?

Tiến lại cửa, Courtney trả lời:

- Tôi không biết. Theo tôi, máy tính không phải là không có sai lầm.

Vừa đi theo Courtney, Dodger vừa lèm bèm:

- Nữa, lại nói kiểu khó hiểu.

Ngừng lại trước chân cầu thang dẫn lên cánh cửa màu đen, Courtney lẩm bẩm:

- Sẽ chỉ là rách việc.

- Lại có vấn đề gì nữa?

- Tôi đang phân vân chuyện để anh cùng vào.

Dodger rên rỉ:

- Cái gì? Tôi đã đưa cô đến tận đây, đúng không?

Courtney gật.

- Vậy thì vì sao cô lại không tin tôi?

Courtney nhìn hắn, ngẫm nghĩ, rồi nói:

- Anh có thể vào cùng. Nếu anh là Saint Dane, thà tôi biết anh đang ở đâu.

- Tốt.

Lên hết thang, Courtney quan sát cánh cửa. Dodger hỏi:

- Cô tìm gì?

- Bảng nút an ninh để bấm chuông.

Dodger nhìn cô lạ lùng, rồi mở cửa. Cửa không khóa.

- Ồ!

Courtney ồ lên rồi bước vào trong. Lại thêm một dấu hiệu tinh tế cho thấy cô đang ở một thời đại khác.

Tòa nhà quá nhỏ nên không có thang máy. Cả hai leo cầu thang bằng đá cẩm thạch lên lầu bốn. Tòa nhà không đẹp nhưng sạch sẽ. Mùi nấu nướng tỏa trên cầu thang. Rất thơm ngon. Courtney nghĩ là sốt mì Ý, hoặc một món súp tuyệt ngon. Nó tạo cho tòa nhà có cảm giác hấp dẫn ấm cúng. Courtney mừng vì Mark đã “đáp” xuống một nơi ở thoải mái như thế này.

Mark. Mỗi bước lên thang Courtney càng thêm căng thẳng. Sẽ nói gì với cậu ấy đây? Quan trọng hơn, cậu ấy sẽ nói gì với mình? Cô không thể nghĩ ra nổi một lời bào chữa nào về việc Mark đã đem kỹ thuật từ quê nhà tới một lãnh địa khác. Cậu ta biết rõ là sai lầm đến thế nào mà. Cô không tưởng tượng nổi một kịch bản có thể giải thích chuyện này. Càng tới gần giây phút sum họp với Mark, cô càng không biết mình cảm thấy gì. Tức giận? Đau đớn? Sợ hãi? Thương cảm? Tất cả những cảm giác trên. Tốt nhất là lần lượt từng bước một. Trước hết, tìm ra Mark và biết chắc là cậu ta không sao. Sau đó, mọi việc sẽ rõ ràng. Ấy là cô hy vọng thế.

Tới lầu bốn. Năm cánh cửa dẫn vào những căn hộ khác nhau. Số 4A cuối dãy bên phải.

Dodger hỏi:

- Chúng ta sẽ làm gì?

Courtney tiến thẳng tới cửa phòng Mark. Trước khi có thể đổi ý, cô mạnh bạo gõ cửa. Không trả lời. Cô gõ lần nữa, lớn hơn. Vẫn không trả lời. Hai người chờ cả phút, gõ thêm mấy lần nữa. Dodger nói:

- Không có ai ở nhà, hoặc họ không muốn tiếp khách.

Courtney quả quyết:

- Tôi sẽ không rời khỏi đây, cho đến khi chúng ta biết ai ở trong căn hộ này.

- Điều cô nói trước đây, chuyện cứu nhân loại khỏi bị hủy diệt hoàn toàn đó, là nói đùa, phải không?

Courtney nghiêm trang nhìn hắn. Không xác nhận, cũng không bỡn cợt nói: “Ừa, chỉ là đùa thôi!”

Dodger trầm ngâm:

- Được. Không sao. Tôi cũng không muốn biết.

Cuối cùng Courtney cũng nói:

- Tôi chưa thể cho anh biết chuyện đó lớn đến thế nào.

- Được rồi. Bây giờ thử cho chắc.

Nói xong, Dodger lùi một bước khỏi cửa, xoay vai, vặn cổ, rồi thình lình lao vào cửa phòng 4A.

Courtney kinh ngạc kêu lên:

- Ê!

Nếu không nhảy tránh kịp, cô đã bị hắn húc trúng người. Vai Dodger đập mạnh vào cánh cửa. Với một tiếng rắc lớn, cánh cửa bật mở, va mạnh vào tường bên trong. Dodger đồ nhào vô trong, ngã quỵ xuống. Courtney chạy theo kêu lên:

- Anh điên rồi!

- Tí ti thôi.

Cô giúp hắn đứng dậy, hỏi:

- Không sao chứ?

Dodger xoa xoa vai, lơ đãng đáp:

- Tất nhiên. Đâu phải lần đầu tôi phá một cánh cửa. Cũng không là lần cuối. Làm nghề phục vụ không hoàn toàn hấp dẫn đâu.

Courtney vội vàng đóng cửa. Cô không muốn hàng xóm tò mò nhìn thấy hai kẻ lạ phá cửa vào nhà.

Dodger nói:

- Hình như chúng ta quá muộn rồi.

Courtney nhìn căn hộ nhỏ trống trơn, với những bức tường trắng. Một hành lang ngắn dẫn tới phòng khách nhỏ. Bên phải, một cánh cửa mở vào nhà bếp. Bên trái, một hành lang ngắn khác dẫn vào phòng ngủ và buồng tắmnh ảnh, không cây kiểng, không thảm lót sàn. Không một manh mối nào để biết ai đang sống tại đây. Courtney vào bếp. Chỉ có một cái bàn và một bếp lò nhỏ. Ra khỏi bếp, cô đi qua phòng khách, vào phòng ngủ. Một giường nhỏ không chăn mền, không khăn trải giường. Đồ đạc độc nhất là một bàn viết. Courtney như quả bóng xẹp hết hơi.

Dodger nói:

- Nếu cậu ta từng ở đây thì cũng đã đi từ lâu rồi.

Cả hai vừa định ra khỏi căn họ, chợt Courtney thoáng thấy một thứ. Trên sàn, dưới cánh cửa phòng chứa đồ lộ ra góc mẩu giấy trắng. Cô quì xuống, kéo mảnh giấy ra. Đó là miếng giấy chữ nhật khổ 10 x 15. Courtney lật lên. Khi nhìn thấy mảnh giấy đó là gì, cô bật khóc.

Dodger hỏi:

- Gì thế?

Courtney chúi nước mắt:

- Đây là một sự ngẫu nhiên, chắc chắn không phải nó được bỏ lại một cách cố ý đâu.

Cô trao tờ giấy cho Dodger. Dodger nhìn thật lâu rồi khẽ nói:

- Đây là cậu ấy?

Courtney gật. Đó tấm ảnh có thể là đã được chụp trong một cửa hàng dược phẩm địa phương trên Trái Đất Thứ Hai. Hậu cảnh giả trông như một bãi biển ở Cape Cod[12]. Courtney biết là hậu cảnh giả vì cô nghĩ Mark chưa bao giờ tới Cape Cod, và không ai trong ảnh mặc trang phục đi biển. Đó là tấm ảnh của Mark và cha mẹ cậu ấy. Người cha và người mẹ đã chết, chính cái chết bất ngờ chấn động của cha mẹ đã ném Mark vào khó khăn hiện nay, và cũng là rắc rối cậu đã đem tới Halla.

Courtney nói:

- Hình này trông cậu ấy khoảng mười bốn. Bây giờ cậu ấy đã lớn hơn rồi.

- Cha mẹ cậu ta à?

Courtney gật đầu, lấy lại tấm ảnh. Cô muốn nhìn lại. Cô muốn thấy Mark ngày xưa. Cậu bé Mark ăn quá nhiều cà rốt và mê truyện tranh Nhật. Mark là bạn thân nhất của Bobby và đã trở thành bạn thân nhất của cô ngay khi cửa vào Halla mở. Cô muốn nhìn lại Mark đó. Cô muốn nghe tiếng cậu lắp bắp cà lăm. Cô muốn biết vì chuyện quái quỷ gì mà cậu làm chuyện đã làm.

Courtney lau mắt, đứng dậy, nhét tấm ảnh vào túi sau. Cô đã bình tĩnh lại.

Dodger hỏi:

- Bây giờ chúng ta làm gì?

Courtney nghiêm trang tuyên bố:

- Nói chuyện với hàng xóm. Phải có người biết cậu ấy. Có thể họ biết cậu ấy đi đâu.

Bắt đầu từ lầu bốn, lần lượt suốt đường đi xuống, hai đứa gõ cửa từng căn hộ và hỏi thăm những người hàng xóm khả nghi xem họ có biết gì về Mark và biết cậu ta đã đi đâu không. Câu trả lời gần như giống hệt nhau. Nhiều người đã thấy Mark, nhưng không ai đã nói chuyện với cậu. Cũng không ai có chút manh mối chuyện gì đã xảy ra với cậu ấy. Sau mấy tiếng đồng hồ vô ích. Courtney và Dodger trở lại trước tòa nhà, chẳng biết gì hơn trước khi bước vào.

Giọng Dodger đầy hy vọng:

- Ít ra chúng ta biết là cậu ấy đã từng ở đây. Có lẽ tôi nên gọi về tòa thị chính hoặc bưu điện xem cậu ấy có để lại địa chỉ mới không.

Courtney tươi tỉnh hẳn:

- Ý kiến hay đó.

- Cảm ơn. Tin tôi chưa?

- Chưa. Không có ý xúc phạm cậu đâu, nhưng chưa tin.

- Cũng như không. Trở về khách sạn thôi.

Như có tín hiệu, một chiếc taxi thắng két sát lề, kế bên hai người. Dodger reo lên:

- Thấy chứ? Sự việc có vẻ khả quan rồi!

Cả hai vào xe, sẵn sàng cho chuyến vào thành phố, Dodger nói:

- Khách sạn Manhattan Tower. Đừng chạy vòng vòng ngắm cảnh đấy.

Gã tài xế hồ hởi nói:

- Không, thưa ngài. Tôi sẽ đưa ngài đúng ngay nơi muốn tới.

Courtney lạnh toát người. Cô biết giọng nói này. Chỉ mất hai giây xử lý thông tin, cô quyết định, thét bảo Dodger:

- Ra khỏi xe!

- Cái g…

- Ra khỏi xe!

Cô gào lên, nắm lấy quả nắm cửa xe. Cửa đã khóa. Cô tìm khóa cửa. Khóa bị cưa. Nhào qua người Dodger, vô lấy cửa xe bên phía hắn. Khóa cũng đã bị cưa.

Dodger bối rối hỏi:

- Cô làm gì vậy?

Gã tài xế lên tiếng:

- Ừ, cô làm gì vậy? Không muốn dạo một vòng với tôi sao?

Không cần nhìn cô cũng biết hắn là ai, nhưng cô vẫn nhìn. Một tấm kính ngăn ghế trước và băng sau, nhưng cô vẫn có thể thấy rõ tài xế. Đội cái mũ vải mềm của tài xế taxi New York, đang lom lom nhìn lại cô và Dodger, chính là thằng Andy Mitchell.

Courtney thì thầm:

- Saint Dane!

Dodger hỏi:

-

Mitchell khịt mũi, cười cười, reo lên:

- Lăn bánh thôi.

Chiếc xe lao tới, đánh bật Dodger và Courtney vào ghế. Dodger gào lên:

- Ê! Khùng hả?

Mitchell bật cười lớn:

- Nếu mỗi lần ai hỏi câu đó, tớ lại được một đồng năm xu thì…

Dodger hỏi Courtney:

- Hắn là ai vậy?

- Là kẻ xấu.

Mitchell chạm tay lên vành mũ:

- Rất vui được gặp anh. Tên tôi là Mitchell.

Dodger hỏi Courtney:

- Tưởng cô bảo tên hắn là Saint Dane.

Chiếc xe rít lên, quẹo một cua gấp, hình như chỉ trên hai bánh xe. Courtney đổ nhào sang Dodger. Bánh xe chúi xuống mặt đường. Chiếc xe phóng tiếp.

Courtney thét lên:

- Mark đâu?

Mitchell ha hả cười:

- Bạn tới quá muộn rồi. Bây giờ cậu ấy là ông lớn. Không sống trong đống rác như thế nữa đâu.

Còi xe vang lên khi chiếc taxi luồn lách qua dòng giao thông.

Dodger đập kính, ra lệnh:

- Ê! Chậm lại!

- Sao vậy, cậu bồi? Không muốn phiêu lưu một tí à?

Dodger giật mạnh cửa xe. Chỉ phí sức. Courtney rít lên hỏi:

- Sao mi làm được chuyện đó, Saint Dane? Sao mi đưa được Mark tới đây?

Mitchell cười lớn, nhún vai nói:

- Ha! Ta làm vậy đó.

Mitchell bẻ mạnh tay lái, cắt ngang xe khác, đẩy xe đó lao khỏi lộ, phóng lên lề đường, rồi khoái trá la lên:

- Daaaa!

Dodger la lớn không kém…Vì khiếp đảm.

Mitchell bẻ ngoặt tay lái sang hướng khác, va mạnh vào lề đường, rồi lao qua ba làn xe. Xe cộ quay vòng, va chạm vào nhau, cố tránh chiếc taxi điên. Dodger dựa lưng vào ghế, đá tới tấp vào kính ngăn giữa hai người và Saint Dane, gào lên:

- Ngừng… xe… lại!

Courtney thét lên:

- Sao phải làm thế này? Nếu muốn giết ta, mi có thể làm cả ngàn lần rồi.

- Ta không muốn giết mi, Chetwynde. Ta chỉ muốn giải trí chút thôi.

- Hành hạ ta chỉ làm mi thêm hèn hạ.

Cô cố giữ giọng bình tĩnh. Dù sợ chết khiếp, cô cũng không muốn Saint Dane biết.

Hắn nói:

- Vậy thì cứ coi đây là một đặc ân.

- Đặc

Dodger kêu lên, đập mạnh vào kính. Kính quá dày, không thể đập vỡ được.

Mitchell bẻ lái. Courtney đã thấy dòng sông Hudson ngay trước mắt. Tên quỷ sứ lại bẻ lái, xe vào xa lộ West Side, tiến về phía nam, song song với con sông rộng.

Cố tập trung và nén cơn sợ hãi, Courtney hỏi:

- Saint Dane, vì sao đây lại là một đặc ân?

- Việc của mi xong rồi, Chetwynde. Mi đã hoàn thành chính xác những gì ta cần mi làm. Giờ là lúc mi lững thững về nhà.

Dodger gào lên:

- Tôi không phá được kính.

Courtney chỉ lờ mờ nhận ra sự có mặt của Dodger. Cô tập trung vào thằng Andy. Vào Saint Dane. Cô hỏi:

- Ta đã làm gì?

Thằng Mitchell hô hố cười:

- Không đủ rõ sao? Rất tiếc mi đã suýt chết ở Vermont, nhưng này, chuyện đã xảy ra, cho qua luôn. Mừng là thấy mi không què quặt nữa.

Mitchell cười lớn, lách qua hai xe chạy rất chậm. Họ bóp còi. Hắn rúc rích cười, vẫy tay.

Courtney hỏi:

- Mi đang nói về chuyện gì vậy?

- Mi ngu hay giả bộ? Chúng ta – ta và Mark Dimond – tới cứu mi. Đó là một mối liên kết khôn ngoan thực sự. Sau khi ta giúp cứu mạng mi, nó nhìn ta như một người hùng. Từ đó, nó tin tưởng ta, tất cả đều nhờ mi.

Mitchell cho xe va mạnh vào dải phân cách, bánh xe trước bên phải nổ tung. Xe chúi qua phải, nhưng hắn vẫn điều khiển cho xe phóng tới.

Courtney hỏi:

- Đó là nguyên nhân mi đã ép ta văng khỏi lòng đường ở Massachusetts? Nhờ vậy, mi và Mark có cơ hội tới cứu ta?

Rời mắt khỏi đường, Mitchell quay hẳn lại, nhìn thẳng Courtney và nhe răng cười:

- Chấp nhận sự thật đi, Chetwynde. Mi đã trao Mark Dimond cho ta. Bây giờ ta đã nắm được Halla.

- Không!

Courtney gào lên, đập mạnh mặt kính. Nắm tay cô chỉ cách Andy Mitchell – Saint Dane – vài phân kính. Cô muốn làm nó đau đớn. Muốn đập vào cái mặt vênh vênh, tự mãn của nó. Cô muốn nó phải chết.

Dodger la lên:

- Coi chừng!

Chiếc taxi bay xuống dải giảm tốc, rồi vọt lên mặt đường. Mitchell lơ đãng nhìn lại phía trước, bẻ bánh lái cho xe tách khỏi rào chắn xi măng, rồi nói tỉnh bơ:

- Úi chà! Xém bị thương nhỉ.

Bánh xe xẹp bị xé tan tành, nhưng xe vẫn lao tới. Những đốm lửa bắn ra từ vành bánh kim loại – bây giờ là bánh xe thứ tư. Xe vào tới phần cuối của Manhattan, nơi con sông mở rộng thành bến cảng. Những chiếc cầu dài nhô ra mặt nước. Xe cộ đông đúc nhưng Andy Mitchell không giảm tốc.

Courtney đập mặt kính, gào lên:

- Cậu ấy đâu? Cho ta biết cậu ấy đâu?

Mitchell bẻ bánh lái lần cuối, cắt ngang một đầu xe, phóng qua đường, lao lên lề, tiến tới một cây cầu vươn ra mặt sông. Nhiều người đang thong thả đi dạo ngắm cảnh. Nhưng ngay khi nghe tiếng taxi lao tới, họ dạt hết sang một bên để tránh bị nghiền nát. Chiếc taxi phóng lên cầu.

Dodger la lớn:

- Ê! Đường cụt!

Mitchell hồn nhiên hỏi:

- Vậy sao? Chà chà.

Courtney không quan tâm. Sự việc đã vượt quá tầm quan tâm của cô.

Mitchell bình thản nói:

- Chetwynde, về nhà đi. Về gặp cha mẹ. Ôm ấp con mèo máy của mi. Mi có mấy người anh, phải không? Vui đùa với họ. Trận chiến kết thúc rồi. Chẳng còn gì cho bất kỳ ai làm nữa đâu, chỉ việc ngồi nhìn ta bay bổng thôi.

Courtney trở nên bình tĩnh – dù xe đang lao tới cuối cầu – cô khoanh tay trước ngực, ngồi dựa vào ghế, bình thản nói:

- Mi lầm rồi. Chưa gần tới hồi kết cục đâu. Bobby sẽ không để chuyện đó xảy ra, và ta cũng vậy.

Andy Mitchell quay phắt lại nhìn vào băng ghế sau. Chỉ có điều nó không là thằng Andy Mitchell nữa. Mặt nó biến thành Saint Dane. Đôi mắt trắng xanh rực lửa. Mạch máu trên cái đầu sói lọi lóe sáng. Hắn rít lên:

- Vậy thì mi phải chết!

Dodger rú lên.

Chiếc xe đâm gãy hàng rào gỗ ở cuối cây cầu và bay vào khoảng không. Saint Dane tan thành làn khói đen, thoát ra ngoài cửa xe. Chỉ còn lại Courtney và Dodger trong lúc cái xe lao xuống và chạm mặt nước với cú rung động buốt tận xương.