Pendragon 6 - Những Dòng Sông Zadaa

Chương 5

NHẬT KÍ #20

(TIẾP THEO)

ZADAA

(@Phantom1340 type)

Saint Dane đội lốt một chiến binh Ghee. Thuộc phe nào không thành vấn đề. Hắn có thể chọn phe trung thành với hoàng gia Zinj, hoặc phe chống đối muốn chiến tranh với Rokador. Nhưng ngay lúc này, chuyện đó chẳng có gì khác biệt. Trong mắt tất cả mọi người ở đây: hắn là một Batu, mình thì trông y chang một Rokador, và mình và hắn là hai kẻ thù... sắp choảng nhau. Mình vội đảo mắt tìm và thấy Loor vẫn đang bị ba chiến binh kiềm chế.

Mắt vẫn canh chừng Saint Dane, mình kêu lên:

- Loor, Saint Dane đó.

Loor kinh ngạc nhìn gã chiến binh cao lớn, đen thui. Saint Dane nhìn lại, nhẹ gật đầu và rõ ràng hắn còn... nháy mắt với cô ấy nữa.

Mắt trợn trừng, Loor la lên với các chiến binh:

-Ghee đó là ai? Tôi không hề biết hắn. Hắn không phải là người của chúng ta. Mời chỉ huy để...

Một chiến binh đưa tay lên, bịt miệng Loor. Cô vùng vẫy nhưng bất lực. Mình phải tự lo thôi. Mình nhìn Saint Dane. Hắn nhún vai như nói: “Tự lo thôi, anh bạn”.

Chọn lựa duy nhất của mình là: cúi xuống, nhặt vũ khí lên.

Hai bạn quá biết mà, mình đâu phải là một tay đánh đấm. Cho đến lúc này, mình toàn thoát chết nhờ may mắn, và bằng sự giúp đỡ của các Lữ khách đồng đội. Trận đánh thật sự mình tham gia là tại Eelong, nhưng đối thủ của mình chỉ là người tù thấp nhỏ bằng nửa mình, đói khát và ốm yếu, như chuyện đùa. Bây giờ, mình đang nhìn lên gã chiến binh cao hơn, cơ bắp cuồn cuộn như các bạn đã thấy mấy tay giác đấu trong truyện tranh ấy. Oải hơn nữa: sau lớp cơ bắp đó là Saint Dane. Kẻ thù của mình. Con quỉ đang cố trải rác rưởi lên khắp Halla. Mình sợ chứ. Nhưng mình cũng băn khoăn. Vì sao hắn làm chuyện này? Đây không đúng phong cách Saint Dane. Vì với hắn, đánh nhau là... chuyện nhỏ. Thậm chí, nghèo trí tưởng tượng. Mình lờ mờ hy vọng, hắn có một lý do khác, hơn là đập mình tơi tả. Có cơ may vụ đánh đấm này sẽ không bao giờ xảy ra.

Cố giữ giọng không run, mình hỏi:

- Nghiêm túc chứ? Đánh đấm đâu có xứng với mi?

Hắn trả lời bằng cách vung gậy, quất ngang đầu mình. Quá nhanh và quá dữ dội. Không biết mình thấy đau nhiều hơn hay thấy sốc nhiều hơn. Mình loạng choạng, nhưng vẫn còn đứng nổi. Đám chiến binh Ghee hoan hô cổ vũ. Saint Dane đi vòng tới trước mặt mình, khoan khoái mỉm cười, nói:

- Có một điều lúc này mi nên tìm hiểu, Pendragon ạ, đó là... hãy chờ đợi điều bất ngờ.

Hắn vung vũ khí. Mình hụp xuống tránh đòn, nhưng đó chỉ là một cú đánh giả. Hắn không hề ra tay. Đám Ghee lại cười phá lên. Mình lùi. Hắn tiến.

- Nào, Pendragon, mày không muốn làm tao đau sao? Đây là cơ hội của mày mà? Không giả đò. Không ảo ảnh. Chỉ có hai chúng ta thôi.

- Hay quá! Nhưng mi có thể biến thành một chiến binh cường tráng với áo giáp và đủ thứ. Còn ta chỉ là ta. Như thế có công bằng không?

Saint Dane hà hà cười. Mình ghét cay ghét đắng tiếng cười của nó.

- Công bằng? Công bằng là cái quái gì?

Mình thoáng thấy Loor cố vùng vẫy khỏi mấy chiền binh. Họ ghì cô chặt thêm. Lần này Loor không thể giải thoát được cho mình. Tất cả vụ này dành cho mình và... Saint Dane. Mình thúc gậy ngay bụng hắn. Hắn nhẹ nhàng gạt, như phủi một con bướm đêm, rồi quất một gậy trúng lưng mình. Mình lộn nhào ra trước. Đau điếng. Hắn đánh thật, không đùa.

- Nào, Pendragon, tỏ ra nhiệt tình một chút đi.

Cây gậy vút lên cằm mình, làm mình cắn phải lưỡi, chảy máu.

Giọng châm chọc, Saint Dane lại nói:

- Lòng căm thù phẫn nộ của mày đâu rồi? Hãy nghĩ đến vì tao mà đời mày khốn khổ đến thế nào.

Hắn ngắt câu bằng một cú đánh chớp nhoáng lên vai mình. Hắn đang thưởng thức việc đem mình ra làm trò chơi. Còn mình thì không.

- Mày không nhớ nhà sao? Mày không muốn trả thù cho những gì bị mất mát? Nhiều kẻ đã bỏ mạng trong cuộc viễn chinh của mày. Chắc chắn điều đó phải làm mày căm hờn chứ.

Hắn nhứ đầu gậy về phía mình, mình gạt được, và đủ thông minh để biết ngay sau đó là cú đánh tiếp theo. Quay lưng lại mình, Saint Dane thúc ngược đầu gậy kia, như đang chèo thuyền vậy. Nhưng mình đã sẵn sàng né tránh. Cú đánh thứ ba thì mình không kịp đối phó. Hắn quay phắt người, thọc lén một đòn ngay bụng mình. Ui da! Đau chứ, nhưng mình chưa đến nỗi nào. Đám chiến binh vây quanh không còn là vấn đề với mình nữa. Họ chỉ còn là những hình ảnh lờ mờ.

Saint Dane nhếch mép cười:

- Mày không cầm cự mãi được đâu. Mày sắp bị đập tơi tả, giống như con Kasha bị đá đập vỡ sọ đó.

Hắn đang giăng bẫy mình. Muốn mình tấn công. Nếu đúng đó là điều hắn muốn, thì cũng là điều mình sẽ không làm.

- Cậu mày cũng đâu thoát nổi tay tao. Khi bị những viên đạn xuyên qua tim, lão đau đớn lắm không? Chết ngay không? Tao thật sự hy vọng lão chết từ từ.

Đến nước này thì không nhịn nổi nữa. Điên tiết, mình quất một gậy. Hắn nhẹ nhàng nhảy tránh. Mình vung gậy chặn đường, nhưng bị hụt. Xém té. Đám chiến binh lại hô hố cười. Mình cóc cần. Mình phải tự ép mình định thần trở lại.

Saint Dane cười cười:

- Ráng lên. Giận dữ làm cảm xúc hưng phấn hẳn lên, đúng không?

Hắn lại đập một gậy trúng đầu gối mình. Loạng choạng, nhưng mình kịp ổn định lại. Ít ra là về tinh thần. Chỉ còn có nước đó. Saint Dane đang làm mình xấu mặt, nhưng mình bắt đầu nghĩ: hắn đang cố làm cho mình có vẻ ngu ngốc bằng cuộc đánh này. Để làm mình nhục. Để chứng tỏ hắn uy quyền hơn mình. Rõ ràng, nếu muốn, hắn dư sức đập mình gục ngay. Nhưng không. Hắn không làm thế. Những cú đánh làm mình đau, nhưng không quá nghiêm trọng. Ngày mai sẽ thâm tím, bầm dập nhưng... còn sống. Mình không lầm đâu. Đoán được mục đích vụ đánh đấm này làm mình tự tin hơn. Mình quyết định: đã tới lúc phản công.

Vậy là mình... cười... cười sặc sụa.

Saint Dane thoáng bối rối:

- Mày thấy vui lắm hả?

- Không. Bị đập mà vui gì nổi. Nhưng tất cả trò nỗ lực này của mi, chỉ nói lên một điều: mi đang tuyệt vọng.

Bất ngờ vì lời nói của mình, hắn quất một gậy. Mình né kịp và tiếp tục, cố không để cơn đau luồn vào giọng nói:

- Bốn lần. Nhưng bao nhiêu lần mi cố gắng để kiểm soát một lãnh địa là bấy nhiêu lần bị chúng ta chặn đứng.

Xoay tít người, hắn vung gậy. Mình lại tránh được. Nhưng vũ khí của hắn vút qua gần đến nỗi tóc mình tung bay. Nếu trúng, chắc mình bị ngất tới... thứ Ba tuần sau. Nếu Zadaa cũng có ngày thứ Ba. Saint Dane hỏi, giọng bắt đầu nao núng:

- Còn Veelox?

- Chuyện nhỏ. Hạ mi xong, chúng ta sẽ trở lại tái thiết Veelox. Ngay lúc này Aja cũng đã đang làm việc đó. Vụ Veelox coi như hòa.

Saint Dane bật lùi một bước như bị mình đánh. Rõ ràng mình vừa bấm trúng yếu huyệt hắn. Không vì những gì mình vừa nói đâu, vì chẳng có gì mới mẻ cả. Mà vì cách mình nói, hoàn toàn tự tin. Chứng tỏ kế hoạch dùng cuộc đánh đấm này để hù dọa mình của Saint Dane đã không thành công. Từ từ mình đang chiếm lại thế thượng phong. Mình nói:

- Nếu muốn, mi đánh ta bao nhiêu chẳng được. Nhưng không thể thay đổi được sự thật: mi đang thua. Ta nghĩ là mi cũng thừa biết chuyện đó. Mi tuyệt vọng tới nỗi phải dùng tới một cây gậy để đập ta. Thật khốn khổ!

Saint Dane lảo đảo. Ôi, thật mà! Mình đang nện hắn tơi tả hơn hắn đập mình.

- Thậm chí mi không thể làm ta đau khổ vì cậu Press nữa đâu. Ông đã hứa, sẽ có một ngày cậu cháu ta gặp lại nhau. Ta tin điều đó. Ta tin tất cả các Lữ khách sẽ cùng nhau gặp lại. Ta không hiểu bằng cách nào, nhưng ta nghĩ mi biết. Ồ, đúng thế, mi biết chính xác điều đó sẽ xảy ra như thế nào, và mi đang lo lắng vì thời gian đó đã tới gần. Khi tất cả chúng ta gặp lại nhau, cũng là hồi kết thúc cho cuộc truy lùng nhỏ mọn thảm não của mi.

Mình đập hắn thảm hại. Mình thấy điều đó trong đôi mắt hắn. Hắn siết chặt cây gậy. Đã tới lúc hạ độc thủ. Mình nói:

- Mi biết sao không? Lý do thật sự làm mi thất bại là vì... chuyện phải thế thôi. Mi không thể làm gì để hòng thay đổi.

Từ khi tập tành làm một Lữ khách, mình đã phạm nhiều sai lầm. Từ nhỏ tới không nhỏ. Nhưng điều mình vừa làm với Saint Dane trong doanh trại của Ghee trên Zadaa là một trong những sai lầm lớn. Mục đích của Saint Dane có lẽ chỉ làm mình mất mặt trước các chiến binh và làm sứt mẻ niềm tin của mình, nhưng ngay thoáng giây đó hắn thay đổi kế hoạch. Xin lỗi, nói lại, mình làm thay đổi kế hoạch của hắn. Những gì xảy ra sau đó, vì vạ miệng, mình lãnh đủ. Có thể nói, điều tốt đẹp nhất trong chuyện đó là... nó diễn ra rất nhanh.

Mình ăn no đòn của Saint Dane.

Với một tiếng gầm gừ giận dữ, hắn xông tới mình, cây gậy quay vù vù như cánh quạt trực thăng. Mình quăng vũ khí lên để tự vệ, nhưng bị hắn đá một phát ngay bụng, không khí ào ào tuôn ra khỏi phổi mình. Mình gập người, bị hắn thúc đầu gối phang trúng trán. Hắn thôi cà giỡn với mình, mà muốn làm mình đau thật sự. Nói là mình chưa bao giờ bị những cú đập như thế này có lẽ là hơi bị quá khiêm nhường. Khi bị đầu gối hắn nện trúng trán, mình thấy chung quanh đủ màu sắc xanh đỏ tím vàng. Hai tai như có chuông reo.

Mình lơ mơ hiểu đám chiến binh Ghee đang vừa ha hả cười vừa hoan hô cổ vũ, nhưng nghe xa xôi như từ cuối mặt đường hầm dài. Mình quay đi, che mặt nhưng không kịp. Một lằn đen đập trúng má mình. Chắc chắn là vũ khí của Saint Dane. Mình quay mòng mòng, mọi thứ đều mờ mịt. Mình buông vũ khí. Quỵ xuống và ngước lên vừa đúng lúc Saint Dane tấn công mình bằng gậy như một tiều phu đang bổ một cây rìu khổng lồ. Cây gậy thẳng xuống đầu mình.

Trong thoáng giây đó, mình nghĩ: tiêu rồi. Thật kinh ngạc, sao nhiều ý nghĩ có thể vun vút xuyên qua đầu người ta đến thế. Trong những lúc như thế này, dường như thời gian chậm lại. Thình lình mọi điều dường như thật rõ ràng. Quên hết những mưu đồ. Quên hết bí ẩn, sai lầm và mưu mẹo lái các lãnh địa vào xáo trộn. Điều duy nhất còn lại giữa Saint Dane và sự chinh phục Halla là các Lữ khách, và mình là thủ lãnh của họ. Không còn mình, Saint Dane sẽ thoải mái tung hoành. Tin nổi không, trong thoáng giây đó mình đã thật sự tự hỏi vì sao hắn chưa xuống tay, điều gì làm hắn tính toán lâu đến thế.

Saint Dane đang cố giết mình.

Nhưng mình không đầu hàng. Hai cánh tay đưa lên, mình hứng một cú đập như trời giáng. Không đau. Thân xác tơi tả của mình ê ẩm rồi. Não mình không còn cảm nhận sự đau đớn nữa. Mình làm cú đánh chệch khỏi đầu, nhưng đà đánh quá mạnh, cây gậy đập thẳng xuống lưng. Saint Dane nhảy tới, thúc đầu gậy vào sườn mình. Một lần, hai lần... Biết là hắn đang làm gãy xương sườn, nhưng mình không cảm thấy gì. Thằng quỷ sứ thọc gậy thẳng vào mặt mình, giận dữ rít lên:

- Lạy tao đi. Lạy đi, tao sẽ ngừng tay.

Hắn lại đâm chọc vào sườn mình. Mình nhìn thẳng vào mắt hắn. Đôi mắt đã chuyển thành màu trắng rực sáng và... điên rồ vì phẫn nộ.

- Van xin ta đi.

Nước bọt hắn văng lên má mình. Hắn tức giận đến hóa điên rồi. Điều này không nằm trong kế hoạch của hắn. Không mưu mẹo. Không đóng kịch. Saint Dane bị mất trí rồi. Hắn gầm gừ:

- Thằng đầu bò, đây mới là... chuyện phải thế thôi. Đây là tương lai dành cho mày và những kẻ như mày. Tao đã thề như thế và tao sẽ mãi giữ lời thề.

Nó đập tiếp. Nhưng mình cóc cần.

- Mày sẽ phải van xin tao thương xót mà tha thứ cho mày.

Mình ngửa mặt nhìn hắn. Không biết từ đâu mình có được sức mạnh hay sự gan lì đó, nhưng mình đã mỉm cười và rên lên:

- Này gã hề, mi lầm người rồi.

Hắn chết sững. Mình không hiểu vì sao. Có thể vì hắn không ngờ mình gan lì cỡ đó. Ít ra đó là điều mình mong đợi. Nhưng vẻ mặt sững sờ của hắn chuyển ngay sang cuồng nộ, làm mình sợ là sau cùng, đã tới hồi kết thúc vụ đánh đấm này và... kết thúc mạng mình. Lùi lại, hắn gầm lên như một con thú hoang đứng trước con mồi đã gục ngã. Hắn nhìn xuống mình, nâng cao vũ khí. Thế là hết. Chấm xuống hàng.

- Ngừng lại ngay!

Mình nghe một tiếng nói vang lên.

Saint Dane vội nhìn đám đông. Hắn ngập ngừng đủ lâu để hai chiến binh Ghee kịp thời chạy đến, kéo mình khỏi hắn. Có người nào đó đã cứu mình. Một người trong đám đông tội nghiệp cho gã Rokador khốn khổ. Nhưng mình không nhận ra giọng nói của ai. Nằm thẳng cẳng dưới đất, mình đau đớn cố quay đầu về hướng phát ra lời ra lệnh.

Đứng trong đám đông là một khán giả mới. Người đó mặc áo choàng màu đỏ tía, phủ kín đầu. Trông quen quen, nhưng mình không hiểu vì sao. Mình có quen biết ai ở Zadaa đâu? Rồi mình nhớ là đã thấy người này tại đâu. Trong trận đấu với quái thú zhou. Đây là con người bí mật đứng trong dãy lầu bên trên mình, xem trận đấu. Dù là ai, người này là bạn mới tốt nhất của mình. Người đó tiến lên một bước, và mình ngạc nhiên thấy các chiến binh Ghee lùi lại, quỳ một gối.

Người này là ai?

Tiến tới mình, với giọng nhẹ nhàng thương xót, người đó nói:

- Đây không phải là cung cách của chúng ta.

Khi chiếc áo choàng được trút bỏ, trước mắt mình là một người cao lớn, da đen, áo trấn thủ đỏ trang trí lộng lẫy với một họa tiết cầu kỳ viền quanh cổ áo. Ông ta đưa tay cho mình và nói:

- Ta là Pelle, thừa kế ngai vàng hoàng gia Zinj. Chúng ta sẽ săn sóc cho nhà ngươi.

Nhìn bàn tay ông ta, mình nghĩ là sẽ đưa tay ra bắt. Vì dù sao đây là người bạn mới tốt nhất của mình. Nhưng... chung quanh bỗng tối sầm và mình ngất đi.