Pendragon 5 - Nước Đen

Chương 4

NHẬT KÍ # 16

(TIẾP THEO)

EELONG

(@Joyce89 type)

Đó là một con quig.

Chắc chắn là vậy. Lãnh địa nào cũng có một loài quig riêng rình mò gần ống dẫn. Mình vẫn chưa biết bằng cách nào Saint Dane đặt để chúng tại đó. Tại Denduron, chúng giống như những con gấu thời tiền sử. Ở Cloral chúng là những con cá mập sát nhân. Zadaa có rắn. Còn trên Trái Đất Thứ Hai chúng là những con chó hung bạo. Kỳ lạ là không thấy quig tại Veelox, nhưng mình nghĩ, đó là vì khi mình tìm đến Veelox, thì Saint Dane đã “xử lý” xong lãnh địa đó rồi. Bây giờ, có vẻ như con quig của Eelong là loài bò sát trông giống như khủng long đột biến gien. Mình biết trông chúng ra sao, vì một con đang đứng trước mắt mình đây. Cánh tay đẫm máu bên chân mình là một bằng chứng. Mình không muốn biết phần thân thể còn lại đang ở đâu.

Hai mắt đỏ lòm của con quái chăm chăm vào mình. Nó nhếch môi, khoe hàng răng nhọn hoắt. mái bờm dài màu xanh dựng ngược lên như một con mèo giận dữ xù lông. Nó rít lên, và xì ra một luồng hơi tởm lợm, như mùi cá thối. Con thú này sắp chồm tới tấn công. Mình thì hoàn toàn tay không. Tệ hơn nữa, sau lưng mình án ngữ một cái cây khổng lồ. Mình bị kẹt vào đường cùng. Mình thử thăm dò, nhích một bước sang phải. Con quái liếc sang trái. Cứ như mình đang chơi bóng rổ và con quái này chơi trong vai trò hộ vệ phòng thủ. Chỉ có điều nó không muốn tranh cướp bóng. Nó muốn cái đầu của mình.

Đúng lúc đó, phía bên trái, mình thấy một thoáng di động. Hết hồn vì tưởng thêm con quig nữa tập hậu, mình vội quay nhìn. Không ngờ đó là cứu tinh của mình. Ló đầu ra khỏi cái hốc dưới gốc cây là một con người! Ít ra, mình nghĩ đó là con người. Râu tóc hắn dài, bù rối. Mình chỉ thoáng thấy, vì hắn thụt đầu lại vào trong hốc cây ngay, như một con rùa chết nhát. Chắc mới ló mũi ra, nhìn thấy quái quig, hắn không dám tiến ra nữa. Giỏi. Phải chi mình cũng làm giống thế. Nhưng nhìn hắn, nhắc mình chợt nhớ là còn đường tẩu thoát. Vấn đề là phải tới được hốc cây trước khi con quig vồ được mình.

Mình và nó gườm gườm đối diện nhau như hai tay đấu súng. Hy vọng nó đừng nhận ra mình chẳng có khẩu súng nào. Mình biết, chỉ lùi lại cái hốc một chút, con quái sẽ phóng ngay tới, và… tất cả phần hành của nó chỉ là nhai mình tóp tép.

Nhưng phải làm sao đây? Một ý tưởng chợt đến với mình. Một ý tưởng gớm ghiếc. nếu không kẹt trong tình trạng quá tuyệt vọng này, mình sẽ chẳng bao giờ sử dụng. Nhưng từ khi trở thành Lữ Khách, mình học được một điều: tự bảo tồn là động cơ mạnh mẽ nhất. Không chút trù trừ, mình từ từ khom gối, tay chạm mặt đất. Mình thấy bờm quái vật dựng cao lên. Nó đang chờ xem mình giở trò gì. Mình thận trọng nhặt cánh tay bết máu dưới chân lên. Nắm chỗ khuỷ tay mà mình cố không nghĩ đó là cái gì. Nhưng vừa chạm phải mình đã muốn ói, vì… cánh tay còn âm ấm. Dù là của ai thì cánh tay này mới được sử dụng cách đây không lâu. Phải cố gạt ý nghĩ đó khỏi đầu, nếu không, mình sẽ nôn hết mất những gì đã ăn, và mất luôn cả mạng sống. Ngay khi mình nhặt cánh tay lên, mùi tanh tưởi phát ra đẫm máu làm nó mê mẩn, như máu trong nước đối với một con cá mập. Tốt. Vậy có nghĩa là mình có cơ hội. Từ từ đứng dậy, mình đưa cái cánh tay đứt rời đó sang một bên. Cặp mắt đỏ ngầu liếc theo như theo dõi miếng mồi ngon. Tuyệt rồi.

Mấy giây sau cực kỳ căng thẳng. Đây là chút thời gian đủ cho mình chạy vào chốn an toàn, hoặc sẽ hoàn toàn thất bại, nếu con quái quyết định “măm” mình trước, rồi tém gọn cánh tay sau, thì… Tất cả đều tùy thuộc vào con quái ngu đến cỡ nào. Mình đong đưa cánh tay để nhử quái vật. Nó tập trung vào miếng mồi. Mùi hôi ghê tởm từ nó càng bốc ra mạnh hơn. Ôi, ngay chốc rồi, nó đang thèm nhỏ dãi. Mình giựt lùi, quăng cánh tay về bên phải.

Quái vật nhào ngay sang phải. Nó vừa di chuyển, mình lao ngay tới hốc cây như một cầu thủ chớp thời cơ, đưa bóng vào lưới. Chỉ mong sao nó vẫn mê mải theo cánh tay, đừng quan tâm tới mình nữa. Mỗi giây quý như vàng, không hề ngoái lại, mình chạy thục mạng, phóng đầu vào trong hốc. Chạm mặt đất, mình bò trườn vào trong. Vừa tưởng đã thoát, mình nghe tiếng gào rống bên ngoài, và chân mình đau nhói. Quái vật đã trở lại và vồ trúng mắt cá chân mình. Nó quá to lớn, không lọt được vào trong. Nhưng không có nghĩa là nó không lôi được mình ra ngoài. Mình cố sức quẫy đạp, cảm thấy móng vuốt của nó cào thấu da. Nhưng nhất định không chịu bó tay, mình đạp một cú thật mạnh, rút chân khỏi móng con quái. Mình co chân, cố rút vào trong. Nhưng không thể. Nhìn lại, mình thấy một cái móng của quái vật còn móc vào sợi dây bện đôi buộc chặt bên ngoài giày vải của mình. Mình vẫn còn bị nó khống chế. Liên tục vặn vẹo chân, mình cố rút ra khỏi giày. Mình tự rủa vì đã cầu kỳ bện dây, thắt nút theo đúng kiểu đã học trong Hướng Đạo. Sao mình có thể làm một việc cầu kỳ đến thế chứ? Mình tưởng như sắp bị móng vuốt con quái phập vào đùi bất cứ lúc nào. Nhưng ý nghĩ đó không làm mình ngừng vùng vẫy để thoát ra. Thình lình mình cảm thấy có gì đó bị rách toặc. Vui mừng nói ngay: không phải chân mình. Chắc con quái đã cào đứt sợi dây, vì chân mình tuột ra khỏi chiếc giày vải. Mình vội co đầu gối lên tới ngực. Nhìn lại, mình thấy cánh tay đầy vẩy màu xanh của quái vật thò vào hang, quờ quạng để bắt mình. Những móng vuốt nhọn hoắt của nó thò ra thụt vào chụp bắt, nhưng chỉ nắm được mấy sợi dây leo đong đưa và… không khí. Nó điên cuồng tấn công. Mùi cá thối nồng nặc làm mình nôn thốc tháo. Nhưng nó rút tay ra, bỏ cuộc. Chắc con quái trở lại, nhâm nhi cánh tay đẫm máu như một phần thưởng an ủi vậy.

Nằm trong tối, mình thở hổn hển, cố ổn định lại đầu óc. Bây giờ đã được an toàn, bản chất thực sự của những gì vừa xảy ra làm mình bàng hoàng. Mình đã nhặt một cánh tay người làm mồi nhử, để mình thoát khỏi bị ăn thịt. Sao mà ghê tởm quá vậy? Nhìn xuống chân, mình thấy ba vết trầy kéo dài từ đầu gối xuống mắt cá. Mình thận trọng rờ thử. Rất may vết thương không sâu. Chắc chỉ ngứa ngáy một ít lâu. Eelong đang hiện nguyên hình là một nơi đáng ghét.

Phải tìm một lối khác để ra khỏi cây này. Không thể ló đầu ra khỏi cửa hốc kia được rồi. Vì, mình biết, con tiểu Godzilla (Quái vật nổi tiếng trong loạt phim giả tưởng do hãng TOHO (Nhật) sản xuất từ năm 1954) đang chờ bên ngoài, nhấm nháp cánh tay làm món ăn chơi, chờ… mình ra. Dù mình rất muốn phóng qua ống dẫn, bay khỏi đây, nhưng không thể. Mình phải tìm cách ra khỏi cây này, tránh xa con quig, và đi tìm ông Gunny. Vì vậy, mình chống tay, bò quanh, xuyên qua những sợi rễ đong đưa, tìm một lối thoát khác. Mình nghĩ, chắc chắn phải có một lối ra. Nếu không, cái gã mới ló đầu ra khỏi gốc cây biến vào đâu? Khi ở trong hang có ống dẫn, mình không hề thấy hắn. Và đó cũng là lý do mình muốn biết hắn là ai?

Ngang qua lỗ hổng xuống ống dẫn, mình tiếp tục bò với một tay đưa ra trước, phòng xa đụng cuối đường. Nhưng cuối đường đó mãi mãi chẳng thấy đâu. Mình cứ bò, bò sâu mãi vào trong cây. Nơi mình tưởng là một khoảng nhỏ, thật ra là một đường hầm đưa mình vào tới tận lõi của cái cây kếch xù này. Trong khi bò, mình thấy sáng dần. Tất nhiên là khó hiểu, nhưng có bao giờ những điều kỳ cục dễ hiểu đâu? Mình đã đủ tự tin, không phải đưa tay rờ rẫm trước mặt nữa. Phía trước, mình đã thấy ánh sáng cuối đường hầm. Chính xác cả nghĩa đen và nghĩa bóng. Không cách nào mình bò một mạch suốt từ bên này qua bên kia cây. Con đường quá dài. Nhưng mình không ngừng lại để thắc mắc sẽ gặp gì. Mình sắp thấy điều đó ngay thôi.

Tới cửa hầm, mình bò ra ngoài, rồi đứng dậy để thấy một cảnh tượng không thể nào tin nổi. cây này rỗng ruột. Hay ít ra là phần này bị rỗng. Mình đang đứng trong một khoảng trống mênh mông, khoét vào lõi của thân cây khổng lồ này. Mình đã nói đùa là có thể sống trong cây cùng một xưởng bánh, nhưng khoảng trống này chứng tỏ điêu đó lá rất khả thi. Vách làm bằng, tất nhiên là, gỗ. Ánh sáng xuyên qua những kẻ hở từ trên xuống dưới và khắp chung quanh, như những mạch máu. Mình không biết rõ, khoảng cây rỗng này được tạo ra bởi thiên nhiên hay bàn tay con người. Nếu là nhân tạo, hẳn phải từ lâu đời lắm rồi, vì tất cả đều có vẻ xưa cũ, rêu xanh phủ khắp nơi. Nhìn thẳng lên, như thể nhìn vào miệng ống dẫn. Khuất chìm trong bóng tối. Không có trần. Với những gì mình biết, thì cây này rỗng suốt tới ngọn. nhiều mặt phẳng và rìa bệ dẫn đến những đường hầm khác, giống như đường hầm mình mới bò ra. Không biết từng bệ này qua từng bệ kia bằng cách nào. Mình đoán, chắc phải leo theo những rễ bám trên tường, nhưng nếu vậy, chỉ người Nhện mới đủ khả năng.

Lúc này đã được an toàn khỏi con quig, Mình mới bắt đầu thắc mắc: dân Eelong là ai? Với hình ảnh gã lông lá ló đầu ra khỏi gốc cây, họ không có vẻ là một giống người tiến bộ về toán học. Mình đoán họ là một xã hội bộ lạc nguyên thủy, sống trong những cái cây kỳ lạ này. Nếu tiến bộ hơn, chắc họ đã không chứng minh điều đó bằng những bộ đồ như nùi giẻ vậy. Ngoài ra, mình chưa hề thấy dấu vết nào của dụng cụ, hay nhà cửa hoặc bất cứ thứ gì khác của một xã hội tiến bộ vượt xa thời đại đồ đá. Mình bắt đầu có ý nghĩ là, sẽ phải giao du với những người hang động. Hay người sống trên cây.

Mình kêu kên:

- Chào. Có ai đó không?

Giọng mình vang vọng. Chỉ có tiếng rì rào của cây cối đáp lại. Nhìn quanh, mình đang cố đoán phải theo đường hầm nào để ra ngoài thì… mình bị xô mạnh từ sau, suýt lộn nhào.

Quay phắt lại, mình đối diện với gã đã ló đầu ra khỏi hốc cây. Hắn thấp người, cao khoảng mét rưỡi; tóc dài bù rối, râu ria cũng vậy. Thật ra, mình nghĩ, tóc hắn rối nhùi vào râu. Trông phát gớm. Da hắn trắng nhưng dơ kinh khủng. Hắn cũng khoác trên người cả đống giẻ rách như mình. Hắn khom người, thở hồng hộc. Một dòng nước dãi chảy dài từ miệng xuống tới râu. Trông hắn giống người, nhưng cử chỉ giống một con thú hoang dã hơn.

- Ch-chào.

Mình nói, cố trấn tĩnh hắn. Mình đưa tay, giống như khi người ta muốn chứng tỏ cho một con chó biết là không có gì nguy hiểm.

- Tên tôi là…

Chưa nói hết câu, cánh tay mình bị thắt lại, giật mạnh về một bên. Mình kinh ngạc nhìn một dây leo tung ra, cuốn quanh cánh tay như một dây thòng lọng. Nắm đầu dây kia là một gã khác, râu tóc cũng bù xù như gã đầu tiên. Mình vừa mở miệng để nói, một sợi dây thòng lọng nữa quăng tới từ sau, cuống quanh vai mình. Sợi dây xiết quanh, bó chặt hai cánh tay sát hai bên sườn. Mình nhìn lại thằng cha thứ ba đang giật mạnh sợi dây. Thêm sợi dây nữa quấn chặt lấy mắt cá mình. Gã này kéo mạnh cho đến khi mình đổ xuống đất, hự lên, ngộp thở.

-Khoan…khoan…

Mình há hốc miệng, cố nuốt chút không khí. Mình muốn sử dụng khả năng dẫn dụ tư tưởng của Lữ Khách, nhưng mọi chuyện xảy ra quá nhanh, không thể nào suy nghĩ sáng suốt nổi. Mình chỉ nói được một câu:

-Tôi là bạn.

Biết câu nói đó không đủ thuyết phục. nhưng có thể nói gì khác nữa? nhưng nói gì cũng vô ích. Vì chỉ một giây sau một gã nhảy lên người mình, tọng một đống giẻ to bằng nắm đấm vào miệng mình. Làm mình phát ói. Không ổn rồi. mình nghĩ, chắc chắn đám này mù tịt phương pháp hô hấp nhân tạo của bác sĩ Heimlich và đang coi mình như một mối nguy hiểm. Một kẻ xâm nhập. Cần phải chứng tỏ là mình vô hại, vì hình như họ đã sẵn sàng làm mình đau đớn hơn.

Gã nhét giẻ vào miệng mình, vẫn ngồi trên ngực và ngó xuống mình. Mình bị giữ chặt, không thể nhúc nhích. Nhìn lên mắt hắn, mình thấy một thứ làm bao nhiêu hy vọng nói phải trái với những con người này tan biến hết. Không hiểu sao mình đã không nhận ra từ trước. Bây giờ thì quá muộn rồi. Con quái thằn lằn tấn công mình ngoài kia có thể nguy hiểm. Có thể đã cố ăn thịt mình. Nhưng có một điều nó không có. Mắt nó màu đỏ. Mắt quig không đỏ. Mắt quig màu vàng. Và khi nhìn lên gã đang ngồi trên ngực mình, mình thầy mắt hắn màu vàng. Rất ti tiện. hắn há miệng, nhếch một nụ cười quái đản, khoe hai hàng răng nhọn, lốm đốm máu. Một vệt nước dãi chảy từ môi hắn, rớt xuống má mình.

Ngay lúc đó, sự thật khiếp đảm làm mình giật mình: quig tại Eelong là… người.