Pendragon 6 - Những Dòng Sông Zadaa

Chương 19

NHẬT KÍ # 22

(TIẾP THEO)

ZADAA

(@thuy_trang89 type)

Chiến tranh.

Một từ nhỏ nhoi vô hại vậy thôi được dùng để diễn tả một việc không vô hại nhỏ nhoi chút nào. Không phải sao? “Chiến tranh” chỉ là mấy chữ cái ghép lại. Mình đang ngồi đây – sâu dưới lòng đất, trong địa hạt của Rokador – chờ đợi chiến tranh bắt đầu. Hay kết thúc, tùy theo cách nhìn sự việc của hai bạn. Những gì tụi mình lo sợ sẽ xảy ra đang sắp… xảy ra rồi. Người Batu đang chuẩn bị tấn công. Vụ sát hại thái tử Pelle a Zinji đã củng cố thêm cho việc tấn công này. Cơ hội tìm kiếm hòa bình giữa hai bộ tộc đã chết theo Pelle. Vấn đề chỉ còn là bao giờ pháo hoa bùng nổ?

Bây giờ tụi mình đã biết thêm nhiều về những gì đang xảy ra. Chẳng có gì là tốt đẹp cả. Chúng mình đã biết vai trò của Saint Danc trên Zadaa này là gì. Như mình đã đoán, chính bàn tay hắn đã sắp đặt vụ ám sát. Nếu Pelle sống, rất có khả năng ông ta sẽ ngăn chặn được cuộc chiến. Nhưng như vậy sẽ không đúng với kịch bản của Saint Dane. Hắn cần Pele chết, và như thường lệ, sử dụng một Rokabor dễ bị dụ làm việc đó thay cho hắn, Saint Dane không bao giờ trực tiếp nhúng tay vào việc xấu xa dơ bẩn. Hắn luôn làm cho những người dân trên lãnh địa làm hại lẫn nhau.

Nhưng đó mới chỉ là khởi đầu trong mưu đồ phá hoại Zadaa của hắn thôi. Như đã viết trong nhật ký trước, mình sợ là hắn sẽ thắng tại đây. Chưa biết cách nào để chúng mình có thể ngăn chặn hắn. Những sự kiện sắp xảy ra sẽ thay đổi số phận Zadaa mãi mãi. Mình có thể đảm bảo đó không là số phận tốt đẹp hơn.

Mình sẽ kể cho hai bạn biết về những gì đã xảy ra từ khi thái tử Pelle bị giết. Những sự kiện đã đẩy đưa Zadaa tới bờ vực thảm họa. Ngồi đây, sâu thẳm trong lòng đất, mình không thể tự hỏi: liệu mình còn thấy lại mặt trời nữa không. Dù là mặt trời nào.

Có một điều thật trớ trêu. Bằng cách xoay chuyển cục diện với cái chết của thái tử, Saint Dane đã đưa người dân hai bộ tộc vào con đường chiến tranh. Tuy nhiên, châm ngòi cho cuộc chiến lại là một sự kiện hoàn toàn nằm ngoài sự kiểm soát của hắn.

Trời bắt đầu mưa.

- Tiếp tục chạy đi.

Loor ra lệnh trong khi tụi mình chạy ngược chiều với đám đông đang lũ lượt theo sau đoàn điều hành, tiến tới lâu đài của hoàng gia Zinj. Đám người này chưa biết cuộc vui của họ sắp trở thành nỗi thống khổ. Họ sắp phát hiện ra, ông hoàng yêu quí của họ đã bị giết chết. Biết những con người đang tưng bừng hớn hở này sắp khổ sở đau đớn mới buồn làm sao.

Đang xô đẩy nhau tiến bước tới lâu đài, thình lình đám đông ngừng lại. Đường phố lúc này dày đặc người, tụi mình phải vất vả lách qua. Bây giờ khối người dày đặc đó bỗng đứng im tại chỗ. Bất chợt, người này tới người kia, họ nhìn lên trời. Tiếng nhạc rộn ràng, tiếng cười nói râm ran đều chết lặng. Một sự im lặng kỳ quái bao trùm khắp đám đông. Mình và Loor quá tập trung vào việc luồn lách qua đám đông, nên không ngừng lại hỏi chuyện gì đang xảy ra… cho đến khi nghe tiếng la “Nhìn kìa!”

Tụi mình đứng phắt lại nhìn nhau, rồi nhìn lên trời. Sự bất ngờ không phải vì những gì tụi mình đã thấy, mà là những gì chưa thấy.

Bầu trời không một vì sao.

Mình hãi hùng hỏi:

- Có thể như thế sao?

Loor trả lời bằng hai tiếng thì thầm:

- Mây mưa.

Một lát sau bầu trời mở ra. Không chỉ là mưa, mà là mưa giông. Một cơn mưa mù mịt ngập trời. Một khoảnh khắc lạ lùng. Đám đông đứng sững, không một phản ứng. Mình nghĩ, không ai tin vào điều đang xảy ra. Nhưng sự yên lặng không kéo dài. Một tiếng la vang lên, thêm một tiếng nữa rồi một tiếng nữa. Đám đông hóa rồ. Niềm phấn khởi lan truyền chỉ trong vài giây. Những bài ca điệu múa cuồng loạn vừa được hâm nóng lại. Những tia chớp lóe sáng trên trời, tiếp theo là những tiếng sấm vang rền làm rung chuyển mặt đất. Mọi người ôm nhau, hoan hỉ chúc mừng. Tất cả đều là bạn bè của nhau. Mình bị mấy người phụ nữ Batu níu lấy hôn. Những con người này ăn mừng như cơn ác mộng kéo dài của họ sau cùng đã chấm dứt.

Mình gào lên hỏi Loor.

- Thật không? Tất cả đều đã kết thúc một cách dễ dàng thế này sao?

Loor vừa định trả lời, nhưng rồi nhận ra chúng mình không nghe được nhau. Cô ngoắc tay bảo mình đi theo. Hai đứa mình ra khỏi đám đông, tìm một chỗ yên tĩnh hơn để nói chuyện. Loor đáp:

- Không biết, nhưng tôi nghĩ còn tùy mưa lớn cỡ nào.

Bước ra khỏi cửa, mình ngửa mặt hứng nước mưa, rồi nói:

- Thật không tin nổi! Có khi nào Saint Dane bị thất bại chỉ vì thời tiết thay đổi không?

Loor tỏ ra không quá lạc quan:

- Đừng quên thái tử Pelle đã bị một gã Rokador sát hại. Điều đó không giúp gì cho mối quan hệ giữa Batu và Rokador, cho dù hạn hán kết thúc.

- Đúng, có thể Saint Dane đã sắp đặt vụ ám sát đó để đảm bảo chiến tranh vẫn sẽ nổ ra cho dù có hết hạn hán.

- Quá nhiều điều chúng ta không biết. Tôi sẽ tới ban chỉ huy của Ghee, để xem họ nghĩ gì.

- Có lẽ tôi đi cùng cô không ổn đâu.

- Không. Anh hãy tới chỗ Alder. Biết gì thêm, tôi trở lại đó ngay.

Trước khi chia tay, mình ngắm kỹ Loor. Dù đang ướt sũng, nhưng trông cô vẫn tuyệt vời. Có khi còn tuyệt vời hơn vì nước mưa làm tóc và mắt cô lóng lánh. Mình muốn giữ mãi hình ảnh đó trong tâm trí.

Loor hỏi:

- Sao vậy?

Mình suýt buột miệng: “Tôi thấy cô đẹp quá”. Không đúng thời điểm. Nhưng ai biết thời điểm đó bao giờ mới tới? Mình trả lời:

- Không có chi. Bảo trọng nhé.

- Anh cũng vậy.

Cô nhảy ra khỏi cửa, rồi phóng đi trong mưa. Những bước chân sải dài nhanh nhẹn qua những vũng nước mới đọng. Mình chợt lo lắng: không biết có tìm được lối về bệnh viện hay không. Tệ thật. Nhưng hóa ra, mình chỉ cần làm vài ngã rẽ trước khi tới nơi. Mình còn tìm ra lối xuống sâu dưới lòng bệnh viện, dễ dàng tìm thấy nơi Alder đang an dưỡng. Bước vào, mình thấy Alder vẫn đang ngủ. Saangi ngồi kế bên. Thấy mình, mặt cô bé tươi hẳn lên:

- Thật sao? Trời đang mưa thật sao?

Mình dang hai cánh tay ướt nước, hỏi:

- Không thấy sao?

Saangi chạm vào cánh tay áo sũng nước của mình, cứ như tay áo vừa được nhúng vào vàng. Nó vặn cho đến khi vải ứa nước, rồi đưa ngón tay lên môi. Saangi cười. Nụ cười rạng rỡ hạnh phúc của một cô gái trẻ. Một điều mình chưa hề thấy từ khi gặp Saangi. Cô bé hỏi:

- Nghĩa là… sẽ không có chiến tranh?

Đó là một câu hỏi quan trọng. Mình rất ghét là người báo hung tin về thái tử Pelle cho Saangi, nhưng vẫn phải nói. Khi nghe những gì mới xảy ra, nụ cười cô bé tắt lịm. Một thoáng thoát khỏi lo âu của nó đã hết rồi. Nó nói:

- Mưa không gột rửa được căm hờn. Em sợ là vẫn sẽ xảy ra chiến tranh.

- Đó cũng là điều Loor đang cố tìm hiểu.

Nhìn Alder, mình thấy anh ta đang ngủ rất ngon. Saangi nói:

- Thầy thuốc Nazsha tin là anh ta sẽ bình phục hoàn toàn. Bây giờ chúng ta làm gì?

Ngồi xuống một ghế đá cứng như… đá, mình bảo:

- Chờ Loor.

Mình nhắm mắt, không muốn nói thêm gì nữa. Nếu phải chờ, có lẽ cũng nên tranh thủ ngủ một lát. Là Lữ khách, mình học được một điều, hãy ngủ một giấc ngắn khi có thể. Ngủ bao lâu, vào thời điểm nào trong ngày, không là vấn đề. Chỉ vài phút cũng tốt. Nhắm mắt và cố không suy nghĩ gì, mình ngủ. Rất hiệu quả. Không biết mình đã ngủ bao lâu, mấy phút hay mấy giờ, nhưng sự thanh thản của mình tiêu tan ngay khi mình choàng mở mắt, vì nghe một tiếng thở dài buồn thảm. Đứng bên cửa là câu trả lời cho câu hỏi: cơn mưa giông có tẩy rửa được cuộc chiến hay không? Đó là Loor. Cô không cần lên tiếng. Chỉ đứng đó. Nhưng nhìn cô, mình đã biết.

Loor đã trở lại với bộ áo giáp.

Không còn nữa đôi xăng-đan và chiếc áo đỏ xinh đẹp. Cũng không còn nữ trang và những băng thêu trên cánh tay. Tóc cô buộc gọn sau gáy, vũ khí bằng gỗ gài trên lưng. Một lần nữa cô lại mặc trang phục để chém giết.

- Chuẩn bị đi.

Loor bảo mình, và đưa ra một chồng quần áo màu đen. Đó là áo giáp Ghee của mình. Tiệc tùng, lễ hội đã chính thức kết thúc. Mình hấp tấp thay quần áo, trong khi cùng Loor và Saangi trò chuyện. Saangi hỏi:

- Chị đã tìm hiểu được gì?

Vẻ lo lắng, Loor nói:

- Mưa tới từ hướng bắc. Các trinh sát đã theo dõi suốt mấy giờ. Đó là một cơn mưa giông rất lớn, lớn đủ để bắt đầu tiến tới chấm dứt hạn hán.

- Sao chị nói cứ như đó là một tin xấu vậy?

- Vì nước đang biến mất hết. Đúng thế. Những cái máng trong thành phố chỉ thu được một lượng nước nhỏ, nhưng không giữ được lâu. Vẫn không có gì tới từ những dòng sông bên dưới. Với cơn mưa lớn như thế, đáng lẽ phải có dấu hiệu nước dâng lên với những dòng sông đã trở lại. Nhưng không. Tất cả vẫn khô khốc như hôm qua.

Mình hỏi:

- Vì vậy, cô nghĩ đó là bằng chứng Rokador đang giữ lại nguồn nước?

- Tôi nghĩ gì không quan trọng. Vấn đề là các cấp chỉ huy của Ghee nói gì. Đây là bằng cớ họ đang tìm kiếm. Bây giờ lại thêm cái chết của thái tử. Không ai có thể can ngăn họ được nữa.

- Oa, khoan đã. Một trận mưa chưa đủ bằng chứng.

- Còn nữa. Sứ thần của Rokador tại Xhaxhu đã biến mất. Người ta nhìn thấy ông ta lần cuối khi ông ta cùng nhân viên đang tiến xuống lòng đất. Vì sao lại bỏ đi như thế? Đặc biệt là trong lúc này, khi người Batu đang cho rằng vụ ám sát là một âm mưu của Rokador. Bổn phận của ông ta là bào chữa cho Rokador, chống lại những lời cáo buộc đó.

Saangi nói ngay:

- Trừ khi hắn ta không thể bào chữa.

Mình nói:

- Được rồi, thú thật là tôi cũng thấy như vậy là tệ quá. Nhưng các chiến binh Ghee cần phải bình tĩnh. Có thể còn mưa nữa…

- Anh không cần phải thuyết phục tôi nữa đâu, Pendragon. Tôi không phải là người chuẩn bị tiến xuống lòng đất.

Miệng mình khô khốc. Saangi nhìn sững Loor. Mình hỏi:

- Cô nói sao?

- Nhóm nổi dậy đã nắm chính quyền chỉ huy. Và ngay cả những Ghee trung thành với thái tử Pelle bây giờ cũng tin rằng chiến tranh là giải pháp duy nhất. Họ đang chuẩn bị để mở cuộc tấn công.

Tất cả đều đứng im lìm, thấm thía viễn cảnh bất an đó. Những kẻ hiếu chiến, nguyền rủa Rokador vì tình trạng cạn kiệt nước, nay đã có bằng chứng. Những người đứng sau hoàng gia bây giờ cũng có lý do: Phục thù. Hai phe đã sát nhập. Chiến tranh sẽ xảy ra.

Mình hỏi:

- Bao giờ?

- Tôi không biết. Có thể là mấy mặt trời nữa. Họ là những người khôn ngoan, sẽ không tấn công nếu chưa chuẩn bị chu toàn.

- Còn cô? Cô không định đi cùng các Ghee sao?

Loor đáp lạnh tanh:

- Bây giờ tôi là một kẻ đào ngũ. Nếu bị bắt, họ treo cổ tôi.

Mình choáng váng. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh.

- Cô nghĩ chúng mình còn cần tới Kidik nữa không?

- Hơn bao giờ hết, chúng mình cần tìm hiểu Bokka đã phát hiện ra chuyện gì.

- Cô có nghĩ là anh ấy đã phát hiện ra Rokador ngăn chặn nguồn nước không?

Loor ngẫm nghĩ rồi nói:

- Từ khi bắt đầu vụ hạn hán, tôi đã nuôi hy vọng là Rokador sẽ không cố tình làm hại Batu. Bây giờ tôi vẫn tin họ không bao giờ làm chuyện quá dại đột đó, trừ khi… có những động lực thúc đẩy khác…

- Động lực khác như… Saint Dane?

Loor gật đầu:

- Nếu điều đó đúng, và đúng là Rokador đã ngăn nguồn nước, thì tôi tin chính Saint Dane, bằng cách nào đó, đã thuyết phục họ làm như vậy.

Quá đơn giản. Nếu Rokador có khả năng ngăn chặn nước, việc Saint Dane “luồn” vào lòng tin của họ và thuyết phục họ làm chuyện đó không có gì khó hiểu. Đó là nghề của hắn. Hắn chuyên lừa phỉnh người dân trên các lãnh địa lọt vào những quyết định sai lầm. Trừ khi lời trăn trối của Bokka nhắm vào kẻ khác… cũng có tên là Saint Dane, thì chính con quỷ độc ác đó đang có mặt tại Kidik. Rõ ràng hơn bao giờ hết, nếu còn chút hy vọng nào ngăn chặn cuộc chiến này, tụi mình phải tới Kidik.

- Gậy của tôi đâu?

Loor ra ngoài cửa, đem vào cho mình cây gậy cũ quen thuộc. Vũ khí của bà Osa. Mình gài cây gậy nặng nề đó lên đai sau lưng. Sẵn sàng lên đường. Mình nói:

- Gay go đấy. Một Ghee rưỡi sẽ không được Rokador chào đón với hoa và ca hát đâu.

- Chúng ta sẽ đến được Kidik. Phải tin tưởng. Anh đã học được những gì tốt nhất.

Mình phải cười thôi. Tính tự tin của Loor cũng lây lan sang mình chút chút.

Saangi lên tiếng:

- Một lần nữa, em nhắc lại: em phải đi với chị.

- Saangi, thật tình chị rất muốn thế. Nhưng ở đây rất nguy hiểm cho Alder. Ngay khi anh ấy đi được, em phải đưa anh ấy tới ống dẫn. Trận chiến chống lại Saint Dane, chứ không phải Zadaa. Đây là vấn đề của Halla. Alder cần phải được an toàn.

Dù không muốn, nhưng Saangi gật đầu:

- Được phục vụ chị là một vinh hạnh rồi.

- Chị cảm ơn em vô cùng.

Mình lên tiếng:

- Ôi, hết giờ rồi. Đừng nói như không bao giờ còn gặp nhau nữa. Chúng ta còn trở lại mà.

Hình như mình thoáng thấy nước mắt trong mắt Saangi. Thật sự thì, rất có thể cô bé sẽ chẳng bao giờ gặp lại Loor nữa, nếu tụi mình bị cuốn vào cuộc chiến. Mấy câu nói của mình không khích lệ cô bé được chút xíu nào. Chính mình cũng cảm thấy như những lời trống rỗng.

Saangi nói:

- Pendragon, có thể em không biết ăn nói đúng phép tắc, nhưng em muốn anh biết một điều: em tin tưởng anh. Nếu có một cơ hội để ngăn chặn cuộc chiến này, anh và chị Loor sẽ tìm ra cơ hội đó.

- Saangi, cám ơn sự tin tưởng của em và tất cả những gì em đã làm.

Không muốn làm Alder thức giấc, mình chỉ vuốt nhẹ vai anh ta. Alder cần được ngủ. Ước gì Alder cùng đi với hai đứa mình. Mình bảo Loor:

- Đi thôi.

Tụi mình chạy dưới mưa, qua đường phố Xhaxhu, hướng tới tòa nhà đã đưa mình xuống hệ thống địa đạo của Rokador, gần ống dẫn. Quen quá rồi, nên Loor không phải chỉ đường. Bước vào nhà, tụi mình theo cầu thang xoắn ốc xuống lòng đất. Một lần nữa mình lại mất khái niệm về đêm và ngày. Ánh sáng chẳng bao giờ thay đổi. Những hốc tưởng luôn tỏa ra một thứ ánh sáng vàng vàng nhàn nhạt, dù là giữa trưa hay nửa đêm. Chúng mình lẳng lặng đi cho tới khi gặp trạm kiểm soát nước bỏ hoang, rồi tiến vào một phòng mênh mông từng là một con sông chảy xiết. Dù trận mưa lớn như thế, lòng sông khô khốc chỉ rỉ rỉ chút nước. Thú thật, nhìn cảnh đó, mình hơi mất cảm tình với Rokador và bắt đầu tin chính họ chơi trò này.

Mình hỏi Loor:

- Có kế hoạch gì chưa?

Loor lấy ra tấm bản đồ của Bokka. Mình nhìn xuống những địa đạo chằng chịt và con đường được đánh dấu bằng màu đỏ. Chỉ những phác họa lạ lùng hai bên lộ trình, mình hỏi Loor:

- Những chỗ này là gì?

Những phác họa này không giống nhau, khi thì gạch chéo qua đường hầm, khi lại trông giống như những tiểu kiến trúc hai bên đường. Loor đáp:

- Không biết. Nhưng chúng ta sẽ tìm hiểu.

- Bằng cách nào?

- Lộ trình của Bokka bắt đầu từ giao lộ. Chúng ta phải qua những cửa lớn đó, để bắt đầu cuộc hành trình.

- Vậy là phải đi qua đội bảo vệ Tiggen. Họ được lệnh không cho kẻ nào lọt qua những cửa đó, vì phía bên kia là máy kiểm soát nước quan trọng nhất.

- Đúng.

- Thử kiểm tra xem.

Tụi mình lần theo đường Bokka đã đưa qua giao lộ lần đầu. Mình bị rối ngay, vì quá nhiều ngã rẽ. Nhưng Loor biết phải đi hướng nào. Mình đi theo cô ấy.

Loor căn dặn:

- Nếu gặp cản trở gì, phải nghe theo lệnh tôi.

- Đương nhiên, cô là dân chuyên nghiệp mà.

Thật sự mình khá tự tin. Trước đây, bị đám bảo vệ Tiggen tấn công, mình cũng tỏ ra khá ngon lành. Lần này, đã quen hơn với cây gậy của bà Osa, mình cảm thấy có thể sẽ “hoàng tráng” hơn một chút. Mặt khác, mình lại sợ nếu tên sát nhân đó có mặt tại đây, bắn vài phát tên sắt, hai đứa mình sẽ chẳng thể nào tự vệ. Phải canh chừng thằng cha này. Mấy phút sau, tụi mình tới đường hầm cuối cùng, mở cửa vào một hang động lớn được gọi là giao lộ. Mình thót tim khi thấy ba tay bảo vệ Tiggen đứng lù lù trước cửa. Đường tới Kidik phải vượt qua mấy tay này, và những cánh cửa mà chúng đang canh giữ. Hơi mừng là không thấy thằng cha với cây cung đâu.

Loor thì thầm:

- Chúng không cảnh giác.

- Sao biết?

- Cách chúng đứng. Không biết vì trực quá lâu, hay vì không ngờ sẽ bị tấn công. Có thể cả hai.

- Tôi phải làm gì?

- Đánh.

Nói xong, cô ta chạy thẳng ra mấy tên bảo vệ.

Vậy đó. Không kế hoạch. Không ẩn nấp. Không phân công tác chiến. Không báo hiệu. Chỉ nhào ra, tấn công trực diện ngay lập tức. Mình rút cây gậy, chạy theo.

Đáng lẽ mình không nên nghi ngờ Loor. Cô ta đã có một kế hoạch và là một kế hoạch độc nhất khả thi. Giao lộ là một hang động rộng lớn, không có gì ngoài hai cánh cửa đang được canh giữ và một số đường hầm thông ra những địa điểm khác. Đường hầm hai đứa mình vừa chạy ra, đối diện ngay hai cánh cửa gỗ. Không có chỗ ẩn núp. Không có chỗ lén lút để tiến lại gần mà không bị phát hiện. Loor chỉ có thể đưa ra quyết định đó. Cô im lặng chạy vụt tới mấy tên bảo vệ. Nếu Loor nói đúng, và nếu thật sự chúng không cảnh giác, tụi mình sẽ tiến rất gần chúng mới biết chuyện gì đang xảy ra. Nếu cô dự tính sai, thì…

Loor đã đúng. Cô di chuyển quá nhanh và quá lặng lẽ. Cô tiến gần sát tên thứ nhất. Hắn không kịp sử dụng vũ khí đã bị Loor nện một gậy trúng đầu, lăn đùng xuống đất. Hai tên kia phản ứng quá chậm. Loor tấn công tên thứ hai, mình thanh toán tên thứ ba. Không tên nào có phản ứng khi đồng đội bị đánh. Mình đoán gã này sẽ rút cây gậy sắt, chờ mình lại gần, mới nện cho mình gãy mấy cái xương sườn. Mình đâu cho hắn cơ hội đó. Chưa tới sát hắn, mình hụp xuống đất, lia gậy ngang tầm mắt cá chân hắn. Mình chỉ mong hắn cúi xuống tự vệ, nhưng chuyện xảy ra lại thú vị hơn nhiều. Cây gậy vừa nện trúng mắt cá, thằng cha đó bật ra sau. Hắn nằm ngửa đứ đừ trước khi mình kịp nện một gậy. Mình vừa đưa cao cây gậy, sẵn sàng hạ thủ, bỗng nghe:

- Pendragon, ngừng lại.

Đó là Loor. Mình lạnh cả người, nhưng không rời mắt khỏi gã bảo vệ Tiggen. Mình không muốn bị đánh lén khi nhìn sang nơi khác. Bài học này mình đã học nhiều lần rồi. Phải gắn mắt vào đối thủ. Khi đứng đưa cao cây gậy sẵn sàng nện xuống, mình bỗng thấy một điều khác thường. Tên bảo vệ Tiggen vẫn bất động. Thậm chí không quay mặt nhìn lên mình. Hay là khi ngã, hắn đập đầu xuống đất và bị ngất đi?

Loor bình tĩnh nói:

- Thoải mái đi, chúng không làm phiền chúng ta đâu.

Nhìn kỹ lại đối thủ, mình bị phát hiện một điều kỳ lạ. Mặt hắn trông cứng ngắc. Gần như… đã chết. Tim mình đập rộn lên. Mình đã giết hắn sao? Không thể. Mình chỉ đập trúng chân hắn thôi mà.

Loor lại gần, cúi xuống, giật cái mũ vải trắng trùm đầu. Mình kêu lên:

- Hình nhân.

Mặt hắn là một mặt nạ bằng vải. Nhìn lại, mình thấy tất cả ba lính gác đều là giả. Chúng được dựng đứng trước cửa, để giả làm bảo vệ. Từ xa, trông rất hiệu quả. Bây giờ mình đã hiểu vì sao hai đứa tiến lại gần mà chúng không có phản ứng gì. Mình nghĩ ngay đến mấy câu “Bù nhìn dọa quạ”.

Loor nói:

- Tôi không hiểu. Sao họ không còn cử lính gác thật để bảo vệ bộ máy quí giá như thế này? Chẳng phải Bokka đã nói, họ sợ đây là nơi sẽ bị tấn công đầu tiên sao?

- Tôi không biết. Nhưng chúng ta có thể khám phá ra điều này.

Mình tiến tới cửa gỗ. Một cái khóa nặng nề trên quả nắm. Nhưng chỉ với hai cú đập bằng cây gậy của bà Osa, mình đã phá tung ổ khóa.

- Để xem trong này có gì mà quan trọng thế.

Mình mở cửa. Cánh cửa nặng trịch. Không có gì bất ngờ vì cánh cửa bằng gỗ này cao gần sáu mét, dày khoảng mười phân. Mình vừa nhìn vào trong thì bị Loor kéo lại.

- Thận trọng.

Cô tiến lên trước. Mình không tự ái. Dù chuyện gì kinh dị tới đâu đang đợi trong kia, Loor đầy đủ khả năng can thiệp hơn mình. Nắm cây gậy, mình thở ra, đặt bước đầu tiên lên bản đồ, và tiến vào lò lửa.