Pendragon 6 - Những Dòng Sông Zadaa

Chương 15

NHẬT KÍ # 21

(TIẾP THEO)

ZADAA

(@magic_178820 type)

Mấy tiếng sau trôi qua như trong mơ. Trước hết, chúng mình đưa xác Bokka vào nhà, đậy lại. Loor là người khắc kỷ đến lạ lùng. Mình không thể hình dung nổi cô ấy đang nghĩ gì. Người bạn thân thiết từ nhỏ vừa bị chính đồng bào của anh ta giết chết. Mark và Courtney ơi, cách duy nhất để mình có thể hiểu là hình dung nếu chuyện gì xảy ra cho hai bạn, mình sẽ nghĩ sao. Thật quá hãi hùng, Bokka đã chết vì cố giúp Loor. Giúp tụi mình. Mình ân hận vì đã ghen với anh ta. Con người này là một anh hùng. Vậy mà Loor không cho phép cô than khóc. Vì chúng mình còn cần phải lo cho người sống. Cần cấp cứu Alder gấp, và tụi mình biết phải tới nơi nào.

Chuyển anh chàng hiệp sĩ Bedoowan bị thương ra tới cửa đường hầm, để dùng cái tàu hỏa nhỏ trở lại giao lộ thật không chút dễ dàng. Vì Alder nặng nề và cao lớn. Nhưng không ai phàn nàn. Trong khi chiếc tàu hỏa nhỏ xíu lướt đi, mình chỉ mong sao đừng gặp mấy gã Tiggen sát nhân. Nếu chúng tưởng tụi mình đuổi theo thì… Nhưng rất may, tụi mình không thấy chúng đâu.

Vượt qua giao lộ không gặp rắc rối nào, tụi mình tiếp tục trở lại Xhaxhu. May mắn tìm được một xe đẩy, nên tụi mình có thể chất Alder vào, đẩy đi. Nếu không có xe đẩy đó, thời gian sẽ kéo dài gấp đôi, mà thời gian thì được đếm từng giây. Tuy nhiên, tụi mình vẫn không dám nhổ mũi tên khỏi vai anh ta, vì theo Loor, làm vậy chỉ khiến máu chảy nhiều hơn.

Suốt chuyến đi không ai thốt một tiếng về những lời nói sau cùng của Bokka. Chuyện đó sẽ tính sau. Bây giờ tất cả là phải lo cho Alder trước. Khi cả bọn gấp gáp vượt qua những đường hầm, mình chỉ biết nhìn Alder không chớp mắt, mong sao đừng mất thêm một Lữ khách nữa. Mới nghĩ đến điều đó đã cảm thấy quá đau lòng rồi. Loor đặt tay lên tim Alder, như cố truyền năng lực vào cơ thể anh ta, để giữ cho anh ta được sống. Cử chỉ của cô vừa dịu dàng vừa đau thắt ruột.

Mục tiêu của tụi mình là bệnh viện mình đã từng được điều trị. Hy vọng vị thầy thuốc đã săn sóc mình sẽ nhiệt tình giúp Alder. Lúc tụi mình tới Xhaxhu trời đã là đêm, vì vậy tụi mình có thể lợi dụng bóng tối, băng qua đường phố để tới bệnh viện. Tới nơi, tụi mình đưa Alder vào một phòng kín đáo, tránh khỏi những con mắt nghi ngờ, trong khi Saangi đi tìm vị thầy thuốc đã chữa cho mình. Không bao lâu sau, Saangi trở lại cùng ông ta. Vừa thấy tụi mình, ông ta xuội vai. Rõ ràng ông ta không muốn lãnh trách nhiệm điều trị cho một Rokador nữa.

Mình hỏi:

- Xin lỗi tên ông là gì?

- Nazsha.

Mình chậm rãi nói rất thành khẩn. Hi vọng khả năng dẫn dụ của một Lữ khách sẽ mang đến thành công. Đây là lúc cần đến khả năng đó.

- Nazsha, khi điều trị cho tôi, ông đã nói là ông nghĩ tôi có thể giúp người Batu. Ông đã nói đúng. Đó chính là điều tôi đang cố gắng làm. Và người bị thương này cũng đang làm như tôi.

Alder vẫn đang hôn mê. Chiếc áo Rokador màu trắng sáng màu. Anh ta còn sống. Nhưng mình không biết được bao lâu nữa.

Thầy thuốc Nazsha nhìn Alder nói:

- Đây là mũi tên của Rokador.

- Đúng thế.

- Và… bây giờ anh lại mặc áo giáp của một Ghee.

Nhìn vẻ thắc mắc của ông ta, mình nói ngay:

- Trước đây ông đã đoán đúng. Chúng tôi không là Rokador. Nếu ông không giúp, anh ta sẽ chết mất.

Ông ta nhìn mình vẻ dò hỏi. Nếu không tin hai đứa mình tới đây để giúp người Batu, ít nhất mình cũng hy vọng ông ta giống như các thầy thuốc trên Trái Đất Thứ Hai: giúp đỡ người bệnh và bị thương, bất chấp họ là ai.

- Chuyện này sẽ gây rắc rối cho tôi đây.

- Có thể. Nhưng tất cả những gì đang xảy ra trên Xhaxhu chưa đủ là rắc rối sao?

Vị thầy thuốc lại nhìn Alder. Mình biết ông ta đang cân nhắc nên làm gì. Sau cùng ông ta ra lệnh:

- Đưa anh ta vào.

Mình muốn bảo là đã thuyết phục được Nazsha, nhưng mình lại nghĩ đó là nhờ ông ta là loại người sẵn lòng giúp đỡ người hoạn nạn thì đúng hơn.

Mình và Loor nắm hai bên cánh tay Alder, dìu anh ta qua hành lang sa thạch, vào một khu bỏ trống, sâu trong lòng bệnh viện. Nơi đây sẽ được an toàn để vị lương y làm việc, khuất khỏi những con mắt tò mò. Nazsha cắt lớp áo đẫm máu rồi rút mũi tên ra. Mình không dám nhìn. Nghe tiếng máu òng ọc đã đủ khiếp rồi. Alder trông xanh xao. Không chỉ nhợt nhạt như kiểu Rokador. Mà xanh xao vì mất máu. Thầy thuốc Nazsha lau chùi vết thương rồi đắp lên một thứ giống như là tẩm mật ong. Sau đó, khâu lại bằng kim và chỉ. Không nói, hai bạn cũng đã biết là mình… cũng lại không dám nhìn. Khâu xong, ông ta bôi lên một lớp thuốc mỡ và ép Alder uống một loại thuốc nước pha chế. Nhưng Alder vẫn chưa tỉnh nên rất khó uống.

Thầy thuốc Nazsha nói:

- Tôi vẫn sẽ điều trị bằng thuốc. Theo tôi, vết thuơng không trầm trọng đâu, nhưng mất quá nhiều máu. Tất cả tùy thuộc vào bạn của các người. Nếu qua khỏi đêm nay, có thể anh ta sẽ sống.

Mình hỏi:

- Chúng tôi ở lại đây được không?

- Nếu muốn. Nhưng tôi sẽ không thể bảo vệ các người nếu Ghee phát hiện ra. Tôi không là người dũng cảm đâu. Có thể giúp chữa cho bạn các người, nhưng tôi không là chiến binh.

- Ông lầm rồi. Ông là người rất dũng cảm. Xin cám ơn rất nhiều.

Sau khi hứa sẽ thường xuyên quay lại, Nazsha ra khỏi phòng.

Loor bảo:

- Tôi phải trở lại Mooraj. Bokka cần được trông nom.

Mình muốn phản đối. Trở lại xuống lòng đất là rất nguy hiểm. Nhưng một khi Loor đã quyết, mình không thể ngăn cản nổi. Loor không nói gì thêm, lẳng lặng quay đi. Saangi ở lại với mình. Chắc Loor muốn cô bé ở lại phòng khi có chuyện chẳng lành, hoặc có thể cô muốn một mình săn sóc thi hài Bokka. Thầy thuốc Nazsha giữ đúng lời hứa, cứ vài tiếng ông trở lại, thay băng và cho Alder uống thuốc nước. Có lẽ suốt đêm ông ta không ngủ. Đúng là một lương y.

Sau mấy tiếng săn sóc Alder, Saangi đi lấy nước và đồ ăn. Nhưng mình không ăn nổi. Mệt rũ người. Chỉ muốn ngất đi. Nào có ngất được. Những ý nghĩ bất ngờ tới tấp hiện trong tâm trí, như trò đá banh bàn với… mười hai trái banh.

Từ khi ra khỏi nhà, đã quá nhiều lần mình tự hỏi: có lầm không khi mình trở thành Lữ khách? Mình bảo “nhiều lần” hả? Sao không nói luôn là hàng vài trăm lần cho tiện? Mình đã viết cho hai bạn về “thuyết” của ông Gunny. Theo ông, thật sự phải có ai đó chọn lựa các Lữ khách, nhưng ông không biết người đó là ai. Nếu đúng vậy, nếu mình gặp người đó, câu đầu tiên mình sẽ hỏi là: “Vì sao lại là tôi?”. Cho đến bây giờ, mình nghĩ, mình cũng hoàn tất tạm ổn công việc, nhưng nếu được yêu cầu mô tả một Lữ khách hoàn hảo, chắc chắn người đó không phải là mình. Đang ngồi, cố không để quá căng thẳng vì những câu hỏi mang tầm “vũ trụ” không có đáp án, chợt một giọng quen thuộc vang lên:

- Anh ấy sao rồi?

Mình nhìn lên. Loor đang đứng bên bậc cửa.

- Vẫn mê man. Nhưng tôi nghĩ như thế lại tốt.

Lại gần, Loor đặt bàn tay lên trán Alder. Nhìn cô mình nghĩ, khi gặp được con người bí ẩn đã chọn lựa Lữ khách, mình sẽ không phải hỏi: “Vì sao lại là Loor?”. Mình biết vì sao. Vì cô ta mạnh mẽ, can đảm và… đơn giản. Đơn giản theo một nghĩa tốt. Loor không quá phân tích mọi chuyện như mình. Đúng và sai, cô tách bạch dễ dàng như rẽ phải hay trái. Trên một phương diện nào đó, Lữ khách đều đặc biệt, nhưng mình phải công nhận Loor là “xương sống” của tụi mình. Nếu mất cô, tụi mình sẽ kiệt sức. Mình biết, mình sẽ như vậy. Thậm chí mình còn nghĩ xa, khi trận chiến với Saint Dane này kết thúc, mình có bao giờ gặp lại Loor nữa không? Mình có còn bay bổng qua những ống dẫn? Loor có bao giờ tới Trái Đất Thứ Hai không? Mình không thể tưởng tượng một cuộc đời thiếu cô. Nhưng cuộc đời đó sẽ ra sao, là vấn đề để lúc khác suy nghĩ, vì đầu óc mình đã đủ thứ chuyện phải lo rồi, như quá nhiều quả banh nhảy tưng tưng khắp bàn banh bàn vậy.

Tiến lại gần mình, Loor nói:

- Bokka đã yên nghỉ. Tôi đã tôn vinh anh ấy theo truyền thống.

Mình hiểu là gì. Loor đã hỏa táng thi hài Bokka như mình đã làm cho Kasha. Không thể bảo là mình hiểu công việc đó khổ tâm đến thế nào, nên mình chỉ nói:

- Rất tiếc, Loor. Ước gì tôi được biết rõ anh ấy hơn.

- Trên nhiều phương diện, Bokka rất giống anh. Anh ấy tin trong mọi người đều có cái thiện. Đó là điều tôi quý nhất ở Bokka.

Mình gật. Một giọng rè rè gọi tên mình:

- Pendragon!

Là Alder. Anh ta tỉnh rồi! Mình và Loor vội chạy tới bên giường, thấy anh đã mở mắt, tuy ánh mắt lờ đờ như mất hồn. Không biết vì mất máu quá nhiều hay vì thứ thuốc gây mê dở hơi mà thầy thuốc ép anh ta uống.

Giọng Alder khản đặc:

- Nước.

Mình lấy ly nước, kề sát môi Alder. Anh ta rướn đầu uống vài hớp, rồi buông đầu xuống lại như vừa phải ráng sức quá nhiều. Anh thều thào:

- Mệt.

Đúng lúc đó thầy thuốc Nazsha và Saangi buớc vào phòng. Mình vội nói:

- Cậu ấy tỉnh rồi.

Nazsha tiến lại Alder, kiểm tra sơ qua rồi nói:

- Thật lạ lùng. Vết thương của anh ta đang lành lại.

Nhìn mình, ông ta tiếp:

- Anh và bạn anh có chức năng phục hồi thật đặc biệt.

Thật vậy sao? Khi nằm trong bệnh viện này, mình cảm thấy thời gian phục hồi rất lâu. Nhưng trước đó, chưa bao giờ toàn thân mình bị đập tơi tả như thế, nên chẳng có một khung tham chiếu nào để so sánh.

Thầy thuốc nói tiếp:

- Nếu không bị nhiễm độc, tôi tin là anh ta sẽ mau khỏe lại.

Mình nhẹ hẳn lòng. Nói nhẹ lòng là còn ít. Thậm chí bà cụ non Saangi cũng… nhoẻn cười. Nhưng bất ngờ hơn cả là Loor – nàng Loor chiến binh chuyên nghiệp và lạnh lùng – ôm lấy mình! Không biết như vậy có nghĩa cô ấy đang tỏ ra thân thiện hơn, hay cô nhẹ lòng vì sẽ không phải chứng kiến cái chết của cả hai người bạn. Nhưng chuyện đó không quan trọng. Mình… ôm lại Loor.

Alder rên rỉ:

- Mình cảm thấy yếu như một đứa bé.

Loor bảo:

- Không lâu đâu. Anh mạnh hơn bất kì chiến binh Ghee nào.

Thầy thuốc nói:

- Cần một thời gian anh mới đủ sức hoạt động lại. Tôi sẽ săn sóc anh cho tới khi đó.

Alder gật đầu rồi lại chìm vào giấc ngủ. Anh ta thật may mắn.

Mình nói:

- Cám ơn bác sĩ nhiều. Ông đã rất tận tình.

- Tôi tin các anh cũng sẽ thành công như thế trong trách nhiệm của mình.

Ông ta ra khỏi phòng. Alder sẽ sống. Áp lực đã hết. Tâm trí mình lập tức trở lại với thách thức phía trước. Mình lên tiếng:

- Biết là rất khó khăn, nhưng chúng ta phải đề cập tới vấn đề này. Bokka đã chết vì cố báo tin cho chúng ta. Có chuyện sắp xảy ra với người Rokador. Chuyện đó quan trọng đến nỗi anh ấy đã bị chính người Rokador giết để giữ cho tin đó không bị tiết lộ với chúng ta.

Saangi nói thêm:

- Anh ấy bảo đó là một cơn ác mộng.

- Đúng, ác mộng. Điều đó có nhắc nhở tới kẻ nào không?

Loor nói ngay:

- Saint Dane.

- Phải. Saint Dane. Hãy cho tôi biết về Kidik. Đó là một thành phố, đúng không?

- Đó là thủ phủ của quyền lực Rokador. Hiếm có người Batu từng đến đó. Riêng tôi thì chưa bao giờ.

Mình rút bản đồ của Bokka từ trong ngực áo giáp, mở ra. Miếng da thuộc như một tấm bản đồ vẽ đường thô sơ, nhưng thay vì đường thì lại là những địa đạo. Cả mấy trăm địa đạo. Lớn có nhỏ có. Phạm vi cũng rất rộng. Cứ tưởng tượng nhìn vào một tấm bản đồ chỉ đường nhưng không có một dấu hiệu nào, ngoài những con đường. Không mốc, không núi, và tất nhiên không có bảng ngừng nghỉ của cửa hàng ăn nhanh McDonald. Đường tới Kidik được vạch màu đỏ.

Mình bảo:

- Bokka đã chỉ đường. Anh ấy bảo chúng ta sẽ tìm ra sự thật tại trung tâm, bên ngoài Kidik. Cô biết là gì không, Loor?

- Không.

Mình nhìn Saangi. Cô bé cũng nhún vai. Mình bảo:

- Được. Chúng ta phải tới đó tìm hiểu.

Saangi hớn hở hỏi:

- Chúng ta sẽ tới Kidik?

- Không có em đâu.

Loor nói ngay. Saangi vừa định cãi, Loor cắt ngay:

- Thôi đi! Đó là quyết định của chị. Em phải ở lại đây săn sóc Alder. Khi anh ấy có thể đi lại được, hãy đưa anh ta tới ống dẫn để về nhà.

Phòng xa, mình căn dặn:

- Nhưng em đừng sử dụng ống dẫn đó.

- Chị Loor…

- Không nói thêm gì nữa.

Nghe Loor sẵng giọng, Saangi im ngay. Mình bảo:

- Đi thôi. Tôi sẵn sàng rồi.

- Chưa được. Đêm nay lễ hội Azhra, không nhớ sao? Anh đã được thái tử Pelle a Zinj đích thân mời. Tôi nghĩ là chúng ta nên tới đó.

- Sao? Sau cùng thì chúng ta đã có được manh mối có thể dẫn tới Saint Dane, vậy mà cô lại muốn đi dự tiệc? Bokka đã chết để chúng ta có được tin này. Chúng ta phải đi!

- Đồng ý. Nhưng tôi tin người quyết định Batu có phát động chiến tranh với Rokador hay không, chính là Pelle a Zinj. Hoàng gia luôn khai mạc buổi lễ bằng một bài diễn văn. Tôi nghĩ, chúng ta nghe ông ta nói gì với thần dân cũng là một điều khôn ngoan chứ.

Có lý. Nếu Pelle a Zinj đọc một bài diễn văn với toàn thành phố, chắc chắn ông ta sẽ không nói về thể thao. Loor có lý. Bài diễn văn này có thể cho tụi mình biết chiến tranh đã cận kề chưa.

Mình miễn cưỡng đồng ý:

- Thôi được. Chuyện gì xảy ra tại Kidik đành chờ tới mai.

- Saangi, chị biết em thất vọng, nhưng Alder là một Lữ khách và cũng là một người bạn. Chúng ta cần anh ấy, và anh ấy cần em. Em phải ở lại cho đến khi Alder có thể đi được.

- Em hiểu rồi. Xin lỗi vì đã cãi chị.

Loor cười nói:

- Em không cãi mới là chuyện lạ.

Mình mừng vì Loor ra lệnh cho Saangi ở lại. Không chỉ vì Alder cần nó giúp. Không nói ra, nhưng sau quá nhiều lần ngốc ngếch trên các lãnh địa khác, mình không dám bảo đảm trăm phần trăm Saangi không thật sự là Saint Dane ngụy trang. Mình không nghĩ cô bé là con quỷ đó, nhưng mình cũng đã từng không nghi ngờ rất nhiều người rồi. Chưa đến nỗi hoang tưởng, nghi ngờ tất cả mọi người, nhưng phải cảnh giác với ai quá gần gũi. Vì những lý do đó, chỉ mình và Loor tới Kidik thì tốt hơn.

Hai đứa mình ra khỏi bệnh viện, cố hết sức tránh mọi người. Ít ra bây giờ mình không phải núp dưới cái áo choàng nặng chịch nữa. Với làn da đen và bộ trang phục chiến binh Ghee, mình đã có thể đi giữa đám đông. Tuy nhiên mình vẫn đội một mũ trùm đầu. Đen hay trắng, mặt mình cũng không có nét của người Batu.

Mặt trời đang lên trên Xhaxhu. Mình và Loor trở lại nhà cô trong khu liên hợp của chiến binh Ghee, để thi hành một quyết định rất thông minh, là … ngủ. Đến tận hoàng hôn, lễ hội mới bắt đầu, và chưa biết khi nào hai đứa mình mới lại có được cơ hội nghỉ ngơi. Bây giờ, chương trình của hai đứa minh đã định rõ, Alder thì đang phục hồi, mình thật sự có thể lăn đùng ra ngủ một giấc ngon lành. Vừa đặt mình nằm lên cái đệm có trước bếp lửa, mình lơ mơ ngay. Chẳng nghĩ ngợi gì. Chẳng mộng mị gì. Chẳng lo lắng gì. Đánh thẳng một giấc suốt ngày hôm đó. Cho đến khi Loor quỳ bên mình, lay nhẹ:

- Tới giờ sửa soạn rồi.

- Sửa soạn gì? Phải đem nến hay quà tới dự tiệc sao?

-Truớc hết, chúng ta phải ăn.

Kế bên mình là một khay trái cây, bánh mì và một tách nước quý giá.

- Ăn xong, anh sẽ mặc bộ đồ này.

Cô đưa cho mình bộ áo quần màu trắng của Rokador. Giống như bộ đồ Rokador mà mình đã từng mặc, nhưng cổ và tay áo trang trí bằng những sợi chỉ vàng. Mình vội hỏi:

- Y phục đặc biệt của Rokador?

- Họ mặc thế này trong những dịp đặc biệt.

- Còn bộ giáp chiến binh Ghee của tôi?

- Không ai mặc giáp dự lễ hội. Hơn nữa, thái tử đã mời anh, anh là khách. Hãy nhớ, ông tin anh là Rokador, anh phải hành động như một người Rokador.

- Được, nhưng mong là ông ta đừng hỏi vì sao tôi đen nhẻm thế này.

- Chỉ là phòng xa thôi, chưa chắc thái tử biết anh có mặt tại đó. Bây giờ tôi đi sửa soạn.

Loor vào một phòng khác. Chắc cô ta đã ăn rồi. Sau khi ăn uống no nê, mình đứng dậy, miễn cưỡng phải cởi bỏ bộ giáp chiến binh Ghee. Hy vọng mình sẽ biết cách mặc lại. Sau đó mình mặc bộ quần áo trắng mềm mại của Rokador. Cảm giác chất lượng vải tốt hơn bộ mình đã mặc trước đây. Đúng là bộ đồ “đặc biệt”. Mình cũng lại phải xỏ chân vào đôi xăng-đan. Nói rồi mà, mình ghét loại dép này lắm.

Đứng thẳng lên, mình hỏi lớn:

- Xong chưa?

-Rồi.

Mình quay lại. Loor đang đứng bên cửa phòng. Mình nghẹn thở. Mắc cỡ thú nhận là: thật sự nghẹn thở. Quá đỗi bất ngờ. Trông Loor quá tuyệt vời. Trước kia, mình từng thấy cô mặc đồ da của nông dân Milago, bộ áo nhảy trong thế giới ảo, áo giáp của chiến binh Ghee, thậm chí quần jean áo thun trên Trái Đất Thứ Hai. Nhưng tất cả những gì mình đã thấy đều không làm mình… choáng đến thế này.

Trông Loor như một nàng công chúa.

Không còn bộ giáp đen xì nữa. Loor mặc áo trấn thủ đỏ, ôm sát thân hình lực sĩ tuyệt vời của cô. Không như áo giáp, chiếc áo này mềm mại, rất nữ tính. Hoa văn rực rỡ viền quanh cổ áo và gấu váy ngắn. Cô mang đôi dép nhẹ, với những sợi dây da đan chéo lên tận đầu gối. Cánh tay áo ngắn, để lộ hai cổ tay đeo những chuỗi hạt đầy màu sắc. Quanh cổ là sợi dây với những hột pha lê xanh dương, làm mình nhớ lại minh thạch trên Denduron. Với tất cả ngoại hình làm mình ngây ngất đó, điều nổi bật nhất là mái tóc của cô. Loor luôn cột gọn tóc. Lúc này, mái tóc được chải và buông thả. Mái tóc đen và bóng mượt, lấp lánh trước lửa bếp. Trên trán là một chuỗi hột trông như được làm bằng ngọc trai, gồm một miếng trang sức ở chính giữa và hai dải ngọc rủ xuống hai thái dương.

Tóm lại, trông Loor thật… choáng!

- Ờ… ờ!

Mình cứ ú ớ mãi không thành lời. Khéo ghê! Loor hỏi:

- Trông tôi thế nào?

- Đẹp.

“Đẹp” là một từ hoàn toàn không tương xứng. Nếu có thời gian, mình có thể nghĩ ra hàng ngàn từ hay ho hơn nhiều.

Vừa bước vào phòng, Loor vừa nói:

- Tôi không thường ăn mặc như thế này. Nhưng có những lúc phải dẹp bỏ mâu thuẫn sang một bên. Chẳng hạn như lễ hội Azhra này là một.

Khi cô bước đi, mình tưởng cô sẽ di chuyển như một gã đàn ông mặc y phục con gái. Nhưng không. Loor có lối di chuyển rắn rỏi mà vẫn… vô cùng duyên dáng. Cứ như cô là một chất lỏng vậy.

- Sao cứ nhìn lom lom thế, Pendragon? Tôi có gì không ổn à?

Mình phì cười:

- Không ổn? Quá ổn thì đúng hơn. Trông cô thật tuyệt vời.

Loor ban cho mình một nụ cười:

- Anh cũng vậy.

Cô ấy lịch sự thôi. Với làn da rám nắng và cái áo choàng ngố này, trông mình vẫn… y chang là mình. Lại còn đôi xăng-đan nữa chứ.

Loor nói:

- Đi thôi, nếu không muốn bỏ lỡ bất cứ chuyện gì.

Lẽ hội Azhra rất giống với các buổi lễ lớn trên Trái Đất Thứ Hai. Loor cho biết đoàn diễu hành sẽ đi qua đường phố Xhaxhu, rồi kết thúc tại lâu đài Zinj. Ngay sau đó, dân chúng sẽ tụ tập tại quảng trường trước lâu đài để nghe lời chào mừng và bài diễn văn theo truyền thống của một thành viên trong hoàng gia. Rồi tiếp theo là màn mọi người trở về nhà, tiệc tùng suốt đêm. Nghe có vẻ vui. Nhưng mình tự hỏi, hào hứng gì khi thành phố đang bị nạn hạn hán và chiến tranh đang cận kề. Mình cũng không nghĩ là sẽ có nhiều bữa tiệc.

Mình thật sự xúc động, khi thấy ít ra là trong một đêm, người dân Xhaxhu đã tạm quên những khó khăn của họ. Mình và Loor hòa theo dòng người từ trong nhà tràn ra, hướng tới lộ trình của đoàn diễu hành. Tất cả đều mặc trang phục màu sắc rặc rỡ nhất, sẵn sàng dự lễ. Thậm chí thấy một tên Rokador, là mình, dường như cũng không làm họ phiền lòng. Đây là đêm hội mà. Ngày mai còn nhiều thời gian dành cho thù hận.

Mình và Loor tới quảng trường, nơi cô đã từng chiến đấu với quái thú zhou. Khán giả chen chúc trên những tầng kim tự tháp, để có thể nhìn xuống buổi biểu diễn. Đoàn diễu hành rất dài, gồm những nhóm vũ công trang phục bảy sắc cầu vồng đang biểu diễn những điệu vũ cổ truyền, những nhóm chơi nhạc cụ giống như sáo và trống da, những con thú khổng lồ làm bằng giấy đủ màu sắc. Mình thấy cả chục con quái thú zhou bằng giấy, những con rắn khổng lồ với những cái nanh to đùng. Những người diễu hành phía trước chúng giả bộ đấu với chúng bằng những ngọn giáo cũng bằng giấy. Loor giải thích, đây là sự diễn tả những hiểm nguy trong hành trình của Azhra khi xuyên qua sa mạc.

Đoàn diễu hành tiến vào quảng trường, đi quanh tượng chiến binh Ghee chiến đấu với quái vật zhou, rồi tiếp tục tiến ra phía đối diện. Từ trên cao, khán giả vừa hoan hô vừa tung hoa giấy xuống. Giống như đêm giao thừa ở New York, lễ hội Mardi Grass (* : lễ hội và mít tinh thường niên ở thị trấn Nimbin, Australia, có từ tháng 5.1933 để đòi cải cách luật trồng cây gai dầu), Tết Trung Hoa, và Lễ Tạ Ơn gộp lại thành một vậy.

Mình nhìn Loor. Tim rộn ràng xúc động. Chỉ vài giờ trước, người bạn thân thiết nhất của cô đã bị giết chết. Lúc này, dường như cô vẫn đủ khả năng tạm quên trong giây lát, để thưởng thức quang cảnh vui vẻ, với đôi mắt hồn nhiên của một đứa trẻ. Mình mừng thấy cô có thể thoải mái. Dù chỉ là một thời gian ngắn ngủi. Mình không câu nệ chuyện đó đâu. Cả hai tụi mình đều cần xả hơi. Mình hỏi:

- Năm nào cũng thế này sao?

- Phải. Nhưng năm nay có vẻ nhộn nhịp hơn. Chắc cũng là cách để giảm bớt căng thẳng.

Mình tin là cô nói đúng. Những con người này rất cần chút thư giãn. Lễ hội này thật đúng thời điểm.

Loor đề nghị:

- Chúng ta nên tới lâu đài.

Nắm tay mình, Loor kéo mình theo lộ trình diễu hành, chạy qua những vũ công, nhạc sĩ và những kiệu hoa. Nhiều vũ công choàng những vòng hoa giấy quanh cổ mình. Thật thú vị khi thấy họ đối xử như thế với một người Rokador. Điều này làm mình nhận ra, đây là những con người tốt, không phải là những kẻ vô tâm, những “dân quân tự vệ” thúc trống chỉ muốn tiêu diệt dân Rokador. Đây là những người bình thường, chỉ mong vượt qua khó khăn. Nhưng sống còn là một bản năng quá mạnh. Trước đêm nay, mình còn nghĩ Batu là những kẻ xâm lược, những kẻ chỉ muốn tiêu diệt kẻ thù của họ là Rokador. Có thể đúng như vậy, nhưng lễ hội này làm họ cảm thấy nhân ái. Hơn bao giờ hết, mình thật sự hy vọng có thể tránh được cuộc chiến này.

Băng qua cuộc diễu hành cuồng nhiệt này, mình cũng nhìn thấy nét mặt đầy nhân ái của Loor. Cô ấy cười vui, nhảy múa với các nhạc công, trong khi họ liên tục níu cô lại để tặng hoa. Hồi nào tới giờ, mình mới chỉ thấy phần chiến binh trong cô. Thấy con người thật của Loor, tình cảm của mình đối với cô càng thêm sâu đậm. Trong hoàn cảnh này mà nói ra thì có vẻ kỳ cục, nhưng trong giây phút mình có cảm giác như hai đứa đang tham gia một cuộc hẹn hò. Tới một ngã tư mình kéo Loor lại khi một con rắn đỏ dài mười mét đang uốn lượn qua. Suýt nữa là cô tông thẳng vào nó. Cô nhìn mình cười lớn, mặt rạng rỡ, đẹp tuyệt trần. Hai đứa mình cứ đứng đó mà… nhìn nhau. Mình muốn hôn cô ấy quá. Nhích lên một chút, mình tưởng cô ấy sẽ lùi lại. Nhưng không. Chắc cô ấy cũng muốn hôn mình. Quá tuyệt vời. Quanh hai đứa mình hoa giấy rơi như những bông tuyết đủ màu. Âm nhạc vang khắp nơi, và những người Batu say sưa hát ca nhảy múa. Nhưng trong giờ phút đó dường như chỉ có hai đứa mình. Cũng đúng thôi, vì tụi mình quá khác với mọi người chung quanh. Chẳng ai biết những gì hai đứa mình đã biết. Chẳng ai thấy những gì hai đứa mình từng thấy. Loor và mình đã kết hợp với nhau, không chỉ trong mặt trận chống lại Saint Dane, mà chúng mình còn nợ nhau cả mạng sống. Đây là một khoảnh khắc tuyệt vời kỳ diệu, mình không thể nào diễn tả bằng lời.

Nhưng mình đã không hôn Loor. Chẳng hiểu vì sao. Có lẽ mình ngại bị từ chối, hoặc không dám đẩy nhau vào hoàn cảnh liều lĩnh. Dù tình cảm của mình với Loor sâu đậm hơn bao giờ hết, nhưng… hai đứa mình còn có việc phải làm. Không thể để bất cứ chuyện gì gây cản trở. Nếu muốn đến với nhau, hai đứa mình vẫn còn thời gian. Nhưng phải sau khi hoàn tất công việc. Vì vậy mình ngừng lại. Không hiểu vẻ mặt Loor lúc đó là thất vọng hay nhẹ lòng. Dù sao thì giây phút đó cũng đã trôi qua.

Loor đưa mình vượt qua đám đông cuồng nhiệt, tới một quảng trường rộng lớn khác, rồi tới lâu đài Zinj. Mình thật sự sững sờ. Trong khi hầu hết kiến trúc tại Xhaxhu đều bằng sa thạch nâu, thì tòa lâu đài này trắng tinh. Không biết có phải bằng đá hoa cương hay không, nhưng nó nổi bật giữa những tòa nhà nâu như một lâu đài lung linh kì diệu. Tất cả đều một màu trắng. Những bậc thềm đá dẫn lên cửa trước rộng mênh mông, những pho tượng hai bên thềm, cả suối nước trên mái chạm khắc như một ốc đảo đầy cây cọ và hoa lá. Nhân dịp lễ hội, nước phun lên tạo thành muôn hình muôn vẻ đan lẫn vào nhau. Nó gợi cho mình nhớ lại Xhaxhu trước khi bị hạn hán.

Loor chỉ những bậc thềm dẫn lên một tòa nhà ngay kế bên lâu đài, nói:

- Đây! Lễ hội năm nào tôi cũng đến chỗ này.

Từ đó mình có thể nhìn lâu đài rất rõ. Lưng chừng thềm lên lâu đài là một khán đài phủ vải đỏ, với hai ghế bằng đá trông như hai cái ngai. Mình đoán đó là nơi thái tử Pelle a Zinj sẽ đọc diễn văn. Đêm nay người dân Xhaxhu sẽ được nghe người mà họ tin tưởng nhất nói về tương lai của họ. Mình có cảm giác hai đứa đã đến đúng nơi và đúng lúc.

Quảng trường bên dưới đầy người chờ đợi. Khi đoàn diễu hành tới cùng đám đông cuồng nhiệt, quảng trường càng đông hơn. Tiếng nhạc, tiếng reo hò vui nhộn vang rền.

Loor chỉ tay sang lâu đài nói:

- Nhìn kìa.

Mình quá chăm chú vào đoàn diễu hành nên không biết khán đài đã có người. Một nam, một nữ - khoảng sáu mươi tuổi – đang ngồi trên hai ngai đá. Cả hai đều mặc áo choàng đỏ tía, cổ áo viền những chuỗi hạt đầy màu sắc và đội vương miện bằng vàng.

- Vua và hoàng hậu đó.

Loor không cần nói thì mình cũng biết. Trên khán đài còn có một gương mặt quen thuộc – thái tử Pelle a Zinj. Ông ta cũng mặc áo choàng tía và đội một vương miện, nhưng chỉ là một vòng vàng nhỏ, giống một vầng hào quang hơn là một vương miện của thái tử. Miệng tươi cười, Pelle đứng trước khán đài, nhìn xuống quang cảnh lễ hội. Với trách nhiệm nặng nề cai trị toàn bộ tộc, cũng cần phải có những khoảnh khắc thư giãn. Lễ hội này là một trong những khoảnh khắc đó. Như Loor đã nói, thái tử và hoàng gia là tiếng nói của lý lẽ. Họ không muốn có chiến tranh với Rokador. Mình biết con đường của họ và bọn mình gặp nhau. Thái tử rất có thể là đồng minh tốt nhất của tụi mình để chống lại Saint Dane trên Zadaa.

Sau ông ta, một toán khoảng bảy chiến binh Ghee bảo vệ khán đài. Họ nổi bật với những bộ giáp màu đen. Nếu thêm kính râm và tai nghe thì trông giống hệt đám mật vụ đứng gác cho sếp sòng. Với mấy ông kẹ này đứng đó, không kẻ nào dám quấy rầy tới hoàng gia.

Thái tử Pelle đảo mắt từ đoàn diễu hành tới đám đông. Nụ cười rạng rỡ chứng tỏ ông yêu quý thành phố và thần dân của ông đến ngần nào. Khi ông hướng ánh mắt về phía mình, mình tưởng ông sẽ tắt nụ cười, vì thấy một gã Rokador rám nắng xâm nhập vào lễ hội. Trái lại, nụ cười còn nở rộng hơn. Ông vẫy tay, rồi đặt lên tim, như nói: “Ta mừng thấy ngươi ở đây”. Mình cũng làm theo như vậy. Khiếp thật. Cứ như mình vừa được một vị tổng thống nhận ra. Nhưng chưa hết đâu. Pelle thì thầm mấy câu với các Ghee cận vệ và chỉ về phía mình. Ui da! Chẳng lẽ vẫy tay và cử chỉ thân mật chỉ là trò đùa tàn nhẫn? Chẳng lẽ ông ta đang sai quân hầu tống cổ mình ra? Đám cận vệ cau mày, lắc đầu. Chẳng biết ông nói gì, nhưng chúng có vẻ không vui.

Loor cũng thắc mắc:

- Chuyện gì vậy há?

Chỉ một lúc sau mình đã có câu trả lời. Thái tử bước xuống khán đài, lách qua đám đông để tiến về phía tụi mình. Đúng là một người của nhân dân. Không hề kiểu cách. Ông ta đã từng ngụy trang để xem các chiến binh thi tài trong quảng trường, đã tới bệnh viện thăm thần dân, và bây giờ không ngại bước xuống khỏi bệ đài để gặp một kẻ tầm thường. Một kẻ thù Rokador là… mình.

Mình ngỡ ngàng nói:

- Thái tử đến gặp chúng ta!

Ông đang khó khăn vượt qua đám đông. Ai cũng muốn chạm vào thân thể hay vạt áo của thái tử. Ông mỉm cười với từng người, cố gắng chạm tay với họ càng nhiều càng tốt, đúng phong cách của một chính khách Zadaa. Nếu có một đứa bé được bế lên cao, chắc hẳn ông sẽ cúi hôn nó. Hai cận vệ căng thẳng, theo sát sau ông. Họ tỏ ra không vui vì màn thăm viếng đột phát này. Các vệ sĩ còn lại ở trên khán đài cùng vua và hoàng hậu. Không ai trang bị vũ khí. Đó là quy luật của lễ hội. Trông họ cũng rất hốt hoảng.

Mình lo lắng hỏi Loor:

- Chúng mình phải làm gì?

- Nhớ cúi thấp đầu và gọi ông là “điện hạ”, rồi đứng im nghe ông nói.

- Nhưng đây là cơ hội của chúng ta. Ông ấy là ông lớn, nếu chiếm được cảm tình của ông, có thể giúp chúng mình trong việc giải quyết Saint Dane.

Pelle đang lại gần hơn. Nếu định làm gì, hai đứa mình phải bàn gấp. Loor nhắc:

- Không thể quá hấp tấp. Hãy lễ độ. Điều đó sẽ gây ấn tượng mạnh với thái tử, và sẽ làm ông nhớ đến chúng ta khi chúng ta cầu xin ông giúp đỡ.

- Nhớ rồi. Lễ độ. Ấn tượng. Tôi làm được.

Đám đông dưới bậc thềm kề hai đứa mình tách ra. Thái tử của Xhaxhu bước lên. Nở nụ cười thân mật, thái tử nói:

- Pendragon, bạn ta!

Không thể tin nổi. Thậm chí ông ta còn nhớ cả tên mình.

- Ta rất mừng thấy nhà ngươi đã khỏe. Lại còn đen đi nữa chứ. Nếu không biết trước, chắc ta sẽ lầm ngươi là một dân Batu.

Mình nói trong khi hai đứa đều cúi thấp đầu:

- Xin đa tạ. Nhờ từ tâm của Điện hạ mà tôi đã được khỏe mạnh lại.

- Thôi nào, chính ta mới là người mang ơn nhà ngươi.

- Tôi không hiểu, thưa Điện hạ.

- Bây giờ khỏe mạnh rồi, ta tin ngươi nhớ lời hứa là trở về giải thích với bộ tộc của ngươi rằng cho đến khi nào ta còn cai trị Xhaxhu thì sẽ không có chiến tranh.

Ồ, mình quên khuấy vụ đó. Nhưng mình lại cúi đầu nói:

- Tất nhiên là nhớ, thưa Điện hạ. Tôi còn nán lại Xhaxhu là vì được Điện hạ rộng lượng cho phép dự lễ hội lớn nhất mà tôi từng được thấy. Ngày mai tôi sẽ trở về để chuyển thông điệp của Điện hạ.

- Tuyệt. Hai dân tộc chúng ta cần nhau. Ta tin ngay sau khi cơn hạn hán khủng khiếp này qua đi, và chắc chắn là phải như vậy, chúng ta có thể trở lại bầu không khí tôn trọng lẫn nhau mà cả hai bộ tộc đáng được hưởng.

- Ngài là một nhà cai trị khôn ngoan tài giỏi. Tuy nhiên… có một điều.

Biết là Loor đang lo lắng nhìn, sợ mình phát biểu linh tinh. Nhưng mình phải liều, vì đây là cơ hội bằng vàng để tạo mối liên minh, nên mình quyết không bỏ lỡ. Thái tử hỏi:

- Chuyện gì vậy, anh bạn?

- Có những kẻ không muốn hòa bình. Tôi sợ rằng hạn hán chỉ đơn giản là cái cớ để chúng gieo rác thù oán giữa các bộ tộc.

Pelle thở dài:

- Ta đồng ý. Nhưng đừng sợ. Đám Ghee nổi loạn có thể giương oai giễu võ ầm ĩ, nhưng chỉ là thiểu số. Ta tin khi hạn hán qua đi, tiếng nói của chúng sẽ không còn được ai nghe nữa…

Thình lình ông im bặt ngay giữa câu nói. Nét mặt không thay đổi. Ông chỉ… ngừng nói. Mọi người xung quanh đều bối rối, không hiểu chuyện gì xảy ra. Mình hỏi:

- Điện hạ?

Một giây sau thái tử Pelle quỵ gối xuống. Đám đông nghẹn thở, lùi lại. Một dòng máu nhỏ ứa ra từ môi ông. Trong khi tiếng huyên náo của lễ hội vẫn tiếp diễn, thì nhóm người đang đứng quanh thái tử Pelle a Zinj sững sờ bất động như những pho tượng. Ông đổ nhào tới trước.

Từ lưng ông nhô ra một cán dao lớn. Đầu óc mình tê dại. Gần như một bản sao chuyện xảy ra cho Alder, trừ một điều: Pelle đã chết. Mọi người đứng như trời trồng. Từ lúc Pelle bắt đầu ngừng nói cho đến khi huyên náo nổ ra có lẽ chỉ trong vòng năm giây, nhưng thời gian như kéo dài lê thê. Cảm giác như không thật… nhưng lại rất thật và rất nhanh.

- Cái chết dành cho Batu.

Tiếng la vang lên từ một gã Rokador đứng ngay sau lưng thái tử Pelle. Mình chưa từng thấy tên mặc áo choàng vàng này bao giờ. Ngực hắn tung tóe máu. Máu của thái tử. Tên này là kẻ sát nhân. Hắn đã bám theo vị thái tử không được che chở và đâm sau lưng ông. Có thể là Saint Dane không? Không thể. Vì Saint Dane không bao giờ tự nhúng tay vào những việc dơ bẩn của nó.

Chỉ tay vào mình, mắt điên dại, tên sát nhân la lớn:

- Rokador sẽ chiến thắng.

Một vệ sĩ Ghee ôm ghì tên sát nhân, mấy vệ sĩ kia quỳ xuống bảo vệ thái tử. Nhưng điều đó không cần thiết nữa. Thái tử của Xhaxhu đã chết rồi. Đám đông quanh mình bắt đầu kêu gào và phân tán ra. Nhưng lễ hội quá náo nhiệt, chỉ vài ngàn người trên quảng trường biết chuyện gì đang xảy ra. Trên khán đài hoàng gia, vua và hoàng hậu thắc mắc nhìn xuống, không biết con trai vừa bị ám sát. Các vệ sĩ Ghee bao quanh làm lá chắn bảo vệ nhà vua và hoàng hậu khỏi đám đông.

Loor nắm tay mình kéo đi. Hai đứa mình vừa chạy lên mấy bậc thềm, thì chiến binh Ghee tràn ra từ các ngôi nhà, xô đẩy mọi người để tiến tới thái tử Pelle. Tất cả đều trang bị vũ khí. Màu giáp đen nổi bật giữa màu sắc rực rỡ của những người dự lễ.

Mình bảo Loor:

- Không đi lối này được.

- Rokador! Đứng im.

Một vệ sĩ Ghee quát bảo mình.

Trong thoáng giây đó, mình nghĩ ngay tới chuyện gì sẽ xảy ra. Mình là một gã Rokador, đứng chỉ cách vị thái tử Batu yêu quý mới bị giết của họ không tới một mét. Kẻ sát nhân là một… gã Rokador khác. Mình sẽ bị tống vào tù chỉ vì đã có mặt tại đó. Hoặc họ sẽ nghĩ mình có liên quan tới vụ này. Hoặc tệ hơn, họ xé xác mình ngay tại đây, vì căm phẫn. Hai đứa mình phải chuồn ngay, trong khi mọi người còn đang bàng hoàng. Có một cửa sổ nhỏ, tụi mình phải tới được đó.

Loor thường nói: “Không được ra tay trước”, nên mình không ra tay. Gã vệ sĩ Ghee nhào vào mình. Mình chỉ sẵn sàng để tự vệ. Loor lo tác chiến. Vì hắn chỉ tập trung vào mình, nên Loor đã phá cả hai đòn của hắn, rồi với một cú đánh chớp nhoáng, cô lia trúng chân gã vệ sĩ, làm hắn gục xuống thềm. Trông như một nàng công chúa mĩ miều, nhưng Loor vẫn là một chiến binh Ghee.

- Lẹ lên.

Vừa nói Loor vừa chen lấn đám đông xuống thềm. Mình theo sát cô, nhưng cố ngoái lại nhìn lần cuối. Tên sát nhân đang hò hét: “Xhaxhu tận số! Rokador tự do!”. Vệ sĩ Ghee không kiềm chế nổi hắn. Các chiến binh khác rầm rầm chạy xuống. Ba người quật hắn xuống thềm. Một làn sóng giáp đen nhào tới, phủ kín kẻ sát nhân, số còn lại chạy tới thái tử.

- Pendragon.

Vừa định đi theo tiếng gọi của Loor, nhưng mình như bỗng nhìn thấy một thứ làm mình như bị thoi một cú ngay bụng. Các chiến binh Ghee đang xúm xít nâng thi thể Pelle a Zinj lên. Tất cả đều tập trung vào vị thái tử mới qua đời của họ. Tất cả, trừ một gã. Gã này không nhìn thái tử, mà nhìn thẳng vào… mình. Mình biết kẻ đó là ai. Chính là gã Ghee đã đập mình gần chết trong doanh trại chiến binh. Đó là Saint Dane. Hắn nháy mắt và thoáng mỉm cười với mình.

Não mình như khô cạn máu. Mình suýt ngất đi ngay tại đó, nếu Loor không giật mạnh cánh tay mình, kéo đi. Hai đứa mình chen lấn qua đám đông người Batu hớn hở vui cười, vẫn không hề biết đời sống khốn khổ của họ sắp tệ hại hơn nhiều. Đoàn diễu hành vẫn tiếp tục, nhạc vẫn trỗi lên, tiếng hoan hô reo mừng vang vọng từ các kim tự tháp. Nhưng cuộc vui này sẽ chẳng kéo dài. Khi được thông báo, thì đây sẽ là những tiếng hoan hô cuối cùng của họ. Mình và Loor len qua đám đông, ngược lộ trình đoàn diễu hành để trở về nhà cô. Thật lạ thường. Suốt dọc đường, hai đứa không nói một lời. Mình như đang ở trên một thiết bị lái tự động. Thậm chí mình không nhớ đã đi qua đâu. Đầu óc mình hoang mang với câu hỏi: tiếp theo sẽ là chuyện gì? Trong khi hai đứa chạy, một ý nghĩ hiện ra đầu. Càng nghĩ mình càng thấy mình có lý.

Ý nghĩ đó chẳng vui vẻ gì.

Sau cùng, hai đứa mình ra khỏi đám đông, đứng lại lấy hơi ở lối vào một kim tự tháp. Loor nện gót tới lui như một con mèo giận dữ. Biết là khi mình kể cho Loor nghe những gì mình đang nghĩ, cô sẽ càng giận dữ hơn, nên mình chỉ khẽ nói:

- Đúng như vậy.

- Đúng cái gì? Cơ hội hòa bình đã mất à? Tiếng nói đơn lẻ của lý lẽ đã bị chết? Hay tình trạng Xhaxhu bị hủy diệt? Nói đi, Pendragon, còn điều gì tôi chưa biết.

Mắt Loor trợn trừng, điên dại. Mình bảo cô:

- Saint Dane đã ở đó.

Loor kinh ngạc hỏi:

- Chắc không?

- Làm sao tôi quên được chứ? Hắn đã đội lốt một chiến binh Ghee để đập tôi gần chết. Tôi tin là mình không thể nào lầm nổi.

- Như thế là hắn có liên quan tới cái chết của thái tử?

- Rất có thể. Hắn âm thầm đưa gã Rokador đó tới gần lâu đài, giúi cho con dao, xúi giục ám sát thái tử Pelle.

- Không còn thái tử, khả năng chiến tranh sẽ lớn hơn.

- Nhất là ông ta đã bị một tên Rokador giết. Phục thù sẽ làm người ta sôi máu. Nhưng còn hơn thế nữa. Tôi nghĩ là đúng như vậy.

- Ban nãy anh nói câu đó rồi. Ý anh là gì?

Bụng nhộn nhạo, mình chỉ muốn ói. Mình biết mình đúng, và điều đó làm mình không chịu nổi. Mình đành nói thẳng ra:

- Đây là bước ngoặt. Bước ngoặt của Zadaa.

Loor nhìn mình bằng đôi mắt vô hồn. Có lẽ tâm trí cô không chịu chấp nhận điều đó. Sau cùng cô hỏi nhỏ:

- Vì sao anh nói vậy?

- Vì… nếu chúng ta không có mặt tại đó, Pelle vẫn sẽ còn sống. Trên khán đài, được các vệ sĩ bảo vệ, ông ta rất an toàn. Kẻ sát nhân không thể nào tới gần ông được. Nhưng ông đã đi vào đám đông để gặp chúng ta. Chúng ta đã làm thay đổi phương trình. Bước ngoặt trên Zadaa mới chỉ bị đẩy đi sai hướng, chúng ta đã tiếp tay đẩy thêm.

Hai bạn, mình chấm dứt nhật kí này tại đây. Mình sẽ gửi qua nhẫn ngay bây giờ. Ngày mai Loor và mình sẽ xuống lòng đất. Mục tiêu là Kidik, để tìm hiểu sự thật mà Bokka đã phải liều chết nói với chúng mình. Không còn cách nào khác nữa. Saint Dane đang chờ mình. Dưới khía cạnh nào thì đây cũng là một chuyến đi đầy nguy hiểm, nhưng thời gian quá cấp bách rồi. Pelle a Zinj đã chết. Đó là thảm kịch mình đã đề cập tới từ đầu nhật kí này. Vụ ám hại ông ta chắc chắn sẽ làm Batu tấn công Rokador. Chỉ còn là vấn đề thời gian thôi.

Chúc hai bạn khỏe và an toàn. Nhật kí sau, rất có thể sẽ được gửi từ sâu thẳm lòng đất, dưới Zadaa.

Chúng mình đi đây.

CHẤM DỨT NHẬT KÍ # 21